Đứng trong cơn gió gào thét mang theo hơi
lạnh, nghe giai điệu đầy ắp niềm vui, mừng rỡ và lãng mạn, anh không thể không
nhớ đến mùa xuân ấm áp, nụ cười rạng rỡ ấy đã biến mất trong cuộc đời.
“Đúng rồi, Lộ Phi, anh còn giữ bức thư ấy không?”
Tân Thần hiện giờ đang du lịch Tiệp Khắc với Lâm Lạc
Thanh, mỗi ngày đều gọi điện cho Lộ Phi vào khoảng thời gian ấy, đến lúc gần
tạm biệt, cô bỗng hỏi thế.
Lộ Phi biết Tân Thần đang nói gì, bức thư viết địa chỉ
của mẹ Tân Thần , đã được anh giữ gìn mười hai năm qua.
“Tất nhiên là còn, sao lại hỏi đến chuyện đó?”
Tân Thần trầm ngâm, rồi cười: “Có lẽ là vì Tiệp Khắc
gần ngay Áo,có lẽ…”, tiếng cô thì thầm vọng ra từ máy điện thoại, “Là vì những
lời anh nói với em hôm đó.”
Cô đồng ý bắt đầu lại từ đầu với Lộ Phi, nhưng vẫn
kiên trì ở lại Bắc Kinh làm việc, lý do rất đơn giản: “Công việc làm cũng khá
suôn sẻ, cũng phải làm cho ra đầu ra đũa một thời gian chứ. Nếu em mà phủi tay
bỏ đi nữa thì đúng là đi đâu cũng không được tin tưởng mất.”
Lộ Phi thừ nhận cô nói rất có lý, nhưng đồng thời cũng
hiểu rõ, ít nhất thì đó không phải là lý do quan trọng nhất mà cô không muốn
quay về. Cô giữ thái độ thận trọng, không chịu đi quá nhanh, anh có thể hiểu và
cũng tự nguyện hưởng thụ quá trình gần gũi cô lại từ đầu.
Anh nói cuối tuần sẽ đến thăm cô, cô cứ bảo không liên
tục, “Chân anh bây giờ đi công tác không thích hợp, hay cứ đợi em về đi.”
Và cô thực sự thực hiện lời hứa, sáng sớm thứ bảy về
đến thẳng nơi anh ở, cho anh một niềm vui bất ngờ. Đáng tiếc là di động của anh
réo mãi, buổi tối còn phải đi tiếp khách, đến khuya khi mệt mỏi quay về thì Tân
Thần đã ngủ thiếp đi trên giường,
Anh ngồi bên giường ngắm gương mặt say ngủ an lành của
cô rất lâu, cảm thấy rất hối lỗi, và dáng vẻ như không có gì xảy ra của cô khi
thức dậy càng khiến anh bất an.
Việc khai thác nghiệp vụ công ty đầu tư rất thuận lơi,
song công việc của Lộ Phi cũng ngày một nặng nề. Sau khi bỏ nạng rồi, anh nhận
ngay công việc đi công tác Bắc Kinh. Đinh bắt trên chân anh khi qua cửa kiểm
soát kim loại phát ra tiếng kêu khác lạ, nhân viên an ninh bắt buộc phải dùng
máy ra kim loại để kiểm tra trên người anh theo đúng quy tắc, thậm chí còn kiểm
tra bằng tay. Anh có bệnh sạch sẽ, tránh tiếp xúc cơ thể với người lạ, nhưng
cũng đành chịu đựng qua trình đó.
Tân Thần thấy anh thì rất vui, nhưng anh nhắc Lộ Thị
chị anh lúc đó cũng đang đi công cán ở Bắc Kinh, có ý hẹn chị cùng đi ăn cơm
thì cô tỏ ra ngần ngại, một lúc sau mới nói: “Hay để lần sau hãy tính đi anh.”
Lộ Phi không muốn ép cô nên gật đầu, “Ừ, sau này chắc
anh cũng sẽ thường xuyên đến đây công tác.”
“Em định tháng sau nhân kỳ nghỉ đi Tiệp Khắc một
chuyến, đi làm visa xong rồi.”
Lộ Phi có vẻ khó xử: “Tháng sau anh phải tập trung
theo sát công tác thu mua cổ phần một công ty ở Hồ Nam, e rằng không bớt thời
gian đi với em được.”
“Không cần đâu. Em đã hẹn Lạc Thanh rồi, hành trình,
khách sạn, vé máy bay, vé xe khách đều đặt cả rồi.”
Anh bất giác cười khổ sở, ôm cô, nhìn vào đôi mắt
trong veo ấy, “Trong kế hoạch của em căn bản không có anh, đúng không?”
Tân Thần lắc đầu cười, thẳng thắn: “Cuối tuần mà anh
cũng không được yên, di động mở một cái là reo suốt, đi du lịch chắc cũng nhờ
đến công vệc, chỉ phụ bạc phong cảnh, lãng phí tiền thôi.”
Anh công nhận cô nói có lý. Đương nhiên cô không còn
là cô bé ôm tay anh không chịu buông nữa, nhưng thái độ lý trí đó của cô khiến
anh không thể không thấy buồn. Anh cười dịu dàng: “Tiểu Thần, chúng ta thế này,
có thể gọi là đang yêu nhau không?”
Tân Thần sững người, ánh mắt ảm đạm, hồi lâu không nói
gì.
“Em biết là anh không phải đang than vãn, cũng không
muốn ép em, nhưng sống mỗi người một nơi ai làm việc nấy như vậy, không thể
giúp chúng ta kéo gần khoảng cách lại được. Nếu em quyết định sau này ở lại Bắc
Kinh làm việc, anh sẽ sắp xếp công việc của anh lại từ đầu.”
“Đợi em về rồi chúng ta hãàn chuyện này được không?”
Tân Thần đã đi qua khá nhiều nơi, nhưng những nơi cô
từng đi đều là dã ngoại, ngoài nơi cô sinh ra, Côn Minh và Bắc Kinh mà cô đang
sống, cô không mấy có khái niệm về những thành phố khác.
Hiểu biết về Tiệp Khắc bắt nguồn từ những bức ảnh du
ký cô thỉnh thoảng nhìn thấy trên mạng, trong đó có một bức đứng từ đỉnh núi
nhìn xuống toàn thành phố Praha, dưới ánh chiều tà vào buổi hoàng hôn, nhưng
lại mang đến một màu vàng ấm áp dễ chịu, khiến cô thấy lòng rung động.
Khi đã thực sự đứng ở thành phố này, cô hoàn toàn
không hối hận về chuyến đi.
Cuối tháng tám vẫn là mùa cao điểm du lịch ở Praha,
Tân Thần và Lâm Lạc Thanh ra khỏi ngôi thành Praha, nhìn nhau cười. Du khách
nhiều thì không nói làm gì, còn có những đoàn du lịch đến từ Đài Loan, Chiết
Giang dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên du lịch giương cờ, cầm những chiếc loa
nhỏ thuyết minh thao thao bất tuyệt, dáng vẻ tham quan rất chăm chú, thực sự có
hơi làm mất hứng.
Thành phố Praha không lớn, tuyến xe điện ngầm khá đơn
giản, chỉ cần chịu khó nhớ một chút, thì thực sự là một thành phố cực kỳ thích
hợp cho việc “tự do hành tẩu.”
Lâm Lạc Thanh học kiến trúc, giới thiệu cho Tân Thần
một loạt các phong cách kiến trúc trên đường họ đi: kiểu La Mã, kiểu
Gorthic, kiểu Baroque, kiểu Phục Hưng…Hoàn toàn mặc kệ vẻ lơ đãng nửa nghe nửa
không của cô.
Những người già và phong cầm trên đườn phố, những nghệ
nhân trên quảng trường thành phố cổ thổi sáo, dòng nước trôi lặng lẽ trên
sông Vltava, những phụ nữ
thảnh thơi rắm nắng trên bãi cỏ, những con đường nhỏ hẹp ngoằn ngoèo trong khu
phố cổ, những con phố với hàng gạch lát cũ kỹ sứt mẻ, rong rêu và cỏ hoang mọc
giữa những viên gạch, ánh đèn đường lay động dưới hoàng hôn, xe ngựa….Những
cảnh tượng ấy không khiến người ta cảm thấy căng thẳng khi đi trong thành phố
xa lạ, không cần xem bản đồ, tâm trạng thảnh thơi vui vẻ.
Tân Thần ngày nào cũng gọi điện cho Lộ Phi, đa phần
nói về những tin tức vụn vặt.
“Trong thành Praha, ban ngày lái xe cũng cần phải bật
đèn nữa, lạ thật.”
“Nước uống đắt quá, một chai nước tinh khiết 500ml
phải đến mười lăm đồng Krone(1) tính ra
là 6,6 tệ mình đấy.”
(1) Đơn vị tiền tệ của Tiệp Khắc.
“Em và Lạc Thanh vào của hàng KFC uống hồng trà chỉ
cần tám đồng Krone là có thể uống miễn phí những ly sau, uống no rồi mới đi.”
“Lúc đi ngang một căn nhà bỏ hoang, trên cửa lại có
tượng điêu khắc theo trường phái hiện đại, đúng là nghệ thuật đến mức xa xỉ.”
“Không hiểu sao mà khi nhìn thấy nhà thờ lớn St.Vitus
hùng vĩ hoa lệ, bỗng nhớ đến nhà thờ thôn mộc mạc trên đường đi đến khu núi Độc
Long Giang. Tiếc là lần ấy chưa được nghe dân tộc Lật Túc ngâm thơ không cần
nhạc cụ nào đệm.”
“Goulash (2) vị cũng
ngon lắm, nhưng cái từ này dễ làm người ta tưởng tượng quá, ha ha”
(2) Tên một món ăn.
“Ban đêm trên cầu Charlie có rất nhiều đôi tình nhân
ôm hôn nhau.”
Lộ Phi mỗi lần nghe điện thoại đều rất chăm chú và vui
vẻ, khóe môi luôn nở nụ cười. Đặc biệt là câu chuyện ấy càng khiến anh say sưa
hơn. Anh đi công tác qua nhiều nước, trước nay không hứng thú đặc biệt lắm với
du lịch. Nhưng khi cầm điện thoại, anh không thể không nghĩ, nếu đứng cùng cô
trên cầu Charlie dưới màn đêm, chứ không phải đối mặt với đống tài liệu chất
chồng trên bàn, thì sẽ sung sướng đến nhường nào.
“Ngày mai anh sẽ đi công tác Hồ Nam.”
“Em và Lạc Thanh ngày mai sẽ ngồi xe khách đến Cesky
Krumlov, nghe nói là một thị trấn nhỏ đẹp vô cùng.”
Lộ Phi ậm ừ, “Em nói những điều này với người không
được nghỉ ngơi , bất công quá.”
Tân Thần khẽ cười, “Người cuồng công việc không than
vã đâu.”
“Anh không than vãn công việc, chỉ than vãn là không
thể đi cùng em đến cầu Charlie.”
Tân Thần ho khẽ, báo cáo anh với nụ cười trên môi,
“Đúng rồi, Lạc Thanh đã có một cuộc gặp gỡ cực kỳ ấn tượng ở đó. Một cô gái
Đông Âu xinh đẹp đang bắt chuyện làm quen. Em một mình về khách sạn trước.”
Trong điện thoại văng vẳng tiếng cự nự của Lạc Thanh:
“Đừng nghe Hợp Hoan nói đùa, tôi chỉ uống một ly rượu với cô ta thôi.”
Lộ Phi cười to.
Tân Thần và Lâm Lạc Thanh đáp xe đến Cesky Krumlov,
một thị trấn nhỏ xa xôi cách Praha, chỉ có mười bốn ngàn dân. Đây là nơi mà dân
đi du lịch ba lô rất thích, gần như là một Praha thu nhỏ, có kiến trúc kiểu
Gothic, bia giá rẻ, và những quán ba náo nhiệt. Dòng Vltava trong vắt có hình
như móng ngựa, lượn lượn lờ trôi qua.
Họ đặt sẵn trên mạng một nhà nghỉ thôn quê nằm khuất
sau phố, tường trắng mái đỏ, trên bệ cửa sổ có một bồn hoa, trồng rất nhiều hoa
tươi đang khoe sắt, căn phòng sạch sẽ ấm áp, ngoài cửa sổ là một khu vườn nhỏ
được chăm sóc tỉ mỉ, rất có không khí gia đình.
Thị trấn nhỏ đi từ đầu này
đến đầu kia chỉ mất mười phút. Ngoài lúc cùng nhau đi tham quan thành cổ, họ
quyết định tự ai nấy đi. Lâm lạc Thanh cầm theo máy ảnh đi chụp các kiểu kiến
trúc, Tân Thần thả bộ xung quanh với vẻ thích thú, hào hứng.
Đi đâu cũng nhìn thấy những du khách ăn mặc thoải mái,
thậm chí là cộc tay, trên sông có người đang hào hứng chèo thuyền, ven sông có
ngườ nằm lăn ra, gác chân lên bờ tắm nắng và thẫn thờ, người qua kẻ lại, ồn ào
mấy cũng không ảnh hưởng gì.
Tân Thần trước kia quen đi bộ nhanh, không thích ngồi
thong thả như thế, đến đây lại bị thú vui rảnh rối ấy truyền nhiễm, cảm thấy
thoải mái vô cùng, vừa đi vừa ngừng, tùy ý ngồi xuống ghế gỗ trong quán cafe lộ
thiên, hoặc bậc tam cấp trong các hẻm nhỏ, hoặc ghế đá ven sông để nghỉ ngơi.
Có người đàn ông đến bắt chuyện với cô, nhưng tiếng
Anh của cô cũng chỉ bình thường, càng không có ý trò chuyện với ai, chỉ cười và
lắc đầu. Thỉnh thoảng gặp người bám dai dẳng, cô không thấy ghét, vì anh ta chỉ
ngồi xuống bên cạnh, lật quyển sổ tay du lịch ra lảm nhảm với cô, lúc thì tiếng
Nhật, lúc lại tiếng Hoa, dường như đang tập đối thoại vậy. Lâm Lạc Thanh đúng
lúc đó quay lại, đặt tay lên vai cô, cười với người đó, anh ta bèn biết ý rút
lui.
“Nếu tôi mà mách Lộ Phi thì anh ta phải cuống đến độ
mất ngủ ngay.”Lâm Lạc Thanh ngồi xuống cạnh Tân Thần , vừa nghịch máy ảnh vừa
nói.
Tân Thần chỉ thẫn thờ nhìn một cô bé trên con phố lát
gạch vuông . Nhìn cô bé chắc chỉ hơn một tuổi, mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mượt
bị gió thổi tung bay, da trắng, đôi mắt màu xanh xám gần như to hơn hẳn so với
khuôn mặt bé nhỏ, hí hửng giơ cao cánh tay mũm mĩm, mông ngúng nguẩy nhưng
không hề ngần ngại, lao vào người mẹ đang quỳ trước mặt cô bé. Một người đàn
ông khác đang mỉm cười nhìn theo. Tân Thần lấy máy ảnh trong tay Lâm Lạc Thanh
, nhanh chóng điều chỉnh ánh sáng tiêu cự, chụp liền mấy tấm, vừa đúng lúc nắm
bắt ngay khoảnh khắc cô bé nhào vào lòng ôm chầm lất mẹ, và nụ cười nghịch ngợm
nở ra khi mái đầu mềm mượt ấy ngả vào vai mẹ.
Lâm Lạc Thanh đón lấy máy ảnh, tấm tắc khen ngợi, “Mấy
ảnh này chụp đẹp thật, phông nền được làm mờ vừa đủ, góc độ, vẻ mặt đều không
chê vào đâu được.”
Cậu đứng lên , lấy máy ảnh ra đưa cho người đàn ông
đang đứng xem, người phụ nữ cũng bế con gái đến ngắm nghía, cười sung sướng.
Nới với nhau vài câu, người đàn ông lấy giấy bút ra viết gì đo đưa cho Lâm Lạc
Thanh, sau đó quay lại vẫy tay với Tân Thần vẫn ngồi chỗ cũ, cô cũng cười, vẫy
vẫy tay với họ.
“Họ rất thích mấy tấm ảnh này, nhờ tôi cám ơn chị, đưa
tôi email để về gửi cho họ.” Lâm Lạc Thanh ngồi lại cạnh cô.
Tân Thần mỉm cười, nếu chỉ có cô ở đây, cô sẽ không
chủ động lấy mấy ảnh cho người khác xem. Thực tế thì, cô trốn tránh cơ hội quan
hệ thân thiết hơn với người khác, thà rằng đi cùng những người lạ, đến những
nơi ít người sinh sống. Bây giờ đang ở trong khung cảnh ấm áp thế này, cô bỗng
dưng thay đổi hẳn.
Người mẹ trẻ kia bế con gái, tay người chồng đặt trên
eo cô, ba người đi sát bên nhau, vừa trò chuyện vừa đi xa dần. Dưới ánh nắng,
bóng họ được phủ một lớp ánh sáng vàng giống thị trấn nhỏ này, thân thiết đến
mức không còn khoảng cách.
Cô cũng từng nắm tay một anh chàng khác đi như thế,
men theo con đường râm mt yên tĩnh sau công viên, đi mãi đi mãi, từ lúc trời
chạng vạng đến khi thành phố đã lên đèn. Bóng họ lúc thì ngả dài ra phía sau,
lúc lại nghiêng nghiêng in lên phía trước. Cô khoác tay anh, đầu dựa vào vai
anh, hai chiếc bóng một cao một thấp luôn có chỗ hợp lại, cảnh ấy đã khắc sâu
mãi mãi vào ký ức của cô.
“Chúng ta thế này, có phải đang yêu nhau không?” Câu
hỏi ấy lại xuất hiện theo dòng hồi ức.
Đã có hai người đàn ông nói câu đó đối với cô, tuy
Phùng Dĩ An lạnh nhạt, Lộ Phi ấm áp, nhưng nghi ngờ lại giống nhau.
Mày thật sự phải giữ khoảng cách an toàn với mọi người
ư? Sau khi Lộ Phi bắt đầu chiếm lại trái tim mày mỗi lúc một nhiều, mày thật sự
có thể giữ được khoảng cách đó ư? Cô tự hỏi mình như thế.
“Đang nghĩ gì thế, Hợp Hoan?”
“Tôi đang nghĩ, bây giờ tôi hình như rất hèn nhát.”
Đối với Lạc Thanh cô không ngại thổ lộ tâm sự.
“Chị hèn nhát? Người hèn nhát không dám đi con đường
Tây Bắc Vân Nam đó đâu.” Lâm Lạc Thanh phản đối. Tân Thần đã gửi link của Lão
Trương post lên diễn đàn du ngoạn cho cậu ta, cậu ta xem rất say sưa, “Thật
đấy, sang năm tôi định có thời gian sẽ đi thử cho biết.”
“Đó đâu phải là dung
cảm , chỉ kết bạn cùng người khác đi những con đường hiếm người thôi. Dũng cảm
mà tôi lý giải là…” Tân Thần nghiêng đầu nghĩ ngợi “Giống như có bé kia, vừa
học đi là đi rất vững vàng, không chút sợ hãi.”
“So sánh này không ổn. Đó là vì cô bé ấy nhỏ đến mấy
cũng biết là có vòng tay mẹ đang đợi phía trước, chẳng có gì phải sợ .” Lâm Lạc
Thanh cầm vải lau ống kính lên lau nhè nhẹ, lơ đãng nói.
Nhưng có một vòng tay đang đợi
phía trước, mà cô cũng ngần ngại, cho dù người ấy là Lộ Phi.
Sự ngần ngại ấy không liên quan đến niềm
tin.
Cô ngỡ mình đã có được logic toàn tập để nhìn nhận
cuộc sống, nhưng hoàn toàn không biết bắt đầu từ khi nào lại mất đi can đảm đối
mặt với nó.
Lộ Phi gửi địa chỉ tiếng Đứ đến, đồng thời có thêm chú
thích tiếng Hoa, là một thị trấn nhỏ phía dưới trung tam sản xuất Steyr của
Aó.Lâm Lạc Thanh hỏi thăm ông chủ khách sạn, biết ở đây có người cung cấp dịch
vụ thuê xe cả đi lẫn về đến thành phố Linz lớn thứ ba nước Áo, chỉ cách Tiệp
Khắc có ba mươi kilomet, chuyến đi chỉ cần một tiếng rưỡi đồng hồ. Còn từ Linz
đến Steyz chỉ có mười bốn kilomet, giao thông rất thuận tiện.
Mười hai năm đã trôi qua, bà ấy có còn ở chỗ cũ không?
Tân Thần không dám chắc , nhưng cô quyết định đến xem sao. Cô không hề có hứng
thú nhận mẹ hay hòa giải, chỉ định bắt đầu từ việc nhìn thẳng vào lỗ hổng đầu
tiên trong cuộc đời mình.
Tân Thần gọi điện cho Lộ Phi, báo anh biết kế hoạch
của mình, “Em định hôm sau đi một chuyến đến Steyz, nhiều nhất là hai ngày. Lạc
Thanh đi Spa theo kế hoạch, em và cậu
ta sẽ gặp ở Praha rồi cùng về Bắc Kinh.”
“Bây giờ anh đang ở sân bay, sắp lên máy bay đi
Vienna.Em mở máy nhé, chúng ta sẽ gặp nhau ở Linz.” Lộ Phi không đợi cô phản
đối, “Đây không phải là chuyến đi đơn thuần, không để em đối mặt một mình
được.”
Lúc đến gần Linz, đầu tiên cô nhìn thấy rất nhiều ống
khói cao vút. Đây là chuyến đi mà lần đầu cô chưa kịp chuẩn bị gì cả, chỉ nghe
Lâm Lạc Thanh dịch lại lời giới thiệu của ông chủ khách sạn, đây là khu công
nghiệp của Áo. Thành phố cô sinh ra và lớn lên cũng nổi tiếng về công nghiệp,
thế nhưng đến đây có mới biết, Linz cũng là một thành phố nổi tiếng về bề dày văn
hóa.
Cô và Lộ Phi hẹn nhau sẽ gặp ở quảng trường trung tâm
thành phố, ở đó có chuyến xe nhỏ màu vàng để đưa khách tham quan thành phố. Vốn
dĩ cô không có tâm trí nào để ngắm cảnh, nhưng vẫn còn sớm nên ngồi lên, thế mà
trên xe cũng có giới thiệu bằng tiếng Hoa, mà lại còn có âm nhạc làm nền. Đến
nơi mà Mozart từng ở, ca khúc được nghe là “Bản giao hưởng Linz” mà ông viết ở
đây, chiếc xe đi qua nhà thờ Linz, âm nhạc tôn giáo của Bruckner. Trong vòng
nửa tiếng, cô đã tham quan hết những cảnh quan chủ yếu trong thành phố và quay
về quảng trường.
Lúc Lộ Phi đến nơi, gọi cho Tân Thần , cô nhanh chóng
nghe máy, “Em đang ở cạnh tòa thị chính phía đông quảng trường. Anh nghe này…”
Trong di động vẳng đến giai điệu violin mà Lộ Phi quen
thuộc, “Niềm vui của tình yêu” của Chrysler. Trái tim anh như ngừng đập trong
tích tắc, anh mang violin theo mình ra nước ngoài, đi học, là việc, violin là
một trong những thú vui khi anh rảnh rỗi. Tất nhiên anh vẫn nhớ bản ấy có ý
nghĩa gì.
Áo là đất nước của âm nhạc, đâu đâu cũng thấy những
nghệ nhân đường phố. Một đêm mùa thu bốn năm trước, anh đến Vienna công tác,
trên đường làm xong việc quay về khách sạn, cũng đã ngừng bước trong giai điệu
của bản nhạc ấy ở ngã rẽ trên phố. Đứng trong cơn gió gào hú mang theo hơi
lạnh, nghe giai điệu đầy ắp niềm vui, mừng rỡ và lãng mạn, anh không thể không
nhớ đến mùa xuân ấm áp, nụ cười rạng rỡ ấy đã biến mất trong cuộc đời.
Trong thành phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, họ lại
cùng lúc nghe bản nhạc ấy. Hai người giữ im lặng, đến khi hết bản nhạc, Lộ Phi
khẽ nói: “Cảm ơn em đã cho anh niềm vui đơn giản như thế.”
Tân Thần giữ máy, nhớ lại cảnh lần đầu anh đứng trước
mặt cô và diễn tấu cho cô nghe. Từ đó đến nay, có một dạo cô ngỡ qua những năm
tháng không thể vượt qua hai quỹ đạo nhân sinh không thể nào còn giao thoa được
nữa, thế mà lại gặp nhau ở một thành phố xa lạ thế này.
Bản “Air on the G string” của Bach vẳng ra từ di động,
Lộ Phi băng qua quảng trường, càng đi càng gần, âm nhạc cũng mỗi lúc một lớn
hơn.
Một bên tòa thị chính, một người đàn ông trung niên để
râu quai nón đang chăm chú kéo đàn. Trong đám du khách, anh nhìn thấy ngay Tân
Thần vai khoác ba lô, cúi xuống đặt một tờ tiền Euro vào trong hộ đàn, sau đó
đứng lên, trong tay vẫn cầm di động. Lộ Phi đứng sau lưng cô, đang định đặt tay
lên vai cô, thì thấy cô hơi nghiêng đầu, khẽ nói vào điện thoại: “Em yêu anh,
Lộ Phi.”
Theo giai điệu của violin, giọng nói ấy từ môi cô và
từ điện thoại vang lên cùng lúc, xuyên thẳng vào trái tim Lộ Phi. Anh bỏ máy
xuống, ôm chặt cô vào lòng.