"Dừng tay! Thủy Yêu." Ngay lúc mấy người Phỉ Lệ chạy tới, gia tộc Lan Tư Tháp Phu luôn anh bình tốt lành đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trừ một vài
người còn nằm trên mặt đất ra, phần lớn đều đã bị giết chế. Màu máu đỏ
chói mắt, cùng với khung cảnh dạt dào sự sống, có sự xa rời không hợp
nhau. Cả người Ô Nhĩ Lệ Tạp giống như bị rút khô hết sức lực, không dám
tin nhìn tất cả trước mắt, trước khi nàng xuất phát mọi người trong tộc
còn rất tốt, nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt đã vĩnh viễn rời đi nàng, đây chỉ là đang đùa giỡn, không phải sự thật.
"Ta nên gọi ngươi là Vân Tiêu, hay là Phỉ Lệ đây? Tại sao rõ ràng đã
chết lại còn sống lại, ngươi chết không phải tốt hơn sao? Tại sao còn
phải sống lại để tranh giành chàng với ta, chàng là của ta ." Thủy Yêu
điên cuồng nhìn Phỉ Lệ, trong mắt đều là nỗi hận điên cuồng. Biểu tình
dữ tợn, làm khuôn mặt đẹp mắt biến thành quỷ lệ, đám người Vân Ảnh lẳng
lặng đứng ở sau lưng Thủy Yêu, thời điểm nhìn thấy Phỉ Lệ, trong con
ngươi lóe lên vài tia sáng phức tạp. Chỉ là sau khi nhìn thấy Thủy Yêu,
lại khôi phục bình tĩnh.
"Ta tên là gì cũng không có quan hệ với ngươi, mặc kệ đã bao nhiêu năm
trôi qua, ngươi vẫn mù quáng, tự đại như vậy, cho tới bây giờ, Hậu Khanh cũng chưa từng thích ngươi, đây là sự thật không phải tranh cãi, cho
tới bây giờ người luôn cố chấp không phải là ta, vạn năm trước ta đã bỏ
qua cho ngươi, cũng không có nghĩa rằng lần này ta sẽ tiếp tục bỏ qua
cho ngươi. Ngươi thật sự làm cho ta rất tức giận, ngươi thật sự cho rằng một cương thi cấp ba như ngươi có thể đủ phá vỡ cấp bậc cương thi sao,
đừng quên ngươi là đời sau của ta." Khi Phỉ Lệ nói chuyện, đồng thời
một cỗ hơi thở trong nháy mắt bộc phát ra từ trên người nàng, mặc dù
vẫn là khuôn mặt từ trước tới nay, nhưng mà khí thế cả người lại trở nên hết sức bá đạo, Mạn Đà La giữa trán lặng lẽ nở rộ, khí thế quần lâm
thiên hạ không tự chủ được phóng ra ngoài, khiến đám người Thủy Yêu đứng đối diện không tự chủ được lùi lại một chút.
"Câm mồm, Hậu Khanh là của ta, vẫn luôn là của ta, chỉ cần ngươi chết,
Hậu Khanh sẽ yêu ta." Con ngươi màu xanh lá của Thủy Yêu lóe ra tia sáng quỷ mị, yêu tà mà quỷ mị, làm cho người ta cảm thấy cảm giác âm lãnh,
răng nanh thật dài cũng lộ ra dưới đôi môi khéo léo đỏ tươi, tóc trắng
thật dài bỗng dưng tung bay. Móng tay trên mười đầu ngón tay cũng dài ra trong nháy mắt, sương mù màu xanh từ từ xuất hiện xung quanh thân thể
Thủy Yêu, ngay cả khuôn mặt đẹp đẽ cũng từ từ hiện ra chi chít hoa văn
màu xanh đầy quỷ dị.
"Xem ra vạn năm trôi qua, nhưng ngươi vẫn như cũ không chịu hiểu rõ sai
lầm của mình, yêu chính là yêu, cho dù có hoá thành hình người cũng
không bỏ hết được bản tính ích kỷ của Yêu, sư phụ nói quả nhiên không có sai, Yêu căn bản không có lòng người, chỉ có Yêu tính. Ngươi thật cho
rằng chỉ cần tu luyện ma công tà ác, là có thể đánh bại ta?" Phỉ Lệ
khinh thường nói, nàng thật không ngờ Thủy Yêu lại tu tập ma công, sở dĩ ma công bị gọi là ma công, trọng yếu nhất bởi vì ma lực của nó tiêu
diệt hết nhân tính của con người, bóp chết lương tri của bọn họ, ngoài
ra nó còn có một nguyên nhân khác, đó chính là mặc dù trong thời gian
ngắn ma công có thể đề cao công lực, nhưng mà thủ đoạn lại cực kỳ tàn
nhẫn, nhìn bộ dạng hiện tại của Thủy Yêu, cũng biết nàng ta tu luyện ma
công trong thời gian rất dài.
Hơn nữa vô cùng có khả năng là ma công ác độc nhất, thông qua việc hút tinh khí của người khác để đề cao công lực của mình.
Không khác biệt lắm so với ma thú, cắn nuốt tinh khí của người khác để
tu luyện, đây là nghiệp chướng lớn nhất đối với người tu luyện, không
cẩn thận một chút thì có thể biến thành tro bụi, Phỉ Lệ không nghĩ tới
Thủy Yêu lại dám lựa chọn con đường như vậy, Yêu tu luyện vốn đã rất
không dễ dàng, rất khó khăn để vượt qua Thiên kiếp, nhưng mà bây giờ
Thủy Yêu vẫn có thể tu luyện loạn ma công này, xem ra nàng ta thật sự là vì Hậu Khanh cho nên đến ngay cả luân hồi cũng bỏ qua.
Là si tình hay là ngu ngốc? Bây giờ Phỉ Lệ đã không phân biệt được rõ ràng nữa rồi.
"Ha ha! Vậy thì như thế nào, nói đi, ba hồn bảy phách của Hậu Khanh rốt
cuộc ở nơi nào?" Tròng mắt yêu dị của Thủy Yêu vẫn nhìn Phỉ Lệ chằm
chằm, nàng biết, cho dù hiện tại thực lực của Phỉ Lệ vẫn khôi phục lại
bằng Vân Tiêu, nhưng mà chỉ cần kiếm Bích Du trong tay Phỉ Lệ là đã có
thể áp chế nàng, hơn nữa, quan trọng nhất là hồn phách của Hậu Khanh,
nàng không phải Phỉ Lệ, cho nên nàng căn bản không tìm được những người
là chuyển thế của Hậu Khanh, nhưng Phỉ Lệ không giống vậy, ở thời điểm
diễn ra cuộc chiến diệt thế, cái thời khắc Hậu Khanh lâm vào chết giả
kia, nàng đã khắc ấn ký linh hồn vào trong linh hồn của Vân Tiêu, cho
nên chỉ cần đi theo Vân Tiêu là tuyệt đối có thể tìm được Hậu Khanh.
Lúc ấy nàng chính là nghĩ như vậy, nhưng mà sau này nàng mới biết, trừ
Thiên giới ra, nàng căn bản là không đến được những chỗ khác, nguyên
nhân là bởi vì pháp tắc ở những chỗ khác đã bị Phỉ Lệ sửa đổi, trừ mấy
chỗ đặc biệt ra, những nơi khác nàng căn bản không có cách nào tiến vào, đây cũng chính là lý do tại sao nàng hao tốn nhiều năm như vậy nhưng
vẫn không tìm được linh hồn của Hậu Khanh, ban đầu nàng đi theo Hậu
Khanh và Vân Tiêu cùng nhau rơi xuống cái chỗ này, giả vờ lừa gạt Vân
Tiêu, khiến Vân Tiêu biến nàng thành Cương thi, sau đó liền ra tay với
Vân Tiêu, nhưng mà nàng thật không ngờ cấp bậc của Cương thi lại nghiêm ngặt như thế, mặc dù quả thật Vân Tiêu đã bị đả thương, nhưng mà chính
nàng cũng không chiếm được tiện nghi, chính là lúc đó cũng không biết
được thì ra Hậu Khanh chưa chết, chỉ là linh hồn đã chuyển thế.
Khi đó bởi vì phần lớn thế lực trên Thiên giới đã bị Thủy Yêu khống chế, cho nên khi Vân Tiêu bị thương nặng, chỉ có thể rời đi một mình, thời
điểm Thủy Yêu đang cảm thấy may mắn vì mình chiếm được thi thể của Hậu
Khanh, mới phát hiện ra, thì ra hắn đã sớm phát hiện mưu đồ của nàng,
trừ Vân Tiêu ra, những người khác căn bản không có cách nào đụng chạm
voà thân thể của hắn, cho dù là đã chết, thì nhưng tôn nghiêm của Vương
Cương Thi, cũng đủ để khiến Yêu Tộc thấp hèn không cách nào đụng chạm
được.
Vì đánh vỡ pháp tắc của những nơi khác, Thủy Yêu không ngừng phát triển
thế lực của mình, năm ngàn năm trước nàng đột nhiên phát hiện Ái Lệ Thi
là em gái sinh đôi của Ma vương ở Ma giới, một âm mưu độc ác được hình
thành, đầu tiên là phát động chiến tranh giữa Thần giới và Ma giới, sau
đó mượn cơ hội giết chết Ái Lệ Ti để Ái Lệ Thi lên thay thế, sau đó
những âm mưu được triển khai một cách liên tiếp, không ngừng nhằm vào ba giới, nhưng diều duy nhất mà nàng tính sai là sự tồn tại của Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ, cho nên nó đã trở thành trở ngại rất lớn đối với kế hoạch
của nàng.
Thậm chí, nàng thật không ngờ rằng, vốn tưởng Vân Tiêu đã hồn phi phách
tán, vậy mà cũng không thật sự là chết đi, ngược lại chuyển thế lần nữa, mà Vân Ảnh lại mang đến cho nàng tin tức về linh hồn của Hậu Khanh, cho nên Thủy Yêu đã không kịp chờ đợi, vội vàng bố trí tất cả mọi thế cục
của hôm nay.
Đầu tiên là tiếp cận gia tộc Lan Tư Tháp Phu trong Long Vực, nàng không
vào được tam giới, nhưng Long Vực lại là ngoại lệ, không nghĩ tới sau
khi nàng đến gia tộc Lan Tư Tháp Phu, lại phát hiện Thánh vật của gia
tộc Lan Tư Tháp Phu là một thần khí sinh mạng, hơn nữa còn là Tinh Thần
lực, điểm này khiến Thủy Yêu mừng rỡ như điên, phải biết là nếu có được
Thánh vật này, nàng có thể dựa vào thân thể của Hậu Khanh, để tìm ra
linh hồn của Hậu Khanh, lúc đó để Hậu Khanh sống lại là sự thật, không
còn là ảo tưởng nữa.
Nàng cho là Hậu Khanh nhất định sẽ thích nàng, nàng là cửu vĩ bích hồ
trong Yêu Tộc, lại có huyết mạch từ thượng cổ. So với Vân Tiêu không kém là bao nhiêu, hơn nữa nàng lại tương đối tự tin với dung mạo của mình,
chỉ cần Hậu Khanh đồng ý song tu cùng nàng, như vậy thực lực của Hậu
Khanh rất có thể sẽ đạt tới thành tựu cao nhất từ trước đến nay trong
lịch sử của tộc Cương Thi, chân chính đúc thành đại đạo, nàng không tin
Hậu Khanh thật sự không động lòng.
"Cửu Ngân ở nơi nào? Ngươi đã làm gì hắn?" Phỉ Lệ nhìn chung quanh một
hồi, nhưng không phát hiện được bóng dáng của Cửu Ngân, nhất thời nóng
nảy. Phải biết rằng Thủy Yêu luôn luôn hung tàn, người rơi vào trong tay nàng chưa bao giờ có thể chạy thoát. Mặc dù nàng quả thật cảm nhận được linh hồn của Cửu Ngân vẫn còn, nhưng lại không thể bảo đảm được Cửu
Ngân vẫn ổn cả.
"Ta không biết ai là Cửu Ngân, ta chỉ muốn biết hồn phách của Hậu Khanh
đến tột cùng đang ở đâu? Nếu không đừng trách ta không khách khí." Tùy ý giương tay lên, đã bắt được một người trong tộc Lan Tư Tháp Phu, móng
tay phiếm màu xanh, giam cầm Lợi Ách thật chặt, rất nhanh sắc mặt của
Lợi Ách dần thay đổi vì khó thở, vốn là thân thể đã bị trọng thương giờ
càng thêm yếu đuối, thật giống như tùy thời đều có thể chết đi.
"Lợi Ách! Dừng tay, ác ma, ngươi dừng tay lại." Lúc Ô Nhĩ Lệ Tạp khôi
phục như cũ đã nhìn thấy Lợi Ách trong tay Thủy Yêu, nhất thời cả tâm đã lạnh đi một nửa, thân thể bắt đầu lo lắng run rẩy, nữ Tộc trưởng của
gia tộc Lan Tư Tháp Phu có thể cưới ba thê, nạp bốn thiếp. Nhưng mà
trong những người đó, người Ô Nhĩ Lệ Tạp thật sự yêu cũng chỉ có Lợi
Ách, thậm chí vì Lợi Ách mà không tiếc đánh vỡ giam cầm, đưa Lợi Ách tới Thủ Vọng Giác, chỉ vì Lợi Ách hướng tới tự do. Nhìn thấy tình cảnh này, Ô Nhĩ Lệ Tạp nhất thời mất đi tất cả sự đúng mực. Trước mắt còn đắm
chìm trong sự thật về sự sống còn của Lợi Ách, giờ lập tức liền lọt vào
cục diện bế tắc.
"À! Thì ra là phu quân của Tộc trưởng Lan Tư Tháp Phu, ta còn tưởng rằng là ai? Nói đi, hồn phách Hậu Khanh đến tột cùng ở nơi nào, nếu không,
ta lập tức lấy mạng của hắn." Đầu lưỡi đỏ tươi của Thủy Yêu nhè nhẹ liếm máu tanh, quét mắt nhìn Lợi Ách trong tay, nhưng mà sức lực trên tay
cũng không hề giảm bớt.
"Hồn phách của Hậu Khanh không phải là ở trong tay ngươi sao?" Phỉ Lệ
không đành lòng nhìn Ô Nhĩ Lệ Tạp cầm chặt cánh tay của mình, trong mắt
tràn đầy cầu cứu không nói ra lời, nàng không thể không cứu, huống chi
nàng không thể không chú ý tới an nguy của Cửu Ngân, Thủy Yêu chưa bao
giờ tha cho người rơi vào tay nàng, nàng không thể bảo đảm Thủy Yêu sẽ
không để cho thủ hạ giết Cửu Ngân, hơn nữa người kia còn là người của
mình, Thủy yêu nhất định sẽ ra tay.
"Cái gì? Hòn phách Hậu Khanh ở trong tay của ta, ngươi đem ta là kẻ ngu
để đùa bỡn sao?" Thủy Yêu không phải là không muốn tin, cho tới bây giờ
nàng vẫn chưa tìm được hồn phách của Hậu Khanh, vậy mà Phỉ Lệ lại dám
nói hồn phách của Hậu Khanh hồn phách ở trong tay nàng, nàng tự nhiên
là không tin.
Mà Kỳ Dương vốn đứng sau lưng Phỉ Lệ, cả khuôn mặt tái nhợt hết sức khó
coi, hai tay ôm lấy Lạp Mạc Nhĩ cũng nổi lên gân xanh, nếu Cửu Ngân quả
thật là Hậu Khanh trong miệng các nàng, như vậy cũng gián tiếp nói rõ
hắn và Lạp Mạc Nhĩ cũng không thoát được khỏi việc có quan hệ với Hậu
Khanh, đây chính là sự thật mà nàng vẫn luôn giấu giếm sao Phỉ Lệ? Sự
thật như sấm sét đánh giữa trời quang như vậy chúng ta làm sao có thể
tiếp nhận đây? Một người làm sao có thể sẽ biến thành ba người, đây là
đùa giỡn đúng không?
"Đừng làm bại lộ bí mật, thu hồi lại sự dao động của linh hồn đi." Giọng nói nghiêm túc của Phỉ Lệ vang lên trong đầu Kỳ Dương, Phỉ Lệ làm sao
có thể không phát hiện ra Kỳ Dương không thích hợp, bằng vào sự thông
minh của Kỳ Dương tự nhiên có thể từ đoạn đối thoại của nàng và Thủy Yêu mà đoán ra được điều gì đó? Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để
giải thích, mặc dù Thủy Yêu không cảm nhận được linh hồn của Hậu Khanh,
nhưng nếu trong khoảng cách gần như vậy, cảm xúc của Kỳ Dương lại dao
động quá lớn, thì vẫn có thể bị phát hiện ra, mà loại kết quả đó Phỉ Lệ tuyệt đối không muốn thấy, ít nhất trước khi nàng vẫn chưa đưa ra quyết định, nàng tuyệt đối không hi vọng ai trong ba người bọn họ gặp bất cứ chuyện không may nào.