Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 59: Chương 59: Khoan Thứ Bao Dung




Hơi nước mù mịt, tràn ngập trong gian phòng, Lăng Tiêu ngồi trong ao, nhìn chằm chằm lệnh bài ở trên bờ mà ngẩn người.

Hoàng đế thật sự tha cho mình …

Tựa như không thể tin, Lăng Tiêu dùng cái cớ tắm rửa, trốn khỏi người hoàng đế.

Sau đó bị người hầu bên người hoàng đến đưa đến dục trì này.

Lăng Tiêu khẽ thở dài, lấy lệnh bài quơ quơ ở trước mắt.

Có thứ này, sau này ở hoàng cung không cần lo lắng đề phòng nữa, ở bên người hoàng đế, cũng không cần nơm nớp lo sợ.

Theo lý thuyết là vậy, nhưng thật sự có thể sao?

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm lệnh bài trầm tư, ngược lại ánh mắt chợt lóe, nhếch môi nắm chặt lệnh bài trong tay.

Có lẽ có thể thử một lần.

“Công tử?” Ở cửa truyền đến tiếng kêu to.

Lăng Tiêu hoàn hồn, lên tiếng hỏi ra ngoài: “Chuyện gì.”

“Hoàng Thượng đang chờ ngài qua.” Người hầu nói rằng.

Lăng Tiêu sửng sốt, mới phát hiện, mình ngâm mình đã quá lâu rồi, có lẽ là hoàng đế chờ đến không kiên nhẫn, sai người qua thúc giục.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu từ trong ao đứng dậy, phủ thêm bộ bạch y mà người hầu lấy cho y, đi theo người hầu lần thứ hai đi tới gian phòng của hoàng đế.

Hoàng đế dĩ nhiên ngồi ở cạnh bàn, trên mặt bàn bày đầy một bàn thức ăn, hiển nhiên là đến giờ hoàng đế dùng cơm.

Nhưng ở trước mặt hoàng đế, bày bát đũa chưa dùng, rất rõ ràng, hắn còn chưa dùng cơm.

Lăng Tiêu theo thói quen tính đi qua, hành lễ với hoàng đế, đang định hầu hạ hoàng đế dùng cơm.

Hoàng đế đánh gãy động tác của Lăng Tiêu trước một bước, dùng ánh mắt ý bảo Lăng Tiêu ngồi xuống.

Lăng Tiêu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, mình đã sớm không phải Lăng tổng quản hầu hạ hoàng đế nữa.

Y rũ mắt nhu thuận ngồi bên cạnh hoàng đế, hoàng đế lúc này mới động thủ giơ bát đũa.

Lăng Tiêu kinh ngạc, hoàng đế chẳng lẽ… là đang chờ y dùng cơm?

Lăng Tiêu chớp hai mắt, liếm liếm khóe môi, vứt bỏ suy nghĩ dư thừa của mình, luống cuống tay chân theo hoàng đế cầm bát đũa lên.

Nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.

Dáng vẻ Lăng Tiêu đứng ngồi không yên, đều dừng ở trong mắt hoàng đế, hoàng đế liếc khẽ, lạnh nhạt hỏi: “Không quen?”

Lăng Tiêu nghe vậy dừng lại, nhẹ nhàng buông bát đũa, thành thật gật đầu.

Y không chỉ là lần đầu tiên dùng cơm cùng hoàng đế, cũng là lần đầu tiên sau khi đến thế giới này, có người chờ y cùng dùng cơm, điều này khiến Lăng Tiêu cảm nhận được ấm áp đã lâu chưa từng có.

Từ khi đi vào thế giới này, đời trước y giúp đỡ Mạc Khởi cơ quan tính tẫn, đời này, vì báo thù, y cũng là đi một bước như bước trên băng.

Cho tới nay đều chỉ có một mình y, đời trước vì Mạc Khởi mà một mình, đời này báo thù cũng chỉ một mình, y đã sắp quên, cùng ăn cơm với người khác, cái loại cảm giác bình thản mà ấm áp ấy.

Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy trong mắt có chút chua xót, y không khỏi cúi thấp đầu, ngăn chặn vẻ mặt mình, như không hy vọng hoàng đế chú ý, y hoãn hoãn thanh âm, bình tĩnh mà mềm nhẹ đáp: “Lăng Tiêu… vẫn là lần đầu tiên cùng Hoàng Thượng ngài dùng cơm như vậy.”

Tiểu thái giám trên mặt trút đi sợ hãi, trên mặt là động dung khi được quan tâm, dưới khuôn mặt cau lại, lộ ra một tia cảm động, đôi mắt ửng đỏ, trong mắt chứa lệ, nước mắt trong suốt, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ vỡ đê mà ra, nhìn mà khiến người mềm lòng.

Hoàng đế khẽ thở dài, vươn tay gắp một đũa cho Lăng Tiêu, chậm rãi nói: “Sau này cơ hội như vậy rất nhiều, ngươi phải nhanh chóng quen đi.”

Hoàng đế ngữ khí vẫn bá đạo trước sau như một, Lăng Tiêu nghe xong, lại đột nhiên cảm thấy thân thiết, y nhẹ giọng cười nói: “Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, sao có thể vẫn luôn ở cùng Lăng Tiêu như vậy được.”

Lăng Tiêu biết nói như vậy, đã là đang gián tiếp yêu cầu hành vi của hoàng đế, đây là điều hoàng đế cho tới nay đều chán ghét, Lăng Tiêu nói như vậy, cũng là muốn thăm dò xem, hoàng đế dễ dàng tha thứ cho mình điểm mấu chốt đến tột cùng ở đâu.

Y làm nhiều chuyện sai như vậy, hoàng đế cũng có thể dễ dàng tha thứ.

Như vậy mình làm càn trong ngôn ngữ, có phải cũng có thể được đối đãi đặc biệt hay không?

Hoàng đế nhẹ liếc Lăng Tiêu một cái, cái nhìn kia vô cùng thấu triệt, tựa hồ nhìn vào đáy lòng Lăng Tiêu, hiểu rõ tất cả suy nghĩ của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cả kinh, vừa định đứng dậy thỉnh tội, hoàng đế lạnh nhạt nói: “Ngươi nếu hy vọng, sau khi trở về Mục quốc, liền vẫn luôn dùng cơm với trẫm là được.”

Lăng Tiêu sửng sốt, im lặng rũ mắt.

Hoàng đế thật sự có thể dễ dàng tha thứ cho mình…

Một khi đã có thể khoan dung như vậy…

Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, phồng gan hỏi: “Hoàng Thượng, ngài vì sao lại cho Lăng Tiêu?”

Đây là Lăng Tiêu cho tới nay khó khăn hoặc, hoàng đế không phải là một quân vương có thể vẫn luôn dễ dàng tha thứ cho người mình thích.

Hắn có điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của mình, chuyện mình làm lúc trước, rõ ràng đã va chạm vào điểm mấu chốt của hoàng đế, nhưng hoàng đế vẫn tha cho mình.

Lăng Tiêu rất hoang mang.

Hoàng đế nghe vậy, tay dừng lại, ánh mắt liền dời về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đối diện con ngươi của hoàng đế, đỉnh uy nghiêm mà hoàng đế tản ra, cắn răng thản nhiên đối mặt.

Lăng Tiêu vẻ mặt kiên quyết, lộ vẻ quyết tâm muốn biết kết quả, giữa khuôn mặt lại lộ ra cầu xin nhè nhẹ, như đang khẩn cầu hoàng đế nói tất cả cho y.

Hoàng đế thấy vậy, thở dài trong lòng, chậm rãi nói: “Ngươi là đặc biệt trong lòng trẫm.”

Hoàng đế nói thản nhiên, Lăng Tiêu đầu tim nhảy dựng, sắc mặt nóng bừng, hoảng hốt không kịp dời mắt, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, nhưng Lăng Tiêu… lừa gạt ngài như thế…”

“Lừa gạt?” Hoàng đế buông bát đũa, như đang khinh thường, quay đầu bễ nghễ nhìn Lăng Tiêu hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi gạt được trẫm?”

Nói đến đây, hoàng đế hơi dừng lại, như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ánh mắt liền chuyển qua thân dưới Lăng Tiêu nói: “… Ngươi đúng là có một chuyện giấu được trẫm.”

“…” Lăng Tiêu bị ánh mắt nóng cháy của hoàng đế, nhìn đến thân thể cứng đờ, chân theo bản năng rụt lại.

Hoàng đế thấy thế, nhẹ nhàng mở mắt nói: “Nhưng trẫm cũng không chán ghét.”

Lăng Tiêu trong lòng run lên, cúi đầu.

Trong lòng cũng thật sự hiểu rõ, bởi vì hoàng đế biết tất cả, mọi chuyện đều nắm trong tay hoàng đế, cho nên mình gạt hoàng đế, vẫn có thể tha thứ, mà bởi vì không chán ghét vật kia của mình, thêm yêu thích mình, cho nên cũng có thể lựa chọn tha thứ.

Điểm mấu chốt mà hoàng đế đối với mình quả nhiên thấp hơn rất nhiều, vậy nếu như vậy, trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe giảo hoạt, cắn chặt răng, lần thứ hai phồng gan mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng, có thể bỏ qua cho Phó Vũ Quân không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.