Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 41: Chương 41: Thời Khắc Nguy Cơ




Lăng Tiêu nghe vậy đột nhiên cả kinh, ngón tay vuốt ve cầm huyền đột nhiên bị cắt một đường, Lăng Tiêu bị đau thu tay về.

Như đang do dự điều gì, y ngơ ngác xuất thần, tiểu thái giám đang quỳ đợi một hồi, không thấy Lăng Tiêu phản ứng, không khỏi vội la lên: “Tổng quản, ngài hãy chuẩn bị, Hoàng Thượng còn nửa khắc nữa liền tới Ninh Hiên cung!”

Lăng Tiêu nghe vậy, đột nhiên bừng tỉnh, y hít sâu một hơi, cưỡng chế nội tâm kích động, mở miệng nói: “Ta đã biết, ngươi lui ra đi.”

“… Dạ.” Tiểu thái giám rõ ràng còn muốn nói điều gì, thấy sắc mặt Lăng Tiêu không vui, cuối cùng vẫn là yên lặng mím môi, cung kính lui xuống.

Lăng Tiêu sau khi tiểu thái giám lui ra, bưng ngực bị thương đi đến bên cạnh bàn, trên bàn có điểm tâm và rượu mà y chuẩn bị cho hoàng đế, y từ bên hông lấy ra một bao thuốc bột, đây là Nhuyễn cốt tán Tề Lâm cho y, dược vật đã từng hạ cho Phó Vũ Quân, sẽ không thương tổn thân thể, lại có thể khiến người trong khoảng thời gian ngắn không thể cử động.

Lăng Tiêu đổ nó vào trong bầu rượu trên bàn, đây mới là thứ chân chính đặc biệt chuẩn bị cho hoàng đế tối nay.

Làm xong, Lăng Tiêu lại châm hương an miên trước án cầm, y đã ăn dược nâng cao tinh thần trước đó, hương an miên này không có tác dụng với y, nhưng đối với hoàng đế ăn Nhuyễn cốt tán thì không chắc.

Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Lăng Tiêu lại ngồi về trước án cầm, nhìn huyền cầm trước mặt mà thất thần.

Nếu có thể, y cũng không muốn làm như vậy.

Nhưng mà, quan hệ của hoàng đế và y trước kia đều thành lập trên lừa gạt, Lăng Tiêu rất muốn thẳng thắn với hoàng đế, nhưng y không thể lấy tánh mạng của mình ra đặt cược.

Từ tổng quản chiếu cố hoàng đế mười chín năm, bởi vì một lời nói dối, đã bị đuổi ra khỏi cung.

Phủ Tể tướng phủ quan trọng với triều đình như vậy, bởi vì nói dối, đã bị triệt chức, đuổi khỏi kinh thành.

Lăng Tiêu y vừa không làm bạn với hoàng đế qua nhiều năm, lại chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, như vậy y căn bản không thể thẳng thắn với hoàng đế.

Đã không còn gì để do dự, nếu mình không muốn bỏ mạng, nhất định phải bí mật rời khỏi hoàng cung trước.

Suy nghĩ, ánh mắt Lăng Tiêu biến thành kiên quyết, y bình tĩnh lại, mở ngón tay, khảy cầm huyền.

Phó Vũ Quân tất nhiên là không đáng tin, nhưng thân phận của Phó Vũ Quân thì có thể mượn dùng một chút.

Chỉ cần mượn dùng thân phận của Phó Vũ Quân để rời khỏi kinh thành, trên đường xa đến Thiệu quốc, Lăng Tiêu cũng có ngàn vạn loại biện pháp để thoát thân khỏi Phó Vũ Quân…

Đang nghĩ, cửa truyền đến tiếng bước chân, Lăng Tiêu thu liễm tâm thần, toàn thân tâm vùi đầu vào huyền cầm trước mặt, đây là y lần đầu tiên khảy đàn cho hoàng đế cũng sẽ là lần cuối cùng.

Hoàng đế đến cửa Ninh Hiên cung, liền nghe thấy trong Ninh Hiên cung truyền ra tiếng đàn boong boong.

Tiếng đàn lượn lờ, triền miên tương tư, kể hết tâm sự, hoàng đế hơi dừng lại, ngăn các nô tài thông báo, bước vào trong phòng.

Trong phòng, chỉ thấy một người ngồi thẳng trước án cầm, mười ngón thon dài, nhẹ gảy cầm huyền.

Cầm huyền run rẩy, tiếng đàn trút xuống, boong boong êm tai.

Trước án bày một lư hương, trong lư từng đợt từng đợt khói nhẹ, vờn quanh án cầm, khiến khung cảnh tựa tiên cảnh.

Hoàng đế nhìn cảnh tượng này, ánh mắt từ từ biến thành thâm thúy.

Người trước mắt ngồi ngay ngắn, bạch y ẩn hiện, ngũ quan tuấn tú, tóc đen nhẹ hất, tựa như trích tiên, nhưng trong đôi mắt sáng trong lại là trăn trở, ánh mắt lặng yên qua lại trên người mình, gãi ngứa lòng người.

Phong tình hiển nhiên mị hoặc mà xinh đẹp.

Tiểu thái giám đã lâu chưa gặp, tiểu thái giám này lại càng xinh đẹp.

Hoàng đế híp mắt, hai mắt trầm xuống, không khỏi bước đến người trước án.

Một tiếng “Tranh” vang lên, Lăng Tiêu thấy hoàng đế dĩ nhiên đi đến trước người, dừng lại động tác trong tay, bưng miệng vết thương, gian nan đứng dậy, liền hành lễ với hoàng đế.

Hoàng đế hai tay vừa đỡ, ôm y vào trong ngực mình.

“Không cần đa lễ, thân thể chưa hảo, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Hoàng đế ôm eo Lăng Tiêu hỏi, ánh mắt đảo qua ngực bị thương của Lăng Tiêu, thấy chỗ đó vẫn chưa ra máu, mới lặng yên dời ánh mắt đi.

“…” Lăng Tiêu thấy vậy, trầm mặc rũ mắt.

Hoàng đế nói chuyện giọng điệu còn quan tâm tựa như nhiều ngày trước, giống như chưa bao giờ vắng vẻ mình qua, điều này làm cho Lăng Tiêu có loại ảo giác khi bừng tĩnh đã qua mấy đời, trong lúc nhất thời còn không biết nên đáp lại thế nào mới phải.

Hoàng đế không thấy Lăng Tiêu trả lời, hơi hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn Lăng Tiêu.

Đã thấy tiểu thái giám trong ngực, sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy mồ hôi, khẽ nhăn mày, vẻ mặt bất mãn, dáng vẻ mệt mỏi.

Hoàng đế nhìn, sắc mặt có chút không vui, hắn thở dài một tiếng, ôm ngang lấy người, đặt lên giường nói: “Có thương tích trong người, ngươi không nên mệt nhọc như thế.”

“Hoàng Thượng… Nô tài…” Kinh hô bị ôm lấy, Lăng Tiêu cả người cứng đờ, liền phát hiện hoàng đế đưa y lên giường, khi khom lưng thì người để sát vào y, hai tay đặt ở hai bên đầu mình, tư thế ái muội.

Lăng Tiêu mở to hai mắt, nhìn tuấn nhan của hoàng đế gần trong gang tấc, tim đập như sấm.

Tiểu Lý Tử theo hoàng đế vào thấy thế, lặng yên đặt khay trong tay ở bên cạnh bàn, lui xuống,

Khay này bưng cháo tổ yến, khi trên đường đến Ninh Hiên cung, tiểu cung nữ trong cung Nhiễm phi hiến cho hoàng đế, hoàng đế bảo Tiểu Lý Tử nhận, Tiểu Lý Tử cũng không dám tùy ý xử lý, chỉ phải đặt ở cạnh bàn, chờ hoàng đế nhớ lại.

Mắt thấy Tiểu Lý Tử trong cung cũng lui ra ngoài, toàn bộ gian phòng chỉ còn lại có mình và hoàng đế, Lăng Tiêu trong lòng suy sụp dâng lên bất an, trên giường chính là nơi dễ ma sát cháy bỏng nhất.

Y giãy dụa suy nghĩ muốn ngồi dậy, hoàng đế thì có đẩy cũng không động mảy may, Lăng Tiêu sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm hoàng đế phía trên, trong lòng hốt hoảng, không khỏi run môi, mang theo chút cầu xin gọi một tiếng: “Hoàng Thượng…”

Tiểu thái giám phía dưới, mắt ngọc mày ngài, lúc này trong mắt long lanh, thật cẩn thận nhìn mình, tựa như một con thỏ chấn kinh, xác thực rất đáng yêu.

Hoàng đế mềm lòng, nghiêng người in một nụ hôn trên môi đạm sắc của Lăng Tiêu, xoay người ngồi dậy.

Lăng Tiêu cũng vội vàng ngồi dậy theo, hoàng đế thấy y như thế, nhấp nhấp môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bị hắn nhìn mà chột dạ, không khỏi cười khan nói: “Hoàng Thượng… Ngài sao lại nhìn nô tài như vậy.”

Hoàng đế nghe vậy, tựa vào bên giường, cách Lăng Tiêu xa một ít, nhưng không dời đi tầm mắt, nửa ngày, hoàng đế trầm tư mở miệng: “Trẫm suy nghĩ, ngươi không phải còn chưa chuẩn bị tốt để thị tẩm chứ.”

Lăng Tiêu nghe vậy sửng sốt, lập tức quỳ gối ở trên giường hành lễ với hoàng đế, xin lỗi: “Nô tài biết tội.”

Hoàng đế sắc mặt không rõ vui giận, biểu tình sâu không lường được, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì.

Lăng Tiêu vẫn luôn lén đánh giá vẻ mặt hoàng đế, thấy vậy, trong lòng càng bất ổn, tay chân cũng không vững đến bắt đầu như nhũn ra, nếu không phải mình quỳ gối trên giường, y có lẽ cũng đã ngồi bệt xuống.

Ngay khi Lăng Tiêu sắp kiên trì không được, hoàng đế rốt cục dời tầm mắt đi chỗ khác, đứng dậy đi tới cạnh bàn.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trên trán, xuống giường cũng đi theo hoàng đế đến cạnh bàn.

Mới vừa tới cạnh bàn, liền nghe thấy hoàng đế chậm rãi nói: “Ngươi có từng nghĩ qua, so với cái cớ không chuẩn bị này, bị thương nặng càng thích hợp hơn?”

Hoàng đế lại đề cập “cái cớ”, Lăng Tiêu đột nhiên cả kinh, dưới gối liền mềm nhũn, đã quỳ gối trước mặt hoàng đế.

Tim vừa mới buông xuống lại lần nữa bị kéo lên, Lăng Tiêu cảm thấy trước mắt có chút choáng váng.

Đèn dầu lúc sáng lúc tối, ánh lên vẻ mặt bất định của hoàng đế, khiến hắn thoạt nhìn càng sâu không lường được, mí mắt Lăng Tiêu nhảy lên một cái, trong lòng bất an nồng đậm.

Y không dám nhiều lời một chữ, chỉ sợ như vừa nãy, nói nhiều sai nhiều, y cúi thấp đầu hơi giương mắt nhìn bầu rượu trên bàn, cắn răng nhíu mày, y nhất định phải nghĩ biện pháp để hoàng đế uống bình rượu thêm dược kia.

Đang nghĩ như vậy, hoàng đế đột nhiên vươn tay với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu sửng sốt, giương mắt nhìn hoàng đế, ánh mắt đối diện ánh mắt lãnh liệt của hoàng đế, Lăng Tiêu hoảng hốt, vội vàng thu hồi tầm mắt, xoa tay trên y phục, lau khô mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, Lăng Tiêu vươn tay cầm tay hoàng đế.

Hoàng đế nắm tay Lăng Tiêu, dùng sức kéo, kéo Lăng Tiêu đang quỳ vào trong ngực mình, để Lăng Tiêu ngồi trên đùi mình.

Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, ánh mắt liền nhìn thấy hoàng đế nhếch môi…

Hoàng đế đang tức giận, y âm thầm cả kinh, liền cưỡng chế khủng hoảng trong lòng, thân thể mềm xuống.

Hoàng đế hơi thả lỏng mày, lấy cháo tổ yến Tiểu Lý Tử lưu lại một bên, múc một muỗng, thổi lạnh đưa đến bên miệng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu sửng sốt, hoàng đế muốn đút y ăn? Vì sao?

Hắn rõ ràng đang tức giận!

Tuy là nghi hoặc, Lăng Tiêu cũng không dám không ăn thứ hoàng đế đưa đến bên miệng, y kiên trì nuốt cả muỗng tổ yến vào trong miệng, bên này mới vừa nuốt, bên kia hoàng đế múc muỗng khác lại đưa đến bên miệng, Lăng Tiêu đành phải một hơi tiếp một hơi, ăn hết cả bát tổ yến chẳng biết mùi vị.

Hoàng đế không lên tiếng, Lăng Tiêu cũng không dám nói lời nào, y không biết hoàng đế đang suy nghĩ gì, cũng không biết hoàng đế đến tột cùng muốn làm gì.

Một bát cháo tổ yến ăn xong, hoàng đế rốt cục mở miệng.

Thanh âm mang theo lạnh lùng, không ấm không nóng, lại làm người nghe mà lạnh cả người, hắn nói: “Ngươi nếu không phải muốn thị tẩm, như vậy, gọi trẫm lại đây chính là muốn thẳng thắn thành khẩn?”

Thẳng thắn thành khẩn…

Hoàng đế rốt cục nói ra từ này, Lăng Tiêu kéo tay mình, trái tim từng đợt co lại, mang đến một sóng sóng đau đớn, Lăng Tiêu ẩn nhẫn mím chặt môi.

Y sớm đã biết, hoàng đế cố ý vắng vẻ mình, không đến gặp mình là cho mình thời gian… Cho mình thời gian chuẩn bị thị tẩm hoặc là cho mình thời gian chuẩn bị thẳng thắn.

Y vẫn luôn không dám đối mặt, vấn đề giữa mình và hoàng đế…

Mà hiện giờ, y lớn mật mời hoàng đế đến, chính là tỏ rõ lập trường, nói cho hoàng đế, thời gian hoàng đế cho đã đủ, y tối nay nhất định phải lựa chọn một trong thị tẩm và thẳng thắn, nếu không hoàng đế khó có thể vừa lòng.

Một quân vương có thể cho một tiểu thái giám nhiều thời gian chuẩn bị như vậy, đã là thiên đại ban ân.

Lăng Tiêu nắm chặt tay, nhíu mày cúi đầu.

Lăng Tiêu trầm mặc, tựa như chọc giận hoàng đế, hoàng đế đột nhiên cười lạnh một tiếng, vươn tay nắm cằm Lăng Tiêu, ép Lăng Tiêu đối diện hắn.

“… Ngươi sẽ không muốn nói cho trẫm, cái nào ngươi cũng không thể cho trẫm đi?”

Hoàng đế trọng đồng sâu thẳm, trong mắt nhiễm lửa giận làm người sợ hãi, Lăng Tiêu đối diện hai mắt như vậy, cả người chấn động, lại bị kinh sợ mà xuất thần, run rẩy đến không còn là bản thân, mà ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.