Quyết định của anh, em không quản được.
Nhưng em có thể nói với anh rằng, em sẽ không vì anh mà thay đổi kế hoạch được.
Anh muốn thế nào thì, xin lỗi, đó là chuyện của anh.
Chụp ảnh thời trang nghe thì có vẻ lãng mạn, thực ra
lại là một công việc rất mệt mỏi và đơn điệu. Nhiếp ảnh gia luôn quát nạt chỉ
bảo người mẫu, người mẫu không ngừng thay đổi quần áo, vị trí và các tư thế,
chuyên viên trang điểm không ngừng dặm lớp trang điểm, trợ lý không ngừng điều
chỉnh ánh đèn, sửa sang trang phục, bố trí đạo cụ bối cảnh. Còn việc của Tân
Thần phải làm là không ngừng so sánh những tấm ảnh đã chụp xong, điều chỉnh và
sửa chữa. Vẫn bận đến tận khuya, mọi người đều cạn ệt sức lực, Nghiêm Húc Quân
mới tuyên bố tạm nghỉ, cho mọi người nghỉ ngơi.
Hoa viên Tứ Nguyệt không xa chỗ Tân Địch ở là mấy. Tân
Thần từ chối ý định đưa cô về của Nghiêm Húc Quân, cũng lười gọi xe, một mình
đi dọc con phố cổ để về nhà. Khu này an ninh rất tốt, những con đường ngang dọc
cô đã thuộc nằm lòng. Cô rất thích cảm giác dạo bộ thong thả trong buổi đêm mát
mẻ thế này.
Đến một quán bánh sắp đóng cửa, cô dừng lại, mua bánh
tart trứng và crepes – hai món bánh ngọt mà cả cô và Tân Địch đều thích ăn. Cô
xách tay, lại đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua một thanh chocolate vừa đi vừa
ăn. Rẽ qua một con phố, cô vừa ngẩng lên thì bất giác khựng lại.
Lộ Phi đang đứng dưới ngọn đèn đường vàng vọt gần đó,
gương mặt thấp thoáng trong bóng tôi, bóng anh kéo dài trên con đường. Cảnh
tượng ấy rõ ràng là điều cô quen thuộc, trước kia anh cũng từng đứng ở vị trí
tương tự để đợi cô. Thế nhưng đó là chuyện từ khi nào? Cô dừng lại, thần thờ
hồi tưởng.
Đã qua lâu lắm rồi. Không biết do trí nhớ mờ nhạt hay
tình hình này hơi bất ngơ, mà mọi thứ đều trở nên không chân thực lắm, thật
giống như qua một ngã rẽ để về nhà, bỗng dưng rơi vào một giấc mơ vậy.
Tân Thần ghé lại bên đường, vứt nửa thanh kẹo còn lại
vào thùng rác rồi quay người đi đến chỗ anh, “Chào anh, Lộ Phi. Có chuyện gì
sao?”
Lộ Phi nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại không nói gì,
đường nét dưới cằm cho thấy anh đang nghiến răng, như đang cố gắng kiềm chế một
cơn xúc động nào đó. Cô hơi ngạc nhiên, hỏi với vẻ nghi ngại: “Sao vậy?”. Không
có câu trả lời. Cô nghĩ ngợi rồi vẫn nói: “Vốn dĩ em không định nói những lời
thừa thãi này, có điều nếu anh đã đến, em nghĩ vẫn nên nói rõ thì tốt hơn”.
Cô nhìn anh rất nghiêm túc, “Có thể những lời Lạc
Thanh kể đã khiến anh hiểu lầm. Những lời cậu ta nói với anh là sự thực, nhưng
đừng bỏ sót một tiền đề là, trên núi Thái Bạch lần đó em đang bị sốt cao. Có
thể thông thường khi người ta gặp phải tình huống xui xẻo đó thì sẽ gọi mẹ, mà
em lại không có mẹ để gọi. Lúc đó nói gì, em cũng không biết. Em nghĩ em không
cần chịu trách nhiệm về những lời linh tinh trong cơn bệnh của mình, nên đừng
bao giờ xem nó là thật, được không?”
Lộ Phi vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Tân
Thần bất lực, tiếp tục nói: “Lúc học đại học em đã bắt đầu đi thám hiểm, quyết
định đi Tần Lĩnh không liên quan gì đến anh, bị ốm cũng chỉ là sự cố. Trước và
sau lúc đó, em đã gặp những tình huống còn nguy hiểm hơn. Chẳng hạn lần đi Tây
Tạng, trên đường bị nổ lốp xe, suýt tí nữa đã lao xuống vực, lẽ nào cũng phải
tìm ai đó để chịu trách nhiệm? Không cần em giải thích thì anh cũng biết, đi
thám hiểm thế này thì những tình huống đó khó có thể tránh được, cũng là một
trong những thú vui khiến người ta say mê hơn. Nếu anh thấy có lỗi trong chuyện
đó, thì em thấy là hơi rảnh rỗi rồi đấy. Dù sao chúng ta đã chia tay lâu rồi,
mọi người đều là người lớn cả, tự chịu trách nhiệm hành vi của mình là được.
Chuyện của anh và vợ chưa cưới đừng lôi em vào. Em không thích bị người không
quen biết tìm đến hỏi han”.
“Ba năm trước em đến Bắc Kinh tại sao không chịu gặp
anh?” Lộ Phi cuối cùng đã mở miệng, giọng nói trầm trầm.
Tân Thần bực bội cau mày, “Tại sao em phải gặp anh?
Được thôi, em giải thích vậy. Em đi tìm việc ở Bắc Kinh. Công việc thì tìm được
rồi, nhưng em ghét khí hậu phương bắc, vừa khô lại có bão cát, nên quay về đây.
Em nói đủ rõ ràng chưa?”
Lộ Phi nhìn cô, ánh mắt sắc bén đến mức khác hẳn ngày
thường, còn Tân Thần không hề trốn tránh, cũng nhìn trả lại anh, ánh mắt ấy
không chút xao động. Hồi lâu sau, Lộ Phi thở dài, “Tiểu Thần, tại sao lại thế?
Đã gặp nhau cũng không chịu gọi anh”.
Sắc mặt Tân Thần vụt tái nhợt. Mãi rồi cô mới cười, nụ
cười lạnh nhạt và xa cách, “Đúng là kỳ tích. Cách ba năm rồi mà bỗng nhớ đến
chuyện em và anh từng gặp nhau. Nhưng đã là chuyện quá khứ rồi, có nhắc cũng
chẳng ý nghĩ gì”.
“Mặt em bị che hết, anh thực sự không nhận ra. Nếu
không đọc blog của Nghiêm Húc Quân, chắc anh mãi mãi cũng không biết em đã đến
Bắc Kinh tìm anh. Cho dù em chỉ gọi tên anh thì mọi thứ đã khác. Những lời ấm
ức trước kia, thật sự quan trọng thế sao?”.
“Rất tốt, vậy xem như em từ trước tới nay vẫn ấm ức là
được”. Tân Thần quay người bỏ đi. Lộ Phi túm lấy cánh tay cô, kéo lại.
“Tiểu Thần, lúc đó anh và Nhược Lịch chỉ là bạn bè
bình thường”.
“Không cần giải thích. Chúng ta đã xa nhau quá lâu, em
đã có không chỉ một người bạn trai, anh có bạn bè bình thường, bạn gái hay vợ
chưa cưới cũng hoàn toàn bình thường”. Tân Thần lạnh nhạt
“Anh đáng bị trừng phạt, Tiểu Thần. Nhưng em cũng
không nên lặng lẽ bỏ đi một mình như thế để trừng phạt anh”.
Mắt Tân Thần hơi nheo lại, ánh lên vẻ giễu cợt, “Anh
nhất định phải bắt ép em thừa nhận chút hèn mọn của mình hay sao, Lộ Phi? Vậy
thì được, em chạy đến tìm anh, còn hiểu lầm tình bạn trong sáng của anh và
người khác một cách bệnh hoạn, sau đó từ bỏ công việc đã tìm được, len lén bỏ
về nhà. Không chỉ thế, nghe thấy anh về nước, em đã bỏ chạy. Lần này chạy càng
thảm hơn, suýt nữa mất mạng bên ngoài. Kịch bản này đủ thú vị đủ sến, hơn nữa
còn kịch quá mức nữa rồi chứ?”
Chưa đợi cô nói xong, Lộ Phi dang tay ôm chặt lấy cô.
Sức anh rất mạnh, cô không kịp phòng bị đã bị cuốn vào vòng tay của anh. Một
tay anh ôm chặt cô, tay kia ấn đầu cô vào ngực. Tư thế đó là động tác quen
thuộc mà trước kia anh hay ôm cô. Giọng anh khàn khan đau khổ vang lên, “Đừng
nói nữa, Tiểu Thần. Tất cả đều tại anh, anh không về nước tìm em ngay sau khi
có được tấm bằng, khiến em bị tổn thương”.
Mặt Tân Thần áp vào ngực anh, cách một làn áo có thể
cảm nhận rõ sự chuyển động mạnh mẽ ở đó. Cô thất thần. Ký ức ngày cũ ào đến như
thủy triều, dội từ trái tim lên đầu ngón tay gây ra một cảm giác tê dại, khiến
cô bỗng dưng không còn sức chống cự nữa, đành mềm nhũn tựa vào người anh.
Thế nhưng tràn ngập trong không khí là hỗn hợp mùi
nước cạo râu, mùi hương nhẹ nhàng của sữa tắm. Đó là mùi vị quen thuộc của
người đàn ông chín chắn, không phải là vòng tay của chàng trai mà cô quen thuộc
và cam tâm say đắm thời niên thiếu. Ý thức được điều đó, cô nở nụ cười, cố
ngẩng lên nhìn anh. Tay anh vẫn ôm sau gáy cô, ngón tay lùa vào mái tóc giữ
chặt lấy cô.
Mấy năm nay hai người lần đầu gần nhau như thế, trong
đôi mắt sâu thẳm của anh chứa rất nhiều tình cảm phức tạp – đau khổ, thương
xót, bất lực – rất sâu sắc, khiến cô không thể nào giữ vẻ mỉa mai được nữa. Nụ
cười giống như chiếc lá rách tươm bị gió thổi bay khỏi cành, dần dà biến mất
khỏi gương mặt cô.
“Xin lỗi, Lộ Phi, em đã quên anh xưa nay vẫn thích ôm
trách nhiệm vào người. Hiện giờ em rất thích hài hước, thích nói đùa những câu
mà không buồn cười tí nào. Đừng tin là thật”. Cô bình thản nói, “Không như anh
nghĩ đâu. Em thừa nhận đã đến tìm anh, vì biết lúc đó anh cũng đang ở Bắc Kinh
nên muốn gặp anh. Đến khi đã nhìn thấy anh thật rồi thì em thấy hơi ngại ngùng,
bỗng ý thức ra, chúng ta đã chia tay nhau từ lầu, mấy năm không gặp , cũng đã
xem như người xa lạ. Mọi người đều có cuộc sống riêng. Em không có quyền sau
khi đã nói không cần gặp nhau, lại ngang bướng đi làm khách không mời trong
cuộc đời người khác, thế là em đã bỏ về. Chỉ đơn giản thế thôi. Trước kia không
nói chẳng qua là không muốn khiến sự việc phức tạp thêm”.
Lộ Phi nhìn cô thật sâu. Dưới ánh đèn, gương mặt cô
gầy gầy, cằm nhọn, đã mất nét mũm mĩm thời thiếu nữ, không còn vẻ tràn căng đầy
sức sống như quả đào vừa chín tới nữa. Giọng cô trong trẻo dịu dàng, rất bình
thản, không hề có vẻ gì bực bội. Lộ Phi chỉ thấy nỗi đau trong lòng càng chất
chồng, ngón tay giữ sau gáy cô của anh bất giác xiết chặt. Cô cảm nhận được áp
lực bỗng gia tăng thêm từ những ngón tay thon dài ấy, nhưng vẫn chỉ đứng đó bất
động.
“Em không muốn nhắc đến chuyện đó thì thôi, Tiểu
Thần”. Anh khẽ nói.
Anh hiểu rõ, câu trả lời rõ ràng của cô có vẻ như là
điều tất nhiên, thực ra cô đang trốn tranh, đang lấp liếm qua loa.
Đứng trong bão cát Bắc Kinh mấy tiếng liền không nhúc
nhích, giũ im lặng lúc đối mặt với anh và Kỷ Nhược Lịch, một mình rời khỏi Bắc
Kinh quay về nhà, lại trốn tránh anh và đi thám hiểm một mình, tất nhiên không
phải đơn giản là giận dỗi hay ấm ức, mà chắc là đã bỏ cuộc. Anh có rất nhiều
câu hỏi giữ lại trong lòng: Một mình em đứng đó nghĩ những gì? Em thật sự đã
thất vọng anh hay sao? Hôm đó em cúi xuống viết gì trên xe anh? Cuối cùng em đã
xóa sạch anh trong trái tim rồi ư? Nhưng anh hiểu rõ mình không có quyền hỏi gì
thêm, càng không nhẫn tâm đụng vào vết thương có lẽ đã khép miệng của cô.
Tân Thần có vẻ nhẹ nhõm, tựa như hài lòng vì đã nói
hết mọi chuyện. Cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh, lùi xuống cách một
khoảng, “Chúng ta đã nói rồi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, đặc biệt là đừng kéo
em vào vướng mắc tình cảm của anh và vợ chưa cưới. Em e rằng tính khí mình
không được tốt, sợ sẽ không có kiên nhẫn giải thích mãi với người khác”.
“Không có gì cần em phải giải thích, phiền phức anh
gây ra thì anh sẽ dọn dẹp hết”.
Tân Thần gật gù, “Vậy thì tốt. Muộn rồi, em về trước
đây. Tạm biệt”.
Không đợi cô quay đi, Lộ Phi đưa tay ra ngăn cô lại,
“Đợi anh có thể đối diện được với em, Tiểu Thần, chúng ta hãy
Tân Thần mở to mắt nhìn anh. Một lúc sau cô mới mỉm
cười lịch sự, “Đó không phải là một đề nghị hay đâu, Lộ Phi. Em đã nói đừng
nhắc đến chuyện cũ”.
“Những chuyện em không muốn nhắc, em hứa sẽ không truy
hỏi ngọn nguồn nữa”.
“Nhưng bắt đầu lại từ đầu ư, chúng ta có thể xem như
trước kia chưa từng quen biết, chưa từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu lại như chưa
có chuyện gì hay sao?”. Cô nhún vai, “Không, Lộ Phi, chắc hẳn anh vẫn không có
gì thay đổi, vẫn như trước kia, nhưng em đã không còn diễn vai thiếu nữ ngây
thơ được nữa”.
“Em nghĩ anh có bệnh yêu trẻ con, thích những cô bé à?
Người anh yêu là em, Tiểu Thần, em của trước kia, em của bây giờ, chỉ là em”.
Tân Thần hơi sững sờ, ngón tay xách túi thức ăn bất
giác nắm chặt lại. Cô nhớ rõ, trước kia khi họ ở bên nhau, chàng trai trưởng
thành hơn tuổi kia chưa bao giờ nói “yêu”. Anh chỉ nhìn cô chăm chú và bảo vệ
cô đầy yêu thương, còn cô lúc đó tràn đầy tự tin, thản nhiên hưởng thụ sự dịu
dàng ấy, không cần tìm kiếm lời nói nào để khẳng định những thứ cô có được. Và
hôm nay khi mọi thứ đã thay đổi, lại đối mặt với một lời tỏ tình muộn màng,
móng tay cô vô thức bấm sâu vào lòng bàn tay.
Lộ Phi nói tiếp: “Xưa nay anh luôn quá trầm tĩnh, dè
dặt với tình cảm của mình, cứ nghĩ rằng có một số lời không cần phải nói ra.
Nếu không phải năm mười lăm tuổi em hôn anh, anh không biết cả đời này sẽ bỏ lỡ
mất điều gì. Bây giờ anh cũng không có tư cách yêu cầu gì hơn ở em, anh chỉ
muốn xin em cho anh một cơ hội”.
“Có lẽ anh không yêu trẻ con, nhưng với em, anh thực
sự chỉ dừng lại ở năm mười lăm tuổi”. Tân Thần lại nheo mắt cười, “Đúng thế,
lúc đó em điên cuồng thật. Chỉ cần em thích, em sẽ không hề do dự mà cho rằng
người khác cũng có cảm nhận giống mình. Em không hối hận vì đã điên như thế,
nhưng anh không thể cứ nghĩ em luôn sống mãi ở tuổi mười lăm được. Năm nay em
đã hai mươi lăm rồi, Lộ Phi, em đã yêu đến mấy lần, thậm chí đã có lần tính đến
hôn nhân với người ta. Chúng ta đã bảy năm không gặp, lần ở Bắc Kinh không
tính. Bây giờ anh lại nói tiếng yêu với em, em chỉ có thể cảm ơn và xin lỗi,
tình yêu của em không mạnh mẽ như thế, không chịu nổi thử thách khoảng cách và
thời gian. Hơn nữa anh cũng nên nhớ rằng, có một điểm em chưa bao giờ thay đổi,
đó là vẫn không có thói quen đứng ở chỗ cũ chờ người khác quay
“Tiểu Thần, nhìn anh bây giờ - một người đàn ông gần
ba mươi, luôn yêu thương một cô gái nhưng lại đánh mất cô ấy, đồng thời phụ một
người khác, khiến cuộc sống của mình và người khác đều trở nên thảm hại. Em
nghĩ anh có điên đến mức yêu cầu em đứng ở một chỗ đợi anh không?”
Tân Thần chăm chú nhìn anh. Những đường nét gương mặt
vẫn rất thanh tú, gương mặt rất đẹp của anh đã có nét chín chắn chững chạc, cắm
lún phún râu xanh. Cô không thể nào nhập gương mặt ấy và chàng trai như ngọc
trong ký ức làm một, chỉ có thể mỉm cười, “Anh khiến anh thấy có lỗi, làm bản
thân anh rối loạn, thậm chí còn hủy bỏ hôn ước để bù đắp cho em. Nhưng em không
nghĩ là anh cần phải cảm thấy hổ thẹn, càng không cho rằng em cần được bù đắp.
Anh đối xử với vợ chưa cưới của anh như thế có được xem là công bằng hay không
cũng chẳng liên quan đến em, nhưng lấy một phần tình cảm mà em không cần để bù
đắp cho em, đối với em không thể gọi là công bằng được”.
“Hổ thẹn? Anh thừa nhận là có, nhưng em không nghĩ là
tình cảm anh dành cho em chỉ là chút hổ thẹn đơn giản thế thôi sao?”. Lộ Phi
nhìn cô, khẽ nói, “Đừng vội kết luận tình cảm của anh, Tiểu Thần, cũng đừng vội
cự tuyệt anh, cho anh chút thời gian”.
Tân Thần cười khàn, “Đừng đòi thời gian ở em, Lộ Phi,
em không cho được. Kiến nghị của anh không hấp dẫn được em. Em ngần này tuổi
rồi cũng không phải là sống lãng phí, không còn là một cô bé cần túm lấy một
người để cầu mong có được cảm giác an toàn nữa. Bây giờ yêu đương với ai đó,
cái em cần là niềm vui. Đối với anh, cảm giác này quá nặng nề, em gánh không
nổi, hay thôi bỏ đi”.
Lộ Phi nắm tay cô, gỡ từng ngón tay đang co chặt của
cô ra, cầm lấy túi đồ ăn, nhìn chăm chú vào tay cô, vẫn mảnh dẻ như xưa, nhưng
lòng bàn tay có vài vết móng tay hình trăng khuyết bấn sâu vào. Anh đưa tay cô
lên môi hôn nhẹ, “Cho dù điều em cần là gì, anh sẽ cố gắng hết sức để cho em.
Nếu sau khi anh cô gắng mà vẫn không được yêu cầu của em, em có thể từ chối
anh. Bất cứ lúc nào, bất cứ lý do gì, anh cũng chấp nhận”.
“Lúc nãy em đã nói, sau khi em trưởng thành rồi không
còn bắt bản thân làm khách không mời trong cuộc đời người khác nữa. Đồng thời,
em cũng không mong có vị khách không mời nào xuất hiện trong cuộc sống của em”.
Tân Thần rút tay lại, nói với vẻ mệt mỏi và bất lực, “Quyết định của anh, em
không quản được. Nhưng em có thể nói rõ với anh rằng, em sẽ không vì anh mà
thay đổi kế hoạch. Anh muốn thế nào thì, xin lỗi, đó là chuyện của anh
Lúc Lộ Phi gõ cửa bước vào, trông anh có vẻ rất nặng
nề. Tân Địch vốn đã có rất nhiều câu hỏi, nhưng thấy anh như thế cũng chỉ thờ
dài, “Thần Tử làm thêm ở Hoa viên Tử Nguyệt vẫn chưa về. Nó đến Bắc Kinh tìm
anh mà anh không biết sao?”
“Anh không nhận ra cô ấy”. Lộ Phi trầm tư một lúc rồi
nói ngắn gọn.
Tân Địch nhớ lại tấm ảnh trên blog của Nghiêm Húc
Quân, nhất thời không nói được gì. Bắc Kinh năm nào vào cuối tháng ba cũng tổ
chức trình diễn thời trang và tuần lễ thời trang lớn. Từ năm hai đại học đến
khi đi làm rồi, năm nào cô cũng đi, cũng gặp bão cát vài ba lần. Trên đường phố
đâu đâu cũng thấy đất cát, mọi người đều che rất kín, mang khẩu trang và kính
râm, nói như cô bé phòng thiết kế Tác Mỹ trước khi ra ngoài đã soi gương vẻ xót
xa thì là thế này: Mẹ ruột cũng chưa chắc nhận ra con gái là em đây. Khách sạn
của họ ở phía trước là một cổng gió. Lúc ra ngoài đợi xe taxi, cô với vóc người
nhỏ bé đã không kịp phòng bị, bị gió thổi dính chặt vào tường. Đồng nghiệp đứng
bên cạnh cười như điên, sau đó bịt miệng im thin tít, thì ra trong miệng đầy
cát là cát.
Nếu tấm ảnh che kín mặt ấy không được post lên blog
của Nghiêm Húc Quân, cô cũng không nhận ra Tân Thần. Buổi chiều cô gọi điện cho
Lộ Phi xong, lập tức gọi cho Nghiêm Húc Quân để hỏi tội, “Lão Nghiêm, ba năm
trước rõ ràng là em cũng đi công tác ở Bắc Kinh. Chúng ta hầu như ngày nào cũng
gặp mặt nhau ở triển lãm và tuần lễ thời trang, sao anh không nói em biết là
Thần Tử cũng đến Bắc Kinh?”
Nghiêm Húc Quân rõ ý cô nói rồi cứ kêu oan, “Tân Thần
không cho anh nói. Cô ấy vừa đến đã đi phỏng vấn suốt, nói nhất định phải tìm
cho được việc làm mới nói với em. Ai ngờ tìm được việc rồi lại bất ngờ đòi về,
còn bắt anh không được nói chuyện cô ấy từng đến Bắc Kinh nữa”.
Tân Địch nghẹn lời. Tất nhiên cô biết sự cứng đầu âm
thầm sau vẻ phóng khoáng thường ngày của Tân Thần. Nghiêm Húc Quân thở dài,
“Nói thật với em, Tân Địch, lúc đó anh muốn giữ cô ấy lại, đã tỏ tình cả rồi.
Anh thích cô ấy, mong cô ấy làm bạn gái anh, ở lại Bắc Kinh, anh nhất định sẽ yêu
quý cô ấy thật nhiều. Nhưng cô ấy chỉ lắc đầu, nói rằng cô ấy không thể tùy
tiện lợi dụng chân tình của người khác”.
Cúp máy rồi, Tân Địch thấy tâm trạng không được tốt
lắm. Đới Duy Phàm gọi đến bảo đưa cô đi ăn, cũng bị cô bực tức từ chối
Lộ Phi chỉ ngồi một lúc rồi đi. Tân Địch biết chắc anh
sẽ đến đợi Tân Thần nên không giữ lại, “Bây giờ em không dám chắc là tìm blog
của Nghiêm Húc Quân ba năm trước cho anh xem là có đúng hay không. Rất rõ ràng
là Thần Tử không muốn người khác nhắc đến chuyện này”.
Lộ Phi thẫn thờ, “Anh biết. Nhưng điều anh cần không
phải là sự tha thứ của cô ấy. Một mình cô ấy đã gánh vác quá lâu, dù thế nào đi
nữa thì cũng đến lượt anh rồi”.
Tân Địch nhìn anh xuống lầu, bóng dáng cao thẳng ngày
nào toát lên vẻ cô đơn, chỉ có thể biết rằng, tình cảm vướng mắc phức tạp đối
với người khác có nghĩa gì thì cô không biết, nhưng đối với cô thì thực sự là
nên tránh càng xa càng tốt.
Cô tắm rửa rồi thay quần áo ngủ, dùng lò vi sóng làm
bỏng ngô, rót nửa ly vang rồi cuộn người trên sofa xem lần lược từng buổi trình
diễn thời trang. Bảng vẽ đặt ngay trên đầu gối, bút chì nắm trong tay, lúc nào
có cảm hứng sẽ vẽ ngay. Đó là tiết mục thường xuyên vào cuối tuần, cô luôn cảm
thấy như thế rất thoải mái, còn nhẹ nhõm thư giãn hơn bất kỳ cuộc hẹn hò nào.
Tân Thần lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đưa túi đồ cho
Tân Địch. Cô hoan hô một tiếng rối lấy chiếc bánh crepes ra ăn lấy ăn để, “Chị
thích ăn bánh nhà này nhất đấy, nhưng cứ lười đi mua. Ôi, nhìn em có vẻ mệt mỏi
quá, Lão Nghiêm kia có phải là bắt làm việc quá đáng không?”
“Cũng ổn. Anh ấy nhận nhiều hợp đồng nên phải tranh
thủ. Mấy hôm nay chụp xong phần ở Hoa viên Tứ Nguyệt là vào studio làm rồi.”
Tân Thần ngồi xuống cạnh cô, cũng cầm lấy bánh lên ăn, “Em cũng không cần đi
theo cả ngày nữa”.
Tân Địch xoay cây bút trong tay, nhìn bản vẽ cô vừa
tiện tay phác thảo. Gương mặt trong đó vẫn là Tân Thần, mày mắt xinh đẹp đầy
sức sống. Cô vẽ gương mặt này đã rất thuần thục, không cần phí công suy nghĩ
nữa. Lúc này ngắm Tân Thần nên cạnh bình thản đến độ như thể không có cảm xúc,
cô lại thấy hơi ngờ vực – người cô vẽ thật cự là Tân Thần sao? Là Tân Thần mười
sáu tuổi mà cô luôn cho là trẻ trung không ai sánh bằng, hay là một hình bóng
hư ảo sống trong tưởng tượng của cô về thời trẻ ngang bướng cố chấp?
“Đang nghĩ gì thế? Xem biểu diễn thời trang mà không
tập trung, lại cứ nhìn em”. Tân Thần đã quen làm người mẫu cho chị họ, hoàn
toàn không sợ ánh mắt dò xét
Đúng là không chút xao động. Tân Địch thở dài chịu
thua, đành quay nhìn ti vi, bỗng cười lớn, ra hiệu cho Tân Thần. Trên màn hình
là cảnh cuối của buổi biểu diễn, một ông già gầy guộc vận áo đen đeo kính râm
đang ôm bên này khoác bên kia để ra chào cảm ơn. Tân Thần không hiểu lắm về
thời trang, tất nhiên không biết đó là ai.
“Karl Lagefeld, mệnh danh là Julius Ceasar trong giới
thời trang. Hơn sáu mươi tuổi rồi, nghe nói mất mười ba tháng để giảm bốn mươi
ký. Bây giờ ông ta đang mặc y phục mà các chàng trai trẻ thích nhất, Dior
Homme. Trang phục nhãn hiệu ấy chỉ thích hợp cho vóc dáng cột điện thôi”.
“Chị còn bảo em tự ngược đãi mình khi đi thám hiểm,
theo em thấy thì ông già ấy mới gọi là hành hạ bản thân”.
“Ừ, nhìn ông ta rồi nhìn chúng ta, giống như ăn bỏng
ngô uống rượu vang, sắp ngủ rồi còn ăn bánh tart trứng và crepes, bỗng cảm thấy
sung sướng quá”.
Tân Thần liếm vụn bánh trên tay, thừa nhận chị mình
nói có lý, “Đúng rồi, em luôn cho rằng nếu yêu cầu không cao thì niềm vui không
khó tìm lắm. Chỉ cần không cố ý làm khó mình, thì phần trăm cuộc đời mình thành
bi kịch sẽ rất thấp”.
“Nhưng nếu không yêu cầu cao thì liệu có bỏ lỡ những
người và việc đáng được chuyên tâm không?”
“Dù sao càng lớn thì càng biết, chuyên tâm không phải
là việc dễ dàng. Nếu đã không làm được thì hà tất phải để tâm đến chuyện bỏ lỡ?
Em không lo chuyện đó”. Cô đứng lên vặn người, “Đi tắm đây”.
“Thần Tử…”
Tân Thần cúi xuống nhìn, nhưng cô không biết phải nói
gì.
Tân Thần chợt hiểu ra, cười nói: “Vậy là, chị cũng xem
blog của Nghiêm Húc Quân rồi sao? Hình như chỉ còn mình em là người trong cuộc
chưa xem thôi. Thoí quen tự sướng và khoa trương của anh ấy không biết đã viết
em thê thảm thế nào. Chết thật!”
“Cũng tạm, viết về em, anh ta cũng khá kiềm chế. Thần
Tử, chuyện đi Bắc Kinh tại sao không nói cho chị biết?”
“Thực ra bây giờ nói cũng chẳng có gì, chỉ vì sự tự
tôn thôi”. Tân Thần nói nhẹ nhõm, “Vốn dĩ chỉ muốn tìm được việc rồi sẽ nói mọi
người biết, về sau ê mặt quay về, tất nhiên không cần phải nói nữa”.
Tân Địch nhìn cô, cũng cười, “Biết không, Thần Tử? Có
lúc chị nghĩ, nếu em không nói thì gần như chị cũng chẳng cần hỏi gì. Đối với
bất kỳ vấn đề nào, em cũng có một câu trả lời có sẵn, vô cùng lưu loát”.
Tân Thần ngẩn người, sờ mặt mình, “Em lại không đỏ
mặt, sợ thật. Em thề có trời làm chứng, Địch Tử, em không có ý lấp liếm qua loa
với chị”.
“Chị hiểu chị hiểu, không phải em lấp liếm với chị,
nhưng chị thật sự hơi nghi ngờ là em đang lấp liếm với chính bản thân em”.
Tân Thần đứng tại chỗ, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi cười
khổ sở, “Phải, kể ra thì em cũng không rõ là em thật sự không quan tâm, hay là
cứ giả vờ mãi rồi đến bản thân cũng bị dự dỗ cho qua nữa”.
Tân Địch không chịu nổi bộ dạng kiểm điểm của cô em
mình, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ bất lực và chịu đựng, đành khoát tay chịu
thua, “Thôi, thôi, em đi tắm đi. Rồi ngủ sớm. Ngày mai chị được nghỉ nhưng em
thì vẫn bị Nghiêm Húc Quân bóc lột”.
“Đúng rồi, Địch Tử, em không ở đây lâu đâu, sao chị
còn mất công đi mua giường mới?”
Trước kia thỉnh thoảng cô ở lại đây, đều kê hai chiếc
ghế sofa trong phòng làm việc lại thành giường, nhưng tối qua lần đầu đến đã
phát hiện ra bên trong có một chiếc giường sắt mới tinh, trên chiếc nệm cao su
là bộ ga gối tuyền một màu kem. Tân Địch hôm qua về muộn nên cô cũng không hỏi.
Tân Địch cười đáp: “Không phải chị mua đâu”.
Tân Thần hôm qua dọn dẹp nhà xong rồi đi làm, thiết bị
máy tính, quần áo và chiếc ghế đều do Lộ Phi đưa đến nhà Tân Địch. Tất nhiên cô
cũng không ngốc đến mức hỏi xem là ai mua, chỉ lắc đầu rồi đi lấy quần áo ngủ.
Di động của Tân Địch reo vang. Cô cầm lên xem, Đới Duy
Phàm gọi đến, cô uể oải nghe máy, “A lô, chào anh”.
“Ngủ chưa? Ra ban công đi”.
Tân Địch cầm di động thắc mắc ra bình cung nhỏ. Cô ở
lầu hai, cúi đầu xuống, chỉ thấy Đới Duy Phàm dựa vào xe đậu trong khu nhà,
ngước lên nhìn cô. Cô thừa nhận rằng dưới ánh trăng như nước, người đàn ông cao
lớn kia nhìn lên rất đẹp trai, “Anh làm trò gì thế? Muộn thế này không ngủ còn
chạy đến đây làm gì?”
“Xuống đây, anh đưa em đi hóng gió”.
“Em đã thay áo ngủ định đi ngủ rồi”.
“Thấy rồi. Mặc kiểu áo trẻ con thế kia, thật không hợp
với thân phận nhà thiết kế tí nào”.
Tân Địch không nhịn được cười. Dáng người cô nhỏ nhắn,
bộ váy ngủ cô đang mặc là mua lúc đi công tác ở Hồng Kông, mặc kệ lời chọc ghẹo
của đồng nghiệp, cô đến quầy quần áo thiếu nhi của một nhãn hiệu nào đó để mua.
Tuy là áo hai dây nhưng kiểu dáng trẻ con, màu hồng nhạt, lại thêm hình vẽ hoa
hồng cô thích, chẳng thể gọi là gợi cảm chút nào, mà đúng là trẻ con vô cùng.
“Em mặc thấy vui là được mà”.
“Được thôi, anh nhìn cũng thấy vui”, Đới Duy Phàm cười
nói, “Xuống đây đi, không cần thay quần áo. Chúng ta đi lòng vòng. Anh đảm bảo
sẽ đưa em về nhà an toàn”.
Giọng anh hơi kéo dài, đang cô ý nhịn cười nhưng lại
có vẻ dụ dỗ. Ban ngày Tân Địch vừa hạ quyết tâm không lằng nhằng với anh, giờ
lại thấy lung lay. Cô có phần khinh bỉ mình, nhưng lại nghĩ, ủa, trong một đêm
bực bội thế này, đóng cửa đi dạo, tại sao lại từ chối? Suy nghĩ đó vừa xuất
hiện, cô không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn không thể mặc kệ anh được, “Vâng, đợi em
một lát”.
Cô vẫn về phòng, khoác thêm một chiếc áo dài bằng lụa
trắng bên ngoài, nói với Tân Thần: “Chị mang chìa khoa. Em ngủ trước đi, đừng
chờ”.
Tân Thần cười gật đầu. Tân Địch mang sandal rồi xuống
dưới, lên xe Đới Duy Phàm. Anh khởi động xe chạy đi, nghiêng đầu sang nhìn thấy
sắc mặt cô đỏ ửng, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng phía trước. Vốn dĩ anh đã
chuẩn bị tinh thần đến dỗ dành cô, nhưng lúc này tâm trạng cô có vẻ khá tốt,
hoàn toàn không còn sự bực bội lúc nghe điện thoại ban chiều nữa.
“Nghĩ gì thế?”
“Trước kia em ấn tượng nhất là một lần ra ngoài vào
đêm khuya, là năm mười tám tuổi”. Tân Địch hạ cửa kính xuống, nghiêng đầu dựa
vào ghế để gió thổi, “Bố mẹ em đi công tác. Chú đưa em và Thần Tử đi ăn khuya,
lúc đó em mới biết, thì ra ban đêm có rất nhiều người không ngủ lại đi lang
thang ngoài đường”.
Đó là buổi đêm khiến cô nhớ nhiều nhất. Mười tám tuổi
rồi mà lần đầu cô mới phát hiện ra, thành phố này hoàn toàn không máy móc như
mẹ cô sắp xếp – sau mười một giờ mọi người đều tắt đèn lên giường bay thẳng vào
giấc mộng. Nơi mà Tân Khai Vũ đưa hai chị em cô đến rất huyên náo. Đâu đâu cũng
đầy ắp tiếng người, mọi người ngồi chen vào nhau tán chuyện bằng đủ thứ giọng,
thỉnh thoảng còn có những cô gái bán hoa, những nghệ nhân hát xướng chen vào để
kiếm tiền. Trong không khí tràn ngập mùi thơm cay nồng kích thích. Lúc đó ăn gì
thì cô không nhớ rõ, chỉ biết sau khi về nhà mà vẫn còn háo hứng, đầu óc váng
vất nằm trên giường lăn lộn mãi vẫn không tài nào ngủ được.
Lên đai học rồi được tự do hơn, cô cũng đi ăn khuya
cùng bạn học. Nhưng cô không yêu thích các món ăn dầu mỡ và không gian tạp nham
đó, sau khi không còn cảm giác mới lạ hiếu kỳ ban đầu, cô cũng lười chẳng buồn
đi nữa.
Bây giờ hai mươi tám tuổi, cô chỉ tự do phóng khoáng
trong thiết kế, còn thì vẫn sống cuộc sống tuần tự chán ngắt. Trước kia bị mẹ
cô quản thúc quá chặt, đến nỗi ra ngoài đi mua gói muối ở tiệm tạp hóa gần đó
cũng phải thay quần áo chỉnh tề, sau này dù đã sống một mình nhưng cũng đã
thành thói quen, không còn hứng thú phòng túng nữa. Đây vẫn là lần đầu khi màn
đêm buông xuống, cô mặc áo ngủ để hẹn hò với một người đàn ông, nghĩ tới đó,
nhịp tim cô lại nhanh hơn.
Đới Duy Phàm tự do tự tại đã quen nên cảm thấy tức
cười, “Xem ra nhà em dạy dỗ đúng là nghiêm khắc quá”. Ý ngầm trong đó là gì thì
Tân Địch hiểu rõ, cô liếc xéo anh một cái. Anh đành nói tiếp, “Rất tốt. Con gái
như thế sẽ tốt hơn. Anh ngại nhất là những cô bé điên cuồng”.
Tân Địch hừ một tiếng, chẳng buồn nhắc nhở anh. Theo
như cô nhớ thì bạn gái trước kia của anh rất nhiều người thuộc dạng “điên
cuồng”, có người tỏ tình với anh mà không được đáp trả. Trong đếm vắng tĩnh
mịch, chiếc xe phóng trên đường lớn, gió đêm mát mẻ thốc vào, mọi phiền não
dường như đều bay theo gió, càng không cần nhắc đến chủ đề làm mất hứng người
khác như thế.
“Muốn đi đâu?”
“Không biết. Cứ đi thẳng tiếp đi, được không?”
Đới Duy Phàm cười, “Vậy anh ra thẳng đường cao tố
ngoại ô. Kiểu này giống chạy trốn quá”.
“Được lắm, trăng thanh gió mát, không lạnh không nóng,
đúng là kiểu thời tiết thích hợp cho việc chạy trốn”. Cô bắt đầu có những suy
nghĩ nghịch ngợm, “Anh nghĩ chúng ta chạy trốn đi đâu thì ổn?”
“Đâu cũng được, chỉ cần là với em”. Đới Duy Phàm trả
lời rất thoải mái.
Tân Địch dựa vào lưng ghế cười to, “Nếu anh suy nghĩ
một chút rồi nói thì có vẻ chân thành hơn nhiều, nhưng anh đáp mà không cần
nghĩ ngợi tí nào. Em thay đổi suy nghĩ rồi. Đừng ra đường cao tốc, chúng ta ra
bờ sông dạo đi. Gió sông rất dễ chịu”.
Đới Duy Phàm dừng xe ở công viên bên sông cuối thành
phố, hai người xuống xe. Ở đây vô cùng yên tĩnh, xung quanh không một bóng
người, gió sông thổi phần phật khiến chiếc áo trên người Tân Địch tung bay. Đới
Duy Phàm ôm lấy cô từ phía sau, “Anh cũng hơi có suy nghĩ một chút, hình như
sau mỗi lần hôn em, em sẽ ngoan ngoãn hơn”.
Không đợi cô liên tiếng, đôi môi nóng bỏng của anh đã
áp vào cổ cô. Tiếp đó là những nụ hôn dày đặc. Cô không nhớ đã xoay người lại
trong vòng tay anh thế nào, càng không nhớ cánh tay cô đã vòng qua eo anh,
cuồng nhiệt đáp trả lại thế nào nữa.