Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 31: Chương 31: Thiếu






Editor: Mai Tuyết Vân

Nữ quỷ Thất Thất chậm rãi đi qua phía bên kia đầu cầu, Thanh Hoan nhìn nàng dần biến mất trong bóng đêm. Không hiểu vì sao, nàng lại biết sau khi nữ quỷ Thất Thất đi qua cầu Nại Hà, nàng ấy sẽ quên hết mọi chuyện, chào đón kiếp mới.

Nhưng... Kế đó nàng muốn đi đâu, muốn làm gì?

Thanh Hoan không biết.

Nàng vẫn luôn chờ tiểu cô nương kia xuất hiện, nhưng từ khi nàng bám lên người Thất Thất, tiểu cô nương từng nhắc nhở nàng, không thể làm trái luật nhân quả, nhưng sau này, Thanh Hoan không còn nghe qua giọng nói của nàng nữa. Tưởng rằng khi về đây, tiểu cô nương sẽ xuất hiện, nhưng sau khi tiễn nữ quỷ Thất Thất, Thanh Hoan đã ở đây chờ rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối, tiểu cô nương chưa từng hiện thân. Căn nhà tranh kia cũng biến mất trong một đêm, ngoại trừ nồi canh, đống lửa và vài chiếc bàn, cùng với có dẫn hồn, giữa cầu không còn gì khác.

Thanh Hoan chậm rãi đến gần bờ cầu, dưới cầu sông Vong Xuyên gió êm sóng lặng, hoàn toàn không nhìn thấy những quỷ hồn kêu rên giãy giụa đau khổ như trước. Nàng suy nghĩ rồi trở lại bên bếp lò, cầm lấy quạt hương hồ nhẹ nhàng quạt lửa, để lửa không tắt, nhưng nghĩ lại, ngọn lửa này vĩnh viễn sẽ không tắt.

Nàng đợi rất lâu, nhưng vẫn không có người đến. Nếu không có ký ức rõ ràng, thậm chí nàng sẽ cho rằng trước nay chưa từng có tiểu cô nương nào xuất hiện. Mỗi ngày Thanh Hoan đều ngồi bên cạnh bàn, yên lặng nhìn bóng đen nơi phương xa.

Mãi cho đến một ngày, nước sông Vong Xuyên lại sôi trào, trên mặt sông lại bắt đầu truyền đến tiếng quỷ hồn gào khóc, Thanh Hoan ngồi ở chỗ cũ, liền nhìn thấy có một nữ tử đi từ xa lại. Oán khí của đám quỷ hồn sông Vong Xuyên ngưng kết, từng chút một lao vào trong bếp lò, trở thành mồi lửa. Nồi canh nóng cũng bắt đầu sôi ùng ục, vẩn đục không nhận ra được là màu gì. Nhân sinh trên đời, có thất tình lục dục, chua ngọt đắng cay, vì thế nước canh này, mỗi người uống xong thì hương vị cũng khác nhau.

Nhắc đến cũng kỳ lạ, nước trên người chảy xuống kéo lê theo từng bước chân của nàng. Khuôn mặt nàng tái nhợt sưng vù, chắc là đã ngâm trong nước lâu ngày, nhưng dù có vậy vẫn có thể nhận ra lúc còn sống nàng xinh đẹp diễm lệ như thế nào. Không chỉ có thế, trên tà váy của nàng thấp thoáng màu đỏ, tựa như có máu chảy ra. Bỗng nhiên Thanh Hoan phát hiện, khi nữ quỷ đến gần, canh vẩn đục trong nồi lại dần trở nên trong suốt, đợi khi nữ quỷ dừng bước, nước canh đã hoàn toàn thanh khiết nhìn được cả đáy, còn tỏa ra mùi hương mê người.

Quỷ hồn sông Vong Xuyên lại lần nữa gào rú lớn tiếng. Bọn chúng vươn đôi tay thối rữa, mở to cái miệng thúi hoắc, dùng đôi mắt không có con ngươi nhìn chằm chằm người trên cầu.

Đây là nỗi đau của quỷ hồn. Nếu chấp niệm chưa tiêu, một là ở lạ dương thế trở thành lệ quỷ, hai là trước khi giải thoát, ngày đêm chịu sự giày vò của ký ức đau khổ nhất trước khi chết. Trừ khi buông bỏ chấp niệm, nếu không muôn kiếp chẳng thể đi đầu thai. Quỷ có rất nhiều, không phải ai cũng có may mắn như nữ quỷ Thất Thất, người có thể tu dưỡng công đức rất hiếm, vì thế những người không thể biến thành lệ quỷ cũng không muốn đi đầu thai chuyển thế, đều phải nhảy từ cầu Nại Hà xuống, bọn họ vốn còn chẳng đến giữa cầu. Chấp niệm ràng buộc bọn họ, chỉ có Vong Xuyên mới chứa chấp được họ.

Nhưng cho dù ở lại lòng sông mấy ngàn năm, trở nên điên cuồng, chỉ còn lại bản năng, có rất nhiều quỷ hồn vẫn không thể nào quên đi tâm nguyện, không buông chấp niệm, vì thế ngày qua ngày, năm này qua năm nọ. Nhưng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.