Ở phía xa, bọn Thiên Minh đang cố gắng xem xét tình hình, nhìn thấy Băng Du đang khóc muốn sụp đổ trước mặt Chính Nam khỏi phải nói thì cũng hiểu được đầu óc họ đang nghĩ vớ vẩn gì
-Hôm trước ở bệnh viện anh Nam gọi Ngọc Hân là gì?_Thiên Minh quay sang phía Thái Lâm
-Hình như là Băng.... Du Phải không nhỉ?
-Hình như là vậy_Quân cũng nghi vấn
Cô và Chính Nam vẫn chưa phát hiện ra bọn họ
-Vậy anh giải thích sao cho việc em mất tích và thất lạc?
Cô đưa ánh mắt hoài nghi nhìn anh
-Chuyện đó anh đã nói ở Bệnh viện rồi! Có một số việc không nói ra thì sẽ tốt hơn cho em!
Anh nhẹ giọng ánh mắt nuông chiều nhìn cô
-Vậy Thiên Hà là chị em sinh đôi với em sao? vậy người hôm trước là mẹ em?
-Không phải. Em nhất định không được gọi người đó là mẹ, có hiểu không?
Anh có vẻ hơi tức giận
-Vậy thì anh mau nói ra đi Thiên Hà và em tại sao cùng một tuổi?
Cô kích động lay mạnh vai anh
-Anh không muốn nói cho em biết
-Em nhất định phải biết! Có phải ba chúng ta
-Không phải
Anh vội cắt đứt suy nghĩ làm tổn thương cô
-Không phải vậy thì thế nào? Anh mau nói đi. aaaaaaa
Cô quá kích động
-Băng Du bình tĩnh đi!Bình tĩnh đi em
-Anh mau nói đi! không phải như em, vậy Thiên Hà là thế nào? Người phụ nữ đó là ai? Mẹ chúng ta đâu? anh mau nói đi, Tại sao em lại trở thành thế này?
-Bình tĩnh lại đi mà
Anh bất lực ghìm chặt 2 cánh tay cô, Giữ cho cô thôi kích động
-Người đâu?
Anh gọi lớn
-Mau đưa cô chủ đến bệnh viện với tôi
-Vâng ạ!- Một hai người nghe tiếng anh gọi lập tức chạy tới nghe lệnh
-Khoan đã
Thiên Minh không thể kìm chế được chạy ra, kéo theo cả đám kia chạy tới
-Chính Nam anh làm gì giữa ban ngày ban mặt vậy?
Minh nhanh chóng kéo cô ra khỏi tay Chính Nam
-Cậu không biết thì đừng nói nhiều
Chính nam kéo cô về phía mình
-Băng Du anh đưa em đến bệnh viện
Cô đang gặp phải đả kích lớn, bây giờ lại phải bị đẩy qua lại giữa hai người đàn ông, không nổi giận thật sự không phải là người rồi
-Các người làm gì vậy?
-Anh xin lỗi, để anh đưa em về nhà
-Không cần để em đưa cô ấy về nhà
Cả Chính Nam và Thiên Minh đều kéo 2 cánh tay cô, có lẽ không chịu nổi nên cô vùng mạnh ra
-Để em yên đi
Sau đó liều mạng chạy như bay ra khỏi đó
-Mau cho người đuổi theo đưa cô chủ về biệt thự_Chính Nam nhanh chóng giục bọn vệ sĩ
Tất cả bọn họ không nói nhiều nhanh chóng chạy theo cô
-Bây giờ thì anh giải thích được rồi chứ?
Thiên Minh kéo cánh tay Nam trực tiếp đối diện
-Lại kia đi
Nam cũng không nói nhiều đi thẳng đến bàn ăn
***********************************************************
Băng Du lang thang đi trên con đường mà không xác định phương hướng. Trời bắt đầu tối dần, cô cũng không biết phải đi về đâu!!! Lừa dối! giả tạo! cô không tin ai hết cả! để át đi suy nghĩ trong đầu cô lắc đầu liên tục. Màn đêm lạnh lẽo cùng với tiếng gió rít điên cuồng trong tán cây làm bờ vai cô run nhẹ một cơn. Nhìn kĩ xung quanh cô cuối cùng cũng phát hiện ra con đường này! Ở đây khác với con đường ở Sài Gòn này, nó yên tĩnh, nhiều cây xanh lâu lâu lại có tiếng côn trùng cất lên.
'Là con đường dẫn đến ngôi nhà nhỏ của cô và Lập Khiêm'
Lúc còn nhỏ, mỗi lần đi con đường này anh luôn không đồng ý, bởi vì nó quá xa,luôn miệng bảo cô rằng hãy đi con đường tắt sau nhà.Nhưng cô lúc nào cũng chỉ muốn đi trên con đường này. Đơn giản vì cô muốn được nắm tay anh đi trên một con đường dài, cùng nhau lắng nghe tiếng côn trùng kêu, cùng tranh cãi xem nó là con vật gì? Cùng anh đếm sao vào ban đêm, cùng chạy bộ vào sáng sớm, còn rất nhiều điều khác mà đã tạo cho cô và anh một kí ức thật sinh động, đẹp đẽ mà đến tận sau này khi cùng nhau đau khổ họ vẫn không hối tiếc vì đã có với nhau khoảng thời gian đó