Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 27: Chương 27: Thiếu






Editor: loi_nha_tinh

Beta: Mai Tuyết Vân

Trong khoảng thời gian này, Hoa gia vô cùng ầm ĩ và hỗn loạn. Hoa Luyện thì bận rộn xử lý chuyện hậu sự của Hoa Tam, Hoa Nhị cũng vô cùng bận rộn. Hoa Nhứ Nhi thì bị Hoa Luyện nhốt ở trong viện của mình, nên đây chính là cơ hội cho Thanh Hoan gặp Quân Vô Nhai.

Quân Vô Nhai là một người rất quân tử. Nếu Thanh Hoan cam tâm tình nguyện gả cho Hoa Luyện thì dù hắn đau khổ cũng sẽ không lộ ra ngoài mặt, Nhưng Thanh Hoan lại cố tình trưng ra vẻ mặt muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn nhưng rồi lại ngầm lộ ra vẻ đau lòng, bất đắc dĩ. Vốn dĩ Quân Vô Nhai là người cẩn trọng, nên dưới sự ám chỉ của Thanh Hoan thì không khỏi có ý nghĩ: Lỡ như nàng không phải thật sự muốn gả thì sao? Lỡ như nàng bị Hoa Luyện ép buộc thì sao? Hắn và Hoa Luyện lớn lên bên nhau, tất nhiên hắn biết tính Hoa Luyện muốn gì là phải lấy cho bằng được. Nếu Hoa Luyện thật sự coi trọng Thanh Hoan thì ép nàng gả cho hắn cũng không phải là chuyện không thể.

Cho tới bây giờ Quân Vô Nhai chỉ thiếu một cơ hội để xác nhận mà thôi.

Mà cái chết của Hoa Tam lại đúng lúc cho hắn cái cơ hội này.

Lúc vớt Hoa Tam lên, cả người hắn trương phình nhìn không ra hình dạng. Mắt, mũi, miệng, tai của hắn bị nhét đầy bùn. Hắn không phải chết đuối, mà là bị bùn nhét kín mũi miệng, hít thở không thông mà chết rồi sau đó mới chìm xuống đáy nước, có thể tưởng tượng được cái chết ấy thống khổ đến cỡ nào. Hoa Luyện chịu đả kích rất lớn, suýt chút nữa không gượng dậy nổi. Tuy hắn rất thất vọng với người đệ đệ này, nhưng lại không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống. Đệ đệ một tay hắn nuôi lớn từ nhỏ bây giờ lại chết, tất nhiên hắn phải đau khổ. Cho dù hắn từng nghĩ sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện của Hoa Tam nữa, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ chết ngay trước mặt mình như vậy.

Thừa dịp Hoa Luyện bận rôn, Quân Vô Nhai gặp được Thanh Hoan. Nàng ngồi một mình ở trong viện, im lặng nhìn vào khoảng không, mắt hạnh hơi híp, vô cùng bình tĩnh nhưng lại không nhìn ra một tia vui sướng nào. Trong lòng Quân Vô Nhai đau đớn. Vốn dĩ hắn muốn yên lặng rời đi, nhưng chân không cẩn thận dẫm lên một cành cây khô trên đất kêu răng rắc. Thanh Hoan nghe tiếng thì nhìn qua hướng này.

Rất lâu, nàng cứ như vậy an tĩnh nhìn hắn. Rồi từ từ vành mắt nàng đỏ hoe.

Quân Vô Nhai đau lòng đến bên cạnh lau nước mắt cho nàng. Thanh Hoan đẩy hắn ra, lạnh lẽo nói: “Xin công tử tự trọng.”

“Tự trọng?!” Quân Vô Nhai đột nhiên cảm thấy tức giận. “Nàng và ta đã từng dưới trăng thề non hẹn biển, bây giờ nàng nói ta tự trọng là sao chứ?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt không còn một chút phong độ quân tử nào.

Thật ra lời vừa ra khỏi miệng hắn đã hối hận. Nàng bây giờ đã gả chồng, hắn chỉ là khoản nợ cũ mà thôi. Nếu Hoa Luyện nghe thấy thì chắc chắn sẽ mang đến phiền toái cho nàng. Ngoài dự đoán, Thanh Hoan cúi đầu hung hăng cắn lên tay trái của hắn, dùng sức nghiến đến bật máu. Cảm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.