Nghe tiếng hét khiếp đảm của Băng Du lập tức chạy đến rồi kéo Băng Du ra
-Em có sao không?_Lập Khiêm nhỏ nhẹ hỏi
-Vẫn không........ không sao_Vì sợ nên nhỏ cứ ấp a ấp úng mãi
Đột nhiên Lập Khiêm quay lại ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt Chính Nam không bằng vậy
-Anh bị cái gì vậy?
Không để ý đến Lập Khiêm, Chính Nam nhìn thẳng Băng Du ánh mắt chân thành
-Băng du, anh xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em, đã để cho em chịu nhiều cực khổ bên ngoài nhưng từ nay anh sẽ chăm sóc và bảo vệ cho em thật tốt
-Anh đang nói cái gì vậy?_ lập khiêm sốt ruột
-Anh chính ..... là....... là_ do cảm xúc quá lớn nên cổ họng chính nam như có một cỗ khí nóng tràn ngập làm anh không thể nói một cách bình thường
-Có gì anh mau nói đi
-Anh chính là anh trai của em, Băng Du à!!!!
-Anh đang nói cái gì vậy anh trai của tôi bây giờ cũng đã 25 tuổi rồi.Nói đi sao anh lại có tấm hình của mẹ tôi?
Hơi bị kích động nên nhỏ nói hơi lớn tiếng
-Bà Liên thật ra không phải là mẹ của em
-Anh đang nói cái gì vậy chứ??? Tại sao mẹ tôi lại không phải là mẹ tôi?
-Em bình tĩnh lại đi! Em là Hoàng Băng Du!!! Là con cháu nhà họ Hoàng, Lần này anh về nước mục đích cũng chỉ để tìm em thôi! Em gái!!!_Chính Nam bình tĩnh giải thích
-Anh nói dối.... tôi không phải.... không phải....
Xúc động tăng lên, trời đất như hòa làm một, mặt đất dưới chân như biến mất, mọi thứ xung quanh đều xoay vòng, nhỏ ngã gục trong vòng tay của Lập Khiêm
-Băng du... Băng du
Chính nam thét lên
-Anh mau đi lấy xe đi. Nhanh lên_Lập khiêm hét lên ra lệnh
Trước cửa phòng cấp cứu
Cả 2 người đàn ông rơi vào trầm lặng. Người làm nhà Lập Khiêm đột nhiên bước đến
-Cậu chủ, ông chủ muốn cậu về trụ sở ở Hà Nội giải quyết một số việc của tập đoàn_Ông cung kính cất tiếng
-Nhưng mà..
-Không sao cậu cứ đi đi ở đây có tôi là được rồi_Chính Nam cảm thấy khó sử
-Nhưng
-Tôi là anh trai con bé không lẽ không chăm sóc cho em gái mình được sao?
-Vậy tôi đi trước
Anh khẽ xoay người bước đi , đến ngã rẽ khuất anh khẽ xoay lại nhìn của phòng cấp cứu
3 tiếng sau, Trong phòng bệnh của nhỏ rất đông đủ, Diệu Hương,Hoài An, Lâm,Quân, Nam,Minh, Và cả ông hải
Đôi mắt nhỏ nhẹ nhàng mở ra, chập choạng với ánh sáng
-Băng du con tỉnh rồi sao?_Ông Hải ân cần nắm lấy bàn tay đang truyền kim của nhỏ
-Là anh 2 đây!!! em có đau ở đâu không?_Chính nam cũng lo lắng không kém
4 Người kia nghe thấy cách xưng hô này không khỏi sốc. Hoài An là người đầu tiên hết sốc
-Ngọc Hân bạn có sao không?
Nhỏ vẫn im lặng không trả lời lại làm mọi người lo lắng hơn
-Nè ngọc Hân nói gì đi chứ cứ im lặng như vậy làm tụi này sợ lắm đấy_Thiên Minh nhìn nhỏ
Nhỏ vẫn im lặng không nói gì, đôi mắt khẽ đưa quanh tìm bóng hình Lập Khiêm nhưng không thấy
Thấy mãi mà nhỏ không nói chuyện, ba nuôi của nhỏ bảo tất cả mọi người ra ngoài để nhỏ có thể ổn định
Ba nuôi của Băng du nói chuyện một lát với ông Hải rồi cũng lặng lẽ bước đi.Ông Hải quay lại chỗ của mọi người
-Bây giờ cũng trễ rồi, các cháu về trước đi. 1` lát nữa bác và thằng Nam làm thủ tục xuất viện cho Băng Du xong thì sẽ đưa con bé về nhà bác!!!
Cảm thấy ở lại cũng không giúp được gì, cả đám cuối đầu chào ông hải
-Vậy chúng cháu về trước Vài hôm nữa sẽ tới thăm Ngọc Hân
-Được rồi cảm ơn các cháu đã lo cho Băng Du, các cháu về cẩn thận
-Chào bác
Cả đám bước đi
-Ba muốn đưa con bé về biệt thự riêng trước rồi mới đưa về nhà chúng ta
-Ông nói vậy cũng được sao? Bộ con bé là con riêng của ông hay sao phải giấu giếm phu nhân và tiểu thư của ông?
-Ba chỉ là nghĩ cho Băng du thôi
-Không cần kiểu quan tâm đó của ông!!! tôi sẽ đưa nó về nhà. Người nên sống ở biệt thự riêng là mẹ con bà ta kìa