Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 66: Q.2 - Chương 66: Thích khách (1)




Quyển 2: Học viện triển lộ

Chương 66: Thích khách (1)

"Bao lâu nữa thì có thể quay lại trường học?" Đã qua hai ngày sau kết thúc cuộc thi đấu Thất Lạc Lâm Tranh Cự ly. Ngày đó, sau khi Á Sắt thua thì lập tức ném ra thẻ điểm trong tay mình, cũng không quay đầu mà tiêu sái rời đi.

Về phần những người khác cũng bởi vì lời nói Phỉ Lệ lúc trước, thì hiểu cuộc thi Thất Lạc Lâm Tranh lần này sợ là đã đến lúc kết thúc, liền tốp năm tốp ba rời khỏi Thất Lạc Lâm.

Trước lúc rời đi, Thiến Á của Hắc Ám thần điện đi tới trước mặt của Phỉ Lệ, nhẹ nhàng nói một câu: "Cô cũng nên biết, còn thời gian ba năm nữa thì Long Vực sẽ mở ra, đến lúc đó chúng ta nhất định phân cao thấp một phen." Nói xong liền rời đi, về phần đội hạt giống của những trường học khác đều không có ý tốt liếc nhìn đoàn người Phỉ Lệ rồi cũng lập tức rời đi.

Phỉ Lệ biết, qua cuộc so tà Thất Lạc Lâm Tranh lần này thì mình xem đã đã gây thù không ít, bất quá, vậy thì sao chứ! Nàng nói qua đời này nàng phải tận hưởng niềm vui khi còn sống, tuyệt đối không sợ hãi, né tránh điều gì.

Về phần đoàn người Cách Lôi Ti dĩ nhiên là đi theo phía sau bọn Phỉ Lệ, nguyên nhân rất đơn giản, Lao Lạp bị thương và chuyện của Cách Lôi Ti cũng còn chưa giải quyết, Phỉ Lệ dĩ nhiên sẽ không thả họ, vì thế nên sau cùng biến thành người của Học Viện Quân Sự Đạo Cách cũng đi theo đoàn người Phỉ Lệ rời khỏi Thất Lạc Lâm, về phần thưởng của cuộc so tài Thất Lạc Lâm Tranh cũng không phải phát thưởng ở Thất Lạc Lâm, mà là đang ở một trấn nhỏ có tên là La Cách Mã Tư.

"Còn ba ngày." A Ma Lạp nhàn nhã mở mắt, nhìn vị trí Cách Lôi Ti một cái, cỗ hơi thở âm lãnh kia tựa hồ càng ngày càng nặng, không chỉ có Cách Lôi Ti, dường như ngay cả những học sinh khác trong Học Viện Quân Sự Đạo Cách cũng tản ra cỗ hơi thở âm lãnh kia.

Chỉ là thoáng qua rồi lại biến mất nhanh chóng, vì vậy trong lúc nhất thời A Ma Lạp cũng không để ý quá mức, phải biết rằng hiện tại, Khắc Lỗ Tư và Tiểu Khắc đều có mặt ở đây, cho dù là một cao thủ Thần cấp tới đây cũng chưa chắc có thể làm hại được đoàn người bọn họ, huống chi Phỉ Lệ bản thân còn có hai người Thánh cấp hộ vệ.

"Còn tận ba ngày! Ôi trời ơi! Có nghĩa là chúng ta còn phải tiếp tục ăn loại thức ăn này trong ba ngày nữa." Khiết Tây Tạp là người đầu tiên không chịu được mà thét lên, dù sao những người này cũng đều xuất thân là Quý tộc, cho nên không thông thạo đối với cuộc sống bên ngoài, người duy nhất hiểu được một chút là A Ma Lạp cũng chỉ là biết đem thịt ma thú thả vào trong lửa nướng rồi ăn.

Hoàn toàn không có những thứ gia vị khác, hơn nữa phần lớn còn đều là nướng nửa chín nửa sống, không thì toàn bộ đều là nướng cháy, lúc trước trường học cũng đã chuẩn bị đầy đủ lương thực cho bọn họ, nhưng là lúc rời khỏi Thất Lạc Lâm, nơi này không cho người tiếp viện, vì vậy lúc trở về thì là các học sinh tự mình động thủ đi săn.

"Nếu không muốn ăn thì sẽ đói bụng." A Ma Lạp nhẫn tâm bỏ lại một câu, về phần Phỉ Lệ còn đang nhìn thịt nướng trong tay mình mà phấn đấu, tại sao kiếp trước ưa thích ăn đồ nướng như vậy, nhưng lại không theo một đầu bếp mà học tập nướng thịt, hiện tại mới biết thì ra là nướng thịt cũng là một môn học, hối hận thì đã muộn!

"Hừ!" Khiết Tây Tạp giận dữ hướng về phía miếng thịt ma thú đã bị nướng cháy trong tay mà hung hăng cắn một miếng, nhưng lập tức thấy dáng vẻ nàng nửa cười nửa mếu, chạy thật nhanh ra bên ngoài mà phun ra toàn bộ.

Thấy bộ dáng này của Khiết Tây Tạp thì tất cả mọi người dè dặt nuốt nước miếng, nhìn thịt nướng trong tay bằng ánh mắt giống như nhìn chằm chằm kẻ thù, đây thật sự là một nhiệm vụ gian khổ và vĩ đại! Chỉ có tiểu Khắc bên cạnh vẫn mang bộ quỷ thèm ăn như cũ, dường như nuốt những thứ thịt nướng nửa sống nửa chín kia chính là nuốt sơn hào hải vị vậy, nhìn mọi người đều mang bộ dáng không dám tin, hô to ma thú chính là ma thú! Không hổ là Thánh cấp Nhân Sư Vương, như vậy mà có thể ăn được.

"Ăn nhanh lên, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lên đường." Trở về như vậy mục đích để mọi người có thể tôi luyện một chút, vì vậy A Ma Lạp trực tiếp từ chối việc Tiểu Khắc chở mọi người về, mà lại lựa chọn đi bộ nên đã xuất hiện cảnh tượng này.

Khi nghe đến lời nói nên đi nghỉ ngơi sớm một chút này thì Cách Lôi Ti vốn là đã nằm trên mặt đất nghỉ ngơi cặp mắt lập tức mở ra một tia tinh mang hắc sắc xẹt qua, bóng đêm dần dần dày, hắc vụ nồng đậm xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, rừng cây ban đêm yên tĩnh không giống bình thường, tựa như báo hiệu chuyện gì đó sắp xảy ra .

Ngay cả ma thú bình thường ra ngoài đi săn cũng đều không thấy bóng dáng, tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót vậy mà khi màn đêm buông xuống lại phút chốc trở nên an bình. Nhìn đến đây, A Ma Lạp và Khắc Lỗ Tư nhìn nhau rồi đồng thời nhanh chóng gật đầu một cái, ngay sau đó nhanh chóng xoay người lại, giống như không có xảy ra chuyện gì.

Mọi người nhanh chóng giải quyết chỗ thức ăn trong tay, đi vào nơi nghỉ ngơi của từng người.

"Lạp Mạc Nhĩ, đã nhận ra cái gì đó không đúng rồi phải không?" Phỉ Lệ trực tiếp đi tới bên người A Ma Lạp nhẹ giọng hỏi, thật ra thì nàng sớm đã phát hiện không thích hợp rồi, nhưng thủy chung không phát hiện ra cái gì, cho nên cũng không nói ra, nhưng tại đống lửa bên cạnh hôm nay thì nàng nhìn thấy thần sắc không ổn của Khắc Lỗ Tư, mà A Ma Lạp cũng khe khẽ gật đầu.

"Ngươi biết khi nào vậy?" A Ma Lạp, cũng chính là Lạp Mạc Nhĩ tránh nặng tìm nhẹ hỏi.

"Từ lúc mới bắt đầu đã biết rõ, chỉ là ngươi thích chơi, vậy thì cùng ngươi chơi một chút! A Ma Lạp _ chắc ngươi phải đau đầu mới nghĩ ra cái tên này." Phỉ Lệ hiển nhiên bất mãn việc Lạp Mạc Nhĩ nói sang chuyện khác, nhưng mà vẫn là trả lời vấn đề Lạp Mạc Nhĩ hỏi, vẫn giống như tám năm trước đi tới trước người Lạp Mạc Nhĩ, trực tiếp ngồi trên đùi của hắn, đôi tay quấn quít ở trên cổ của Lạp Mạc Nhĩ.

"Oh! Vậy sao?" Gương mặt Lạp Mạc Nhĩ bởi vì hành động to gan này của Phỉ Lệ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, mặc dù cách một tấm mặt nạ không nhìn được, nhưng vành tai và cổ đã nổi lên một tầng màu hồng. Tám năm trước, Phỉ Lệ vẫn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi dĩ nhiên không sao, nhưng bây giờ Phỉ Lệ đã 12 tuổi là một tiểu cô nương rồi, hơn nữa nàng còn cố ý ở gáy của Lạp Mạc Nhĩ mà không ngừng hít hơi thở ấm áp, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn càng không ngừng liếm gương mặt của Lạp Mạc Nhĩ, ở trong mắt người ngoài đây chính là tán tỉnh trắng trợn, lại còn đối tượng là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi với một nam tử trung niên hơn ba mươi, tình cảnh này muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phỉ Lệ thú vị nhìn Lạp Mạc Nhĩ lúng túng, thật sự rất đáng yêu nha! Nam nhân này xấu hổ đến mức cổ cũng ửng hồng, hơn nữa quan trọng nhất là thân thể Lạp Mạc Nhĩ không ngừng giãy dụa, cảnh này khiến tiểu thân thể Phỉ Lệ càng liên tục dán sát thân thể Lạp Mạc Nhĩ.

"Ngươi. . . . . . Ngươi buông tay ra trước đã." Lạp Mạc Nhĩ thật vất vả mới đưa lời trong miệng nói cho hết, thật giống như trải qua một cuộc đại chiến vậy!

"A! Được rồi!" Phỉ Lệ mặc dù buông lỏng tay mình đang quấn quít ở gáy Lạp Mạc Nhĩ, nhưng vẫn vùi ở Lạp Mạc Nhĩ trong ngực như cũ, buồn chán vuốt vuốt tóc Lạp Mạc Nhĩ, hoàn toàn không có đem sự lúng túng của Lạp Mạc Nhĩ để ở trong mắt, vẫn làm theo ý mình như cũ.

Lạp Mạc Nhĩ biết là không thể nào đem cái tiểu nha đầu Phỉ Lệ này từ trong ngực mình đuổi đi, vì vậy cũng liền đành phải đem lấy Phỉ Lệ dời một cái vị trí thoải mái, mặc cho nàng tựa trên người mình. Dù sao cho dù mình kháng nghị cũng không có ích lợi gì, tiểu nha đầu này làm sao có thể nghe lọt.

"Bây giờ có thể nói rồi!"

"Ta hoài nghi Ma Ti còn chưa từ bỏ, ta lo lắng nàng sẽ tìm đến ngươi trả thù." Lạp Mạc Nhĩ thận trọng nhìn chăm chú vào vị trí đám người Cách Lôi Ti. Màn đêm buông xuống, cỗ hơi thở âm lãnh này cũng càng ngày càng nặng, kèm theo ban đêm đặc biệt rét lạnh, xen lẫn mùi máu tươi nhè nhẹ.

"Có ý tứ gì? Lần trước không phải Ma Ti đã bị thương sao? Làm sao có thể lại xuất hiện nhanh như vậy." Phỉ Lệ kinh ngạc hỏi, xem ra mình thật sự quá khinh thường uy lực của Tử Linh Ma Pháp rồi! Hay là nói thế lực phía sau Ma Ti thật sự rất lợi hại, cuộc so tài Thất Lạc Lâm Tranh mới qua 1 tháng, vậy mà Ma Ti trọng thương nặng như vậy lại có thể khôi phục, việc này hình như có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Tử Linh Ma Pháp là dựa vào hấp thu tử khí, âm khí mà tu luyện , hơn nữa Tử Linh Ma Pháp còn chia rất nhiều loại, Tử Linh Ma Pháp tà ác là dựa vào hấp thu máu huyết mà tu luyện, vì vậy Ma Ti cũng có thể nhanh khôi phục như vậy, công lực có lớn hơn trước cũng không lạ. Lo lắng của ta là nàng tại sao thủy chung không buông tha cho ngươi, quấy rầy ngươi, gia tộc Đức Cổ Lạp hình như cũng không phải tồn tại thế lực tùy tiện nào cũng dám đắc tội, Ma Ti làm như vậy thì lấy được cái gì đây?" Lạp Mạc Nhĩ than thở nói.

Thật ra thì nói cho cùng thì là mình nợ Ma Ti, nếu không phải là bởi vì mình, nàng cũng không thể nào đi tới một bước kia. Nhưng mà hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Phỉ Lệ, mặc kệ nguyên nhân là gì cũng không được.

"Đây còn không phải là bởi vì ngươi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, rước lấy nhiều món nợ hoa đào như vậy, ta là bị ngươi dính líu, vậy mà sinh mệnh đáng thương của đệ tử ngươi thế nhưng lại bị uy hiếp, ngươi cần tỉnh lại mới được, biết không?" Phỉ Lệ vừa nghĩ tới gương mặt tuấn tú có chút quá mức của Lạp Mạc Nhĩ tấm nhất thời thất giận dễ sợ, dáng dấp đẹp như thế làm gì! Hiện tại hiểu rõ sai lầm của mình rồi chứ! Đẹp mắt còn chưa tính, lại còn dám nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . . Lúc nào ta làm chuyện như vậy hả ?" Trừ đi phủ công tước Đức Cổ Lạp ở Khải Kỳ đế quốc, còn lại đều ở trong học viện, những địa phương khác hắn cũng không có đi, cho dù có đi thì tất cả đều là những ‘Phong Ấn Chi Địa’ kia, bởi vì ghét ánh mắt nóng rực của mọi người, bản thân của hắn cũng không thế nào thích đi lại khắp nơi, dù là đồng ý lời mời đến Hoàng thất các quốc gia, cũng chỉ là ở lại thời gian ngắn ngủi, cũng không có lưu lại lâu, để tránh chọc phải người không nên chọc vào.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ai bảo ngươi lúc nào cũng cười ngu ngốc như vậy đối với mọi người." Phỉ Lệ khinh thường trả lời, còn dám không thừa nhận, hắn lần đó không phải cười đến cực kỳ ngu ngốc sao, biết rõ dáng dấp chính là y một họa thủy, còn cả ngày cười đến mức giống như kẻ ngốc.

"Ta. . . . . . Ta nào có." Lạp Mạc Nhĩ im lặng nghe Phỉ Lệ chỉ trích, chẳng qua là lễ phép mà thôi, cái tiểu nha đầu này lại dám nói mình cười giống như kẻ ngu ngốc, mình thật sự có cười giống như ngu ngốc sao? Lạp Mạc Nhĩ thật sâu tự hỏi cái vấn đề nghiêm túc này.

"Ha Ha. . . . . . Nhìn không ra, Lạp Mạc Nhĩ ngươi thế nhưng thích một cái hạt chưa nảy mầm, ta thực là thất vọng!" Một thanh âm quỷ mị cắt đứt Lạp Mạc Nhĩ cùng Phỉ Lệ thảo luận, chỉ thấy bóng dáng của Cách Lôi Ti đột ngột đứng cách bọn họ 100m, hắc vụ âm trầm đem che mất khuôn mặt Cách Lôi Ti vốn là đáng yêu, làm nổi bật vẻ mặt dữ tợn không chịu nổi. Rakshaka _ người phụ nữ trở lại như địa ngục, tàn nhẫn và thích giết chóc.

"Ma Ti." Lạp Mạc Nhĩ không ngờ Ma Ti vậy mà lại thực sự lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa còn là ở trên người của Cách Lôi Ti, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cách Lôi Ti lúc trước không phải còn rất tốt sao? Ma Ti đã ra tay với Cách Lôi Ti lúc nào? Tử Linh Ma Pháp không phải vạn năng, nó chỉ có thể phát ra tác dụng khi đúng thời cơ thích hợp, nói thí dụ như căm hận mãnh liệt, lúc tức giận, chẳng lẽ là lúc Phỉ Lệ ở chiến trường mô phỏng, khi đó vừa lúc không ai nhìn chằm chằm Cách Lôi Ti.

Bởi vì Cách Lôi Ti lúc trước vẫn có thể cất giữ ý thức hoàn chỉnh, nói cách khác này hoàn toàn do Cách Lôi Ti tự nguyện, ác ma chiêu hoán thuật và Khôi Lỗi Thuật bất đồng, người trước là ở có thể tiếp thu và cất giữ ý thức của chủ nhân thân thể , mà cái còn lại là trực tiếp thông qua linh hồn xâm chiếm, trực tiếp tước đoạt Nguyên Thân thể chủ nhân - ý thức linh hồn.

"Xấu xí, ngươi lại tới nữa." Phỉ Lệ chán ghét nhìn Cách Lôi Ti đối diện đã thay đổi hết sức dữ tợn, không, có lẽ phải nói là Ma Ti. Một bên âm thầm sốt ruột, Khắc Lỗ Tư chết tiệt kia sao vẫn chưa tỉnh lại, bởi vì lúc này sau lưng Cách Lôi Ti đã tụ tập không ít bóng đen, hơn nữa rất rõ ràng những người đó chính là học sinh của Học Viện Quân Sự Đạo Cách, trong những người đó xếp hàng sau lưng Cách Lôi Ti trở nên chính là cái kẻ cực kỳ bỉ ổi kia _ Lao Lạp.

Lao Lạp lúc này lại không có vẻ mỏi mệt chút nào, ngược lại tinh thần rất phấn chấn, điều này rất không thích hợp, hơn nữa trong mắt người này còn phát tán ra hơi thở tử vong vô tận, cùng hình tượng Lao Lạp lúc trước không giống nhau chút nào, có lẽ phải nói là tựa như biến thành một người khác. Điều này làm cho Phỉ Lệ giật mình không thôi, lần trước chỉ là một người Ma Ti đã khiến cho bọn họ bị thua thiệt nhiều, lần này lại tới mười một người, xem ra bọn họ thật sự rất muốn đưa ta vào chỗ chết! Nhưng thật sự là bởi vì nguyên nhân là Lạp Mạc Nhĩ sao?

"Ngươi kêu ta cái gì?" Ma Ti khua cánh tay biến dị dữ tợn kia, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp vung tới, Lạp Mạc Nhĩ thuận tay tế ra một Không Gian Ma Pháp, nhanh chóng khuấy đứt cánh tay ghê tởm kia, mà vốn không nên nói là một cánh tay, bởi vì nó chỉ có điểm tương tự rể cây gì đó, hơn nữa còn lưu lại mùi hôi thối ghê tởm.

"Lạp Mạc Nhĩ, ngươi lại vẫn che chở nàng, hừ! Ta hôm nay thật muốn xem ngươi rốt cuộc có bản lãnh bảo vệ ngươi người yêu hay không ?" Vừa mới dứt lời, những xúc tua nhanh chóng lấy Ma Ti làm trung tâm lan tràn ra khắp nơi, trong chốc lát, bốn phía xung quanh Lạp Mạc Nhĩ đã biến thành một mảnh bừa bãi.

"Xấu xí chính là xấu xí, thủ đoạn ghê tởm như vậy cũng chỉ có kẻ xấu xí như ngươi mới nghĩ ra được." Phỉ Lệ không chút kiêng kỵ bắt đầu mắng to, còn toàn bộ mọi người bên cạnh trong Học Viện Ma Pháp Phi Long cũng đều giật mình tỉnh lại, đờ đẫn nhìn Cách Lôi Ti trước mắt trở nên giống như quái vật, xúc tua bay múa đầy trời tản ra từng trận mùi hôi thối khó ngửi, Khắc Lỗ Tư thần tốc bảo Tiểu Khắc biến thân, toàn bộ đám đông cũng rút lui khỏi khu vực này, lấy thực lực trước mắt của bọn họ, ở lại phía dưới chỉ là gánh nặng, còn không bằng toàn bộ cũng rời đi.

"Chủ nhân!" Cả người Lợi Nhã thả ra sát khí kinh người, nhìn chằm chằm Khắc Lỗ Tư. Bởi vì trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp thì Khắc Lỗ Tư đã đem bọn họ chuyển dời lên trên người Tiểu Khắc, mà thời điểm bọn họ phản ứng kịp, Tiểu Khắc đã cách xa mặt đất, không trách được Lợi Nhã và Đan Ni phát hiện ra mà phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.

"Không có biện pháp, các ngươi ở lại nơi đó chỉ là gánh nặng, cho nên các ngươi vẫn là ngoan ngoãn ở nơi này, ta đi xuống xem một chút." Nói xong, Khắc Lỗ Tư nhanh chóng từ trên người của Tiểu Khắc bay xuống, không phải hắn không muốn lưu lại trên người Tiểu Khắc, mà bởi vì là ánh mắt của Lợi Nhã bọn họ thật sự là rất lợi hại, dù là được xưng là da mặt có thể so với thành tường như Khắc Lỗ Tư cũng có chút không chịu nổi!

"Ngươi nói lần nữa thử xem, ta giết ngươi, tiện nha đầu!" Ma Ti tức giận nhìn chằm chằm Phỉ Lệ, xúc tua toàn thân bay lượn, hắc vụ càng thêm nồng nặc, mà những người mang hắc vụ phía sau lúc này cũng bắt đầu hành động, chỉ là lập tức bị hai người A Đại và A Nhị ngăn lại, trừ Lao Lạp ra, những người khác tứ chi cứng ngắc đứng thẳng như cũ, giống như cương thi, có lẽ nên nói là con rối.

"Khôi Lỗi Thuật! Ma Ti, ngươi có biết Khôi Lỗi Thuật cần phải giết Nguyên Thân thể chủ nhân mới có thể thành công hay không? Vậy mà ngươi nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy, xem ra ta thật sự là không có thể dung túng được nữa, nếu không còn không biết về sau sẽ có bao nhiêu người bị chết ở trên tay ngươi!" Lạp Mạc Nhĩ vừa thấy tứ chi cứng ngắc của đám người Tra Nhĩ Tư liền lập tức hiểu rõ ra.

Những người đó toàn bộ đều chết hết, không, cũng không thể nói là chết, là toàn bộ cũng biến thành ‘Tử Linh nhân’, đã không có bất kỳ tri giác, chẳng khác gì là người giả chết.

"Dung túng, ha ha! Từ trong miệng ngươi nghe thế hai chữ thật sự là ly kỳ, năm đó nếu là ngươi chịu ở trước mặt Lão sư thay ta nói một câu, hoặc là ngươi chịu lấy ta, toàn bộ người của gia tộc Nạp Ni cũng sẽ không bị diệt, ta cũng vậy sẽ không thay đổi phải sống không bằng chết như vậy. Ngươi hôm nay lại đang trước mặt của ta nói dung túng ta, ngươi không phải cảm thấy lời này rất châm chọc sao? Lạp Mạc Nhĩ!" Cặp mắt Ma Ti từ màu lam biến thành đen, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu đen.

Lạp Mạc Nhĩ biết Cách Lôi Ti lúc này đã hoàn toàn bị Ma Ti ma hóa rồi, màu đen đại biểu ma hóa, về mặt thực lực cũng sẽ tăng lên rất nhanh, hơn nữa lúc trước Ma Ti cũng đã trải qua lột xác, lần này càng thêm khó đối phó, hơn nữa trong ngực của mình còn có Phỉ Lệ, lúc nào cũng cần giữ vững độ cảnh giác cao, nếu là trước kia hắn cũng sẽ không lo lắng, nhưng bây giờ lại là Ma Ti không cảnh giác không được.

"Tất cả đều chuyện kia chỉ là ngươi đơn phương, Lạp Mạc Nhĩ làm sao có thể cưới người xấu xí như ngươi, chớ si tâm vọng tưởng, xấu xí." Phỉ Lệ vừa nghe Ma Ti lại vẫn ôm ý định khác thường đối với Lạp Mạc Nhĩ, nhất thời tức giận không thôi, xem bản thân mình đã biến thành quái vật, lại còn đối với người ta lưu luyến, thật là không biết thẹn, mình phạm sai lầm lại vẫn không thừa nhận. Năm đó nếu không phải là nàng tự rước lấy nhục, Phỉ Lệ cũng sẽ không thật sự đuổi cùng giết tận.

"Tiện nha đầu, ta giết ngươi!" Vốn là Ma Ti đã bình tĩnh chốc lát, vừa nghe đến những lời này của Phỉ Lệ, nhất thời trong cơn giận dữ, nhanh chóng vũ động nâng xúc tua đầy trời toàn lực công kích Phỉ Lệ trong ngực Lạp Mạc Nhĩ.

Lạp Mạc Nhĩ im lặng nhìn tình cảnh trước mắt, im lặng trừng mắt nhìn Phỉ Lệ không an phận trong ngực mình, chẳng lẽ nàng thì không thể an phận một chút sao? Biết rõ Ma Ti chịu không nổi kích thích, còn dùng sức nói chuyện chèn ép người ta, hơn nữa còn không quên chiếm tiện nghi trên thân hắn, cái này mà gọi là công chúa sao! Quả thật chính là một Ma Nữ!

"Phỉ Lệ, lấy tay ngươi ra!" Lạp Mạc Nhĩ đỏ bừng cả mặt, tức giận gạt bàn tay nhỏ bé dao động ở trên người ra, xúc cảm dịu dàng không ngừng kích thích thần kinh Lạp Mạc Nhĩ, để cho hắn xấu hổ không dứt, cái Tiểu Sắc Nữ này!

"Không cần, dù sao ngươi sớm muộn cũng là của ta, sờ một cái thì có quan hệ gì đâu !" Phỉ Lệ được voi đòi tiên đem một cái tay khác tiến vào, hoàn toàn xem nhẹ Ma Ti phía đối diện đã phẫn nộ đến cực điểm, da Lạp Mạc Nhĩ thật sự rất tốt nha! Trơn nhẵn, tinh tế, so với tơ lụa thượng đẳng còn nhẵn nhụi hơn !

"Ngươi. . . . . ." Lạp Mạc Nhĩ im lặng nghe lời nói phách lối của Phỉ Lệ, nhưng cũng không nỡ đem Phỉ Lệ vứt xuống thực sự, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp lấy ra hai tay của Phỉ Lệ từ trên thân hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.