Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 3: Chương 3: Bắt Đầu Nghịch Tập




Đã từng xuyên không qua, Lăng Tiêu chỉ thấy may mắn với lần trọng sinh này, ngược lại là không có quá nhiều kinh ngạc nên có.

Nếu nói kinh ngạc, thì có lẽ bi thương và phẫn nộ càng nhiều hơn.

Bị nữ hài mình bảo vệ mười năm phản bội, loại cảm giác này không phải chỉ cần nói dăm ba câu là có thể hết được.

Sống lại một đời, nếu bị Mạc Khởi lợi dụng nữa là không có khả năng.

Nhưng thời gian y sống lại không đúng lắm, đã tiến cung, sẽ không có đường sống cho y lựa chọn.

Hơn nữa, y cũng không cam lòng cứ như vậy mà rời đi, y đã từng bị thương tổn nhiều như vậy, còn vì thế mà bỏ mạng, làm sao có thể cứ như vậy mà rời đi!

Nhưng Mạc Khởi đã có danh ngạch trong cung, hơn nữa, nếu y nhớ không lầm, Lan Úy còn lén sắp xếp rất nhiều nội ứng cho nàng, mà y hiện giờ ở hậu cung chỉ là một nam nhân không có thân phận, một nam nhân bất cứ lúc nào bị phát hiện liền sẽ bị xử tử, y cho dù có muốn trả thù, bây giờ cũng không có biện pháp nào tốt.

Y nhất định phải đứng vững gót chân, bảo vệ tính mạng của mình, rồi mới tự hỏi chuyện kế tiếp.

Không thể không nói, có đôi khi, Lăng Tiêu bình tĩnh lý trí đến đáng sợ, rõ ràng vô cùng hận Mạc Khởi, hận đến không thể bật người bóp chết nàng, nhưng y càng biết xem xét thời thế hơn, làm ra hành động có lợi nhất cho mình.

Y vốn đã rất thông minh, nhưng lúc trước lại thua trong tay một nữ nhân.

Hiện giờ, hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu có người tính kế y cũng không có dễ như vậy nữa!

Chức vị mà Lâm ma ma sắp cho y giống như của y đời trước, ngay ở gần Mạc Khởi, là một tiểu thái giám tầng chót trong cung.

Một nhân vật bé nhỏ mà bất cứ ai trong cung cũng có thể bóp chết.

Lúc trước mục đích chủ yếu của mình là che chở Mạc Khởi, sắp xếp như vậy ngược lại cũng coi như vừa lòng, hiện giờ, y không phải vì Mạc Khởi nữa.

Ngược lại, y cực kỳ hận Mạc Khởi, có liếc cũng không muốn nhìn thấy nàng.

Sắp xếp của Lâm ma ma ngược lại thành nơi mà y không hài lòng nhất, nhưng mà, y cũng không có lựa chọn.

Mạc Khởi khi về thì thời gian cách họ một nén nhang, tựa hồ rất tức giận Lăng Tiêu bỏ nàng lại, cho nên chỉ liếc Lăng Tiêu một cái, liền vọt vào phòng của mình.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bóng dáng nàng cười lạnh một tiếng, nếu là mình trước đây thì đã sớm xông lên an ủi nàng, giờ này khắc này y lại chỉ có khinh thường, Mạc Khởi nàng mất đi yêu thích của Lăng Tiêu y, còn có thể cố tình làm bậy trước mặt Lăng Tiêu y nữa hay sao?

Si vọng!

Lăng Tiêu xoay người.

Y ngược lại nhớ tới một chuyện.

Lan Úy giấu Mạc Khởi sắp xếp rất nhiều người, nhưng những người này y phần lớn đều quen biết a!

Hơn nữa, bây giờ là lúc Mạc Khởi vừa mới tiến cung, Lan Úy vừa mới ý thức được phải xếp người vào trong cung, hắn bây giờ cũng không có nhiều người để dùng, cho dù có, đời trước, y giúp Mạc Khởi làm rất nhiều chuyện, trong đó còn có việc luôn giữ liên lạc với Lan Úy, mặt mũi tên tuổi chức vụ của tiểu thái giám liên hệ với y cùng với nơi hẹn y đều nhớ rất rõ!

Muốn xuống tay với Mạc Khởi, không thì thừa dịp hiện tại nàng chỉ có mình Lan Úy bảo vệ thì sao?

Phải biết, kiếp trước sau khi tiến cung, Mạc Khởi cứ như là có ma lực, gần như hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người, mọi người nâng niu bảo vệ nàng, một đường đi lên đỉnh nhân sinh.

Đương nhiên, tất cả người bảo vệ này liền có một phần y.

Tựa như Mạc Khởi có vầng sáng và bàn tay vàng đặc biệt vậy.

Ninh Tú cung không nghiêm cẩn bằng mấy cung điện khác trong hậu cung, dễ xếp người vào hơn mấy cung điện khác nhiều, Lăng Tiêu cẩn thận nhớ vị trí của tiểu thái giám mà Lan Úy xếp vào, một đường đi tới phòng bếp Ninh Tú cung.

Ở thế giới này, Ninh Tú cung có phòng bếp nhỏ độc lập.

Lan Úy, con trai của Tể tướng triều Mục, tính cách ngây thơ thẳng thắn, trước khi quen biết Mạc Khởi, có lẽ bản thân hắn cũng không nghĩ đến phải xếp nhãn tuyến vào trong hậu cung của hoàng cung, cho nên, hắn sắp xếp lúc Mạc Khởi vừa mới tiến cung, mục đích ban đầu là muốn nhãn tuyến chăm sóc Mạc Khởi, chăm sóc Mạc Khởi liền thể hiện ở phương diện ăn mặc ở đi lại của Mạc Khởi, Mạc Khởi thích ăn, Lan Úy bỏ sức nhiều nhất là ở căn phòng bếp nhỏ này.

Bên trong cũng theo như suy nghĩ của Lăng Tiêu, thực sự có một tiểu thái giám như vậy.

Lăng Tiêu nhớ rõ, tiểu thái giám này tên là Lý Nguyên, là một tiểu nhân tham tài tham lợi, đời trước vì để gã làm việc cho Mạc Khởi, y cho gã vàng bạc châu báu không ít, cũng bị y xem thường không ít lần.

Lúc đầu Lan Úy cũng chỉ có thể tùy ý sai bảo một tiểu thái giám như vậy, mà Lâm ma ma, Lăng Tiêu nhớ rõ bà ta là người của phủ Tể tướng, nghe lệnh của Tể tướng, mà không phải Lan Úy.

Vừa vào phòng bếp nhỏ, Lý Nguyên liền mang theo thực hạp (hộp đồ ăn) đi lướt qua trước mặt, Lăng Tiêu trợn mắt nhìn, xoay người, không dấu vết đi theo.

Tiểu thái giám quẹo đông quẹo tây rời khỏi Ninh Tú cung, càng chạy càng bí mật, Lăng Tiêu thẳng mắt đuổi kịp.

Cuối cùng, tiểu thái giám ngừng lại sau một núi giả, mắt nhìn trái phải nhìn xung quanh, Lăng Tiêu vội trốn đi.

Tiểu thái giám thấy không có ai, lén lút mở thực hạp, trong thực hạp có một con bồ câu trắng lớn, Lăng Tiêu trợn mắt nhìn.

May như vậy, có tí liền đụng phải tiểu thái giám truyền tin?

Đây không phải là cho y nắm thóp hay sao!

Nghĩ, Lăng Tiêu đã đi ra ngoài, nhưng dường như đột nhiên ý thức được gì đó, y tạm dừng lại.

Không được, nếu cứ vậy mà ra ngoài, bồ câu trắng cũng không chứng minh được gì, tiểu thái giám là người ở phòng bếp, đến lúc đó nếu nói bắt bồ câu trắng nấu canh, cắn ngược lại y tội nói xấu, liền uổng phí tâm cơ của y.

Lăng Tiêu nhếch môi, tiếp tục trốn bên núi giả, bước nhẹ, cũng lặng lẽ áp sát vào tiểu thái giám.

Tiểu thái giám cầm bồ câu trắng, một tay khác từ bên hông lấy giấy viết thư ra, đang chuẩn bị cột vào chân bồ câu trắng, Lăng Tiêu chờ chính là khắc này, y đột nhiên nhảy ra, cướp lấy giấy viết thư trong tay tiểu thái giám, đắc ý nhìn gã.

Tiểu thái giám bị dọa la to một tiếng, lui về phía sau tựa vào núi giả, bồ câu cũng theo tiếng mà rơi xuống đất, phịch một cái bay đi.

“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi… Ngươi làm gì?”

Lăng Tiêu cười tà nhìn giấy viết thư trong tay: “Ta mới phải hỏi công công như vậy.”

Y mở giấy viết thư ra, tùy ý đọc nội dung trong thư vài lần, bới lông tìm vết nhìn tiểu thái giám Lý Nguyên, hắng giọng một cái đọc: “Tiểu công tử Lan Úy, Mạt tú nữ tất cả mạnh khỏe, xin đừng lo lắng!”

“A… Công công, ngươi đây là đang giúp tú nữ tư thông (lén lút qua lại) hay sao?”

“Ngươi ngươi ngươi… Nói bậy!” Tiểu thái giám vểnh hoa tay nói, liền tới giật thư trong tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lắc mình tránh thoát, cười lạnh nói: “Tiểu công tử Lan Úy, không phải là công tử của Tể tướng sao! Công tử Tể tướng tư thông với tú nữ trong cung? Tội danh này… Chậc chậc.”

“Ta đã nói với ngươi, lời này cũng không thể nói lung tung a!”

“Chứng cớ đều ở đây! Nếu hiến cái này cho Hoàng Thượng, ngươi thấy sẽ như thế nào?” Đây đương nhiên chỉ là Lăng Tiêu đe dọa mà thôi, y nếu có thể hiến cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thay y báo thù cũng không cần ở đây nói chuyện vớ vẩn với tiểu thái giám này nữa, vấn đề là, y người nhỏ, lời nhẹ, căn bản không gặp được hoàng đế, ‘vận may’ lần trước Lăng Tiêu không biết là sẽ lại lần nữa xảy ra trên người y, hơn nữa, hiến cái này cho hoàng đế có nguy hiểm rất lớn, hoàng đế có tin y hay không là một chuyện, còn một chuyện, nếu vì lá thư này mà khiến hoàng đế coi trọng Mạc Khởi thì sẽ mất nhiều hơn được.

Bàn tay vàng và vầng sáng của Mạc Khởi, Lăng Tiêu cũng đã thấy qua, đời trước, hoàng đế này còn muốn nàng làm hoàng hậu, tuy Lăng Tiêu không cho rằng một nam nhân bình thường khi nhìn thấy nữ nhân sắp trở thành của mình tư thông với những người khác còn có thể có hảo cảm với nàng, nhưng sau khi Lăng Tiêu thấy qua vầng sáng của Mạc Khởi, cũng thật sự không dám mạo hiểm như vậy, nếu Mạc Khởi có hoàng đế che chở, y đời này có muốn báo thù cũng khó khăn!

Huống chi, hoàng đế cũng là một trong những người y muốn báo thù!

“Ngươi… Ngươi muốn gì!” Lý Nguyên nhiều lần giành giật giấy viết thư không có kết quả, cắn răng nhìn về phía Lăng Tiêu.

“Ta muốn gì…” Lăng Tiêu mỉm cười tà khí.

“Ngươi muốn gì?” Còn chưa chờ y nói, đột nhiên sau lưng xuất hiện một giọng nam hùng hậu.

Lăng Tiêu sửng sốt, chỉ thấy tiểu thái giám trước mặt run rẩy khom lưng, yếu ớt quỳ trên mặt đất.

“Hoàng Thượng… vạn tuế!”

Hoàng Thượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.