Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 89: Q.2 - Chương 89: Quỳnh Lệ khiêu khích




Beta:Makjyoko.

"Bao lâu nữa thì đến giờ?" Phí La nhàn nhã ngồi trên vai của La Khắc, không có biện pháp ai bảo thân hình của La Khắc gần như to gấp hai lần người bình thường chứ, cho nên dù Phí La và Mễ Ny Ca cùng ngồi trên bờ vai hắn, thì hành động của hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng chút nào, mà Phí La lại cảm thấy tự mình đi thật sự là rất phiền phức, vì thế nên có cảnh trước mắt này đây.

Phí La và Mễ Ny Ca mỗi người ngồi trên một bả vai của La Khắc, Phí La thì tùy ý nằm trên vai La Khắc, còn Mễ Ny Ca thì ngồi rất ngay ngắn chỉnh tề, bởi vì Mễ Ny Ca vừa dựa vào cổ La Khắc, vừa ngẩn ngơ nhìn nhất cử nhất động của Tây Tác.

“Còn khoảng nửa canh giờ nữa, ta nghĩ mấy người khác cũng như vậy thôi. Cho nên ngươi không cần phải lo lắng đâu, chờ một lát nữa mà quyết chiến đi." Cách Mễ Lạp thong dong bước tiếp, không nhìn thấy nửa điểm chật vật, còn tiêu sái hơn là đi du ngoạn. Hẳn là ma pháp sư thuộc hệ phong, chẳng qua cũng có nhiều hệ ma pháp sư. Phí La lúc nhìn đến dáng vẻ ung dung của Cách Mễ Lạp thì hai mắt lóe lên một tia sáng.

Thực lực của đoàn người Cách Mễ Lạp thậm chí còn mạnh hơn so với đoàn người của Học Viện Ma Pháp Phi Long khi tham gia trận đấu Thất Lạc Lâm, không ngờ tùy tiện trên đại lục lại có nhiều cao thủ tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Thánh cấp như vậy, nhưng mà không thể nói là Thánh cấp được, chỉ là nghĩ Thánh cấp mà thôi, mà sự thật thì thực lực của bọn họ cực kỳ cường hãn.

"Hừ! Vừa rồi ngươi thật sự bất lịch sự, lắm mồm cái gì?" Quỳnh Lệ tức giận trừng mắt Phí La một cái, đáng ghét, kể từ khi tiểu tử này đến đây, lúc nào Cách Mễ Lạp cũng dồn sự chú ý lên người hắn. Hắn có cái gì tốt đẹp chứ, đáng giá để Cách Mễ Lạp hao tâm nhiều như vậy.

Quỳnh Tư nhìn Quỳnh Lệ rồi giống như hiểu ra điều gì đó, trong lòng muội muội đang nghĩ cái gì đương nhiên mình biết, chẳng qua cũng rất tò mò tại sao đội trưởng lại cứ chú ý tiểu tử này đến vậy, chẳng lẽ có chuyện gì mà mình không biết nữa sao?

"Tiểu Lạc Lạc có người khi dễ ta." Phí La làm nũng với Mai Lạc đang đi sau La Khắc, không biết từ khi nào mà Mai Lạc đã bắt đầu coi Phí La là bằng hữu của mình, cho nên chỉ cần là lời nói của Phí La, thì Mai Lạc sẽ thực sự tin tưởng nàng.

Vì thế bóng dáng của Mai Lạc đột nhiên xuất hiện phía sau Quỳnh Lệ, một thanh chủy thủ đè lên cổ Quỳnh Lệ. Mai Lạc lạnh như băng nói: "Câm miệng của ngươi lại, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Quỳnh Lệ không dám tin vươn tay bịt tia máu ở cổ, lớn tiếng quát: "Phí La ngươi đừng quá phận, chỗ này là địa bàn của bọn ta."

"Đây là uy hiếp à? Nếu là uy hiếp, vậy làm sao bây giờ! Ta rất ghét bị người ta uy hiếp, đặc biệt là uy hiếp nhàm chán như vậy." Phí La vô tội nháy đôi mắt màu xanh, liếc Mai Lạc một cái, lạnh lẽo nhìn Quỳnh Lệ, nàng cũng đâu có ép bọn họ đi với mình? Tuy rằng nếu động thủ sẽ có chút phiền toái, nhưng nàng dám uy hiếp mình như vậy, vậy thì phiền toái một chút cũng chả làm sao cả, huống hồ Tạp Môn cũng ở cạnh mình, Cách Mễ Lạp cũng chẳng thể làm trò trống gì được.

"Phí La, Quỳnh Lệ không có ý gì đâu." Cách Mễ Lạp ngăn lại chủy thủ của Mai Lạc, vừa cẩn thận nhìn Phí La, bởi vì lúc Quỳnh Lệ nói, hắn đã nhận thấy cỗ sát khí khổng lồ trên người Phí La, cho dù người quen với việc giết chóc như hắn cũng không thể tránh khỏi hoảng sợ.

Rốt cuộc Phí La có thân phận gì? Vì sao còn nhỏ như vậy, nhưng cho dù là sát khí hay thực lực đều không kém mình, nếu nói là do trời sinh thì hắn sẽ tin một chút. Nếu không với thiên phú của Phí La thì thật sự là quá kinh người, cho nên hắn tình nguyện tin tưởng lý do trước, còn hơn là phải tin cái lý do ở sau.

Mai Lạc cũng nhận ra Phí La có chút không bình thường, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt. Quan trọng nhất là tiến vào Giác Đấu Trường. Liền nói: "Phí La đi vào rồi hãy giải quyết."

Phí La liếc Mai Lạc một cái, lại quay sang nhìn Cách Mễ Lạp, lập tức vỗ vỗ thân thể cứng ngắc của La Khắc: "Thả lỏng nào, anh bạn."

Trải qua chuyện lần này, tất cả mọi người đều cẩn thận duy trì khoảng cách với Phí La. Sát khí vừa nãy cũng không chỉ có Cách Mễ Lạp mới phát hiện, bọn họ đều nhận ra được.

"Mai Lạc, chút nữa cách xa tiểu cô nương kia một chút, tốt nhất đừng lại gần." Đại môn trước mặt, có lác đác vài người đang đứng, trừ bỏ tiểu cô nương đang ngồi ở góc khuất kia thì ngoài ra không có sự bất thường nào cả, trên người mấy người kia đều có vết thương, không nặng thì nhẹ. Mệt mỏi ngồi ở một bên, cảnh giác nhìn đoàn người Phí La.

Không thế trách được, bởi vì toàn thân đoàn người Phí La không có ai là nhếch nhác cả, bọn họ giống như đang du ngoạn mà thôi, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương gì, mấy người khác thận trọng đề phòng, đôi mắt tiểu cô nương cũng hiện lên một tia kinh hãi, chẳng qua rất nhanh liền biến mất, nhưng vẫn không thể qua mắt được Cách Mễ Lạp và Phí La.

"Ta đã biết." Mặc dù không biết vì sao? Nhưng Mai Lạc biết chắc chắn Phí La muốn tốt cho mình, nếu Phí La nói tiểu cô nương kia nguy hiểm, thì nhất định nàng ta không đơn giản. Bởi vì gia tộc của Mai Lạc đều có một loại trực giác đối với người có thực lực lợi hại hơn mình, có thể uy hiếp đến mình.

Cách Mễ Lạp cũng quét ánh mắt nhìn mọi người chung quanh, khẽ gật đầu, trong mặt biểu lộ không cần nói cũng biết.

"Ta ngửi thấy mùi đáng ghét đó, hình như là mùi của những người kia." Hai gò má ngăm đen của La Khắc vì Phí La không ngừng vuốt ve mà nổi lên tia đỏ ửng, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, giọng nói trầm thấp hoàn toàn bất đồng so với bình thường, mơ hồ có tia xấu hổ.

"Là bọn hắn sao?" Cách Mễ Lạp khẽ nhíu mi, nếu thật sự là bọn họ, thì sự tình có chút phiền toái rồi. Mặc dù cũng không phải thật sự sợ bọn họ, chẳng qua nếu những người đó đều theo bên người mấy Lão Bất Tử, thì chuyện này không đơn giản, hay là hành tung hiện tại bị lộ rồi.

Không thể nào, Mộng tổ chức không thể có phản đồ. Tạm thời yên lặng quan sát xem sao! Cách Mễ Lạp cẩn thận nhìn mấy người phía trước, hai mắt phóng ra sát ý nóng rực.

"Không đúng, chỉ là mùi rất nhạt thôi, hình như là trên người nàng." La Khắc chỉ tay về phía tiểu cô nương kia, hắn không dám khẳng định chắc chắn. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là mùi của bọn họ! Vì sao lại có điều gì là lạ.

"Là nàng." Hai mắt Cách Mễ Lạp lóe sáng, vừa nãy không phải Phí La đã nói Mai Lạc đừng lại gần tiểu cô nương kia sao? Là truyền nhân của những Lão Bất Tử đó ư? Nếu là như vậy, việc này càng khó giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.