Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 16: Chương 16: Trừng Phạt Nhỏ




Trên mặt tiểu thái giám là biểu tình thấy chết không sờn, thoạt nhìn không phải hoàn toàn không biết thỉnh cầu này vô lễ bao nhiêu, nhưng tiểu thái giám này dưới tình huống biết là vô lễ nhưng vẫn đưa ra yêu cầu này với hắn, điều này khiến hoàng đế có chút ngạc nhiên.

Lăng Tiêu vẫn luôn lén chú ý biểu tình hoàng đế, nhìn thấy trên mặt hoàng đế chợt lóe tò mò, trong lòng biết thỉnh cầu này của y có hi vọng, liền chủ động mở miệng giải thích: “Hoàng Thượng, thái giám trong cung thiên thiên vạn vạn, giết năm người này không chừng mấy ngày nữa sẽ có nô tài không biết phân biệt như vậy, trong cung liên tiếp xuất hiện tình huống này, nô tài lo lắng…”

Hoàng đế ánh mắt ung dung, Lăng Tiêu lại tạm dừng, hoàng đế nhướng mày nói: “Tiếp tục nói.”

Lăng Tiêu hiện giờ không còn đường lui, chỉ có thể nói bằng bất cứ giá nào: “Nô tài lo lắng tiểu công tử Lan Úy mất đi mấy người kia, ít ngày nữa, sẽ mua được những người khác.”

Hoàng đế híp mắt, vẻ mặt lãnh ý, tiểu thái giám này thật đúng là dám nói a!

Cách một khoảng cách, Lăng Tiêu cũng cảm nhận được trên người hoàng đế tản ra lãnh ý, không khỏi rùng mình, cắn răng nói: “Hoàng Thượng, công tử Lan Úy tất nhiên lớn mật, nhưng vấn đề chân chính lại không chỉ ở hắn, mà là nô tài trong cung.”

Lăng Tiêu nói xong, cẩn thận nhìn sắc mặt hoàng đế, vẻ mặt hắn sâu không lường được, ánh mắt thanh lãnh, khiến Lăng Tiêu hoàn toàn đoán không ra, Lăng Tiêu kiên trì nói: “Nô tài trong cung dễ thu mua, rất nhiều đều là thấy lợi mà đi, nô tài trong cung bị người khác thu mua nhiều vô số kể, năm người này đã bị nô tài bắt ra, nhưng những người khác lại đều giấu ở mỗi góc trong cung.”

Hoàng đế vẫn không tỏ vẻ gì, bộ dáng lắng nghe, thấy vậy, Lăng Tiêu trong lòng bất ổn, không có tin tức, lại cũng không thể không tiếp tục nói tiếp: “Năm nô tài này phản chủ cầu vinh tất nhiên đáng chết, nhưng mà, nếu Hoàng Thượng khoan thứ cho họ một lần, lưu lại sẽ rất có tác dụng.”

“Bọn họ có thể trở thành nhãn tuyến của Hoàng Thượng ngài, ngược lại giám thị nhãn tuyến của người khác trong hậu cung. Như vậy, những người dám can đảm phản chủ cầu vinh lừa trên gạt dưới, sẽ có thể bị bắt ra cả.” Lăng Tiêu cắn răng nói hết một hơi, im lặng chờ hoàng đế phản ứng.

Hoàng đế nghe vậy, hai tay giao nhau, lại hỏi một vấn đề mà Lăng Tiêu xem nhẹ.

“Vậy năm thái giám hiện tại ở đâu?”

Lăng Tiêu sửng sốt, lòng bắt đầu chột dạ, năm người kia sớm được y tự chủ trương mà thả đi rồi, hoàng đế thấy y như thế, không cần nhiều lời dĩ nhiên hiểu.

Hắn cười lạnh một tiếng.

Tiểu thái giám được sủng quá nhiều, liền có chút đắc ý vênh váo.

Lăng Tiêu nhíu mày, trong lòng biết lần này sợ là khó có thể được hoàng đế khoan dung, không khỏi cứu lại lần cuối: “Được hoàng thượng coi trọng, nô tài có thể ngồi trên vị trí tổng quản thái giám này, tất cả chính là hy vọng có thể thay Hoàng Thượng phân ưu.”

Hoàng đế ánh mắt thanh lãnh nhìn Lăng Tiêu.

“Nói như vậy, ngươi ngược lại là tất cả đều là tốt vì trẫm.”

Lăng Tiêu hoảng hốt, mới biết lời này chính là lời nói dối mà hoàng đế không thích nghe nhất, không khỏi cúi đầu hành lễ thỉnh tội, cũng không dám mở miệng nữa, chỉ sợ nói sai lần thứ hai.

Hoàng đế nhếch môi nói: “Ngươi làm tổng quản cũng không tệ, ngắn ngủi mấy ngày liền bắt được nô tài phản chủ cầu vinh trong cung, trấn an tâm trẫm.”

Hoàng đế nói xong, nâng đầu nhìn Lăng Tiêu ánh mắt không có một tia ấm áp: “Trẫm giờ phút này liền ra lệnh ngươi toàn lực phụ trách tra rõ việc này, bắt được những nô tài dám can đảm phạm tội trong cung, năm người đó cũng để ngươi xử trí.”

Lăng Tiêu kinh ngạc, hoàng đế này có ý tứ gì?

Rõ ràng cảm nhận ra hắn tức giận, nhưng vẫn nguyện ý uỷ quyền cho y đáp ứng thỉnh cầu của y là có ý gì?

Giây tiếp theo, hoàng đế giải đáp nghi vấn cho Lăng Tiêu.

Hoàng đế đứng dậy đi tới trước mặt Lăng Tiêu, bễ nghễ nhìn xuống y.

“Toàn thân tâm đều phải tra rõ việc này, trước khi chưa tra rõ, cũng đừng lại đây hầu hạ trẫm.”

Lăng Tiêu sửng sốt, cúi thấp đầu, hoàng đế này quả nhiên là tức giận, ý này không phải là một loại vắng vẻ khác hay sao?

Tổng quản thái giám không thể hầu hạ hoàng đế?

Y có lẽ là người đầu tiên, Lăng Tiêu cười khổ, nhưng cũng chỉ có thể lĩnh mệnh, cung kính lui ra ngoài.

Lúc này đây hoàng đế đáp ứng thỉnh cầu của y, ở mặt ngoài là thoạt nhìn cho y một quả táo, trên thực tế là hung hăng đánh y một roi.

Lăng Tiêu thở dài, lau mồ hôi trên trán, hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, sao sẽ cho phép người khác “tiên trảm hậu tấu” (làm trước báo sau) chứ, Lăng Tiêu hung hăng vỗ vỗ đầu mình, y thật sự là coi mình quá nặng.

Hảo cảm mà y tích lũy trước mặt hoàng đế lúc trước không chừng cứ vậy mà mất hết.

Nhưng mà, may mắn, mình thẳng thắn thêm điểm trước mặt hoàng đế, cho nên hoàng đế vắng vẻ y nhưng không cách chức y, nếu y dám giấu diếm, có lẽ y xuống sân cũng giống như Từ tổng quản vậy.

Hơn nữa, hoàng đế nếu muốn y đi làm chuyện này, liền chứng minh hoàng đế đồng ý quan điểm của y, hoàng đế cũng muốn bắt được nhãn tuyến của những người khác trong cung.

Cho nên, cho dù hiện tại hoàng đế không có ấn tượng tốt với y, y cũng không thể tùy ý xuất hiện trước mặt hoàng đế, nhưng mà, nếu chuyện này làm tốt, khôi phục chuyện như lúc ban đầu cũng không phải là không có khả năng.

Lăng Tiêu quyết tâm, cũng liền không vội biểu hiện mình trước mặt hoàng đế, hơn nữa, y còn phải thừa dịp cơ hội này, khảo nghiệm Tiểu Lý Tử có chút được niềm vui trước mặt hoàng đế.

Nhìn hắn có đủ thức thời hay không, có thể bồi dưỡng thành tâm phúc của mình hay không.

Những người phụ trách truyền tin cho Mạc Khởi cùng Lan Úy bị y bắt ra, liên hệ của Mạc Khởi cùng Lan Úy liền chặt đứt.

Vừa đứt, Lăng Tiêu liệu định Mạc Khởi sẽ nhịn không được mà đến tìm y, kết quả, làm người ta ngoài ý muốn là Lan Úy cũng theo cùng.

Lăng Tiêu mang theo tờ giấy Tề Lâm đưa cho y, cười nhạo một tiếng, đi đến cạnh giá cắm nến thiêu hủy nó, yên lặng ngồi trở lại vị trí của mình.

Tề Lâm nghi hoặc, cúi đầu cung kính đi đến trước mặt Lăng Tiêu hỏi: “Tổng quản, không đọc sao?”

Lăng Tiêu nhìn Tề Lâm, vẻ mặt khinh bỉ ghét bỏ, lười đáp lời.

Tề Lâm đánh miệng ba cái, tự phạt mất mặt, nhân tiện nói: “Vậy tổng quản, nô tài đi cự tuyệt hắn.”

Nói xong, khom người liền muốn cáo lui.

“Chậm đã.” Lăng Tiêu gọi gã lại, Tề Lâm sửng sốt, trở lại cung kính đứng vững.

Lăng Tiêu chuyển hai vòng quanh gã, đột nhiên vươn tay sờ về phía hông của gã, Tề Lâm làm như sợ ngứa né hai cái, chung quy không tránh thoát bàn tay của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu sờ soạng hai cái, đụng phải hai khối cứng, y giương mắt liếc Tề Lâm một cái, Tề Lâm ánh mắt tự do, tựa hồ có chút chột dạ, Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, lấy khối cứng ra.

Hai thỏi nguyên bảo trọng lượng không nhẹ.

Lăng Tiêu điêm điêm hai thỏi nguyên bảo, cười nhạo một tiếng, tay chân Tề Lâm như nhũn ra, vội vàng quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu liếc gã nói: “Lan Úy chỉ dùng chút đây mà bảo ngươi truyền tin?”

“Xem ra ngươi cảm thấy mạng của ngươi chỉ trị giá hai thỏi nguyên bảo này.” Lăng Tiêu khinh thường.

Tề Lâm bị dọa không nhẹ, quỳ trên mặt đất bắt đầu cầu xin tha thứ: “Tổng quản, nô tài sai, nô tài cũng không dám! Tổng quản, ngươi tái nhiêu nô tài một lần, tái nhiêu nô tài một lần đi, nô tài chỉ là thấy thư này đưa cho ngài, liền không từ chối, nhưng trăm triệu lần không truyền tin cho Mạc tú nữ nữa a, tổng quản!”

Lăng Tiêu một cước đá văng gã: “Ngươi còn muốn truyền tin cho Mạc tú nữ?”

“Nô tài không dám!” Tề Lâm trả lời.

Lăng Tiêu mắt lạnh nhìn gã: “Không dám? Ta thấy ngươi là chó không đổi được tính ăn cứ*!”

“Người tới.” Lăng Tiêu phất tay áo, hô một tiếng ra ngoài.

Bên ngoài có hai tiểu thái giám tiến vào, Lăng Tiêu thưởng thức hai thỏi nguyên bảo trong tay nhìn Tề Lâm nói: “Các ngươi chưởng miệng của hắn cho ta, chưởng tốt, hai thỏi nguyên bảo này chính là của các ngươi.”

Tiểu thái giám lén nhìn nguyên bảo trong tay Lăng Tiêu, không khỏi lộ rõ vui mừng trên nét mặt, lĩnh mệnh nói: “Vâng.”

Trong lúc nhất thời, trong phòng đều là tiếng kêu thảm thiết của Tề Lâm cùng tiếng bàn tay.

Nghe lâu, Lăng Tiêu cảm thấy quá ầm ĩ, liền sai người kéo Tề Lâm đến nơi yên lặng đánh, đánh tới hôn mê mới thôi, cũng thưởng ngân lượng cho hai người.

Tề Lâm này, tham tài thành tánh, lần trước, Lăng Tiêu chỉ đe dọa cảnh cáo gã, vốn tưởng rằng gã sẽ an phận một đoạn thời gian, không nghĩ tới, không trừng phạt lại khiến Tề Lâm cho rằng Lăng Tiêu y là quả hồng mềm, dễ bóp, còn dám đi đầu nhận tiền Lan Úy.

Vừa vặn, mượn việc này đi đầu, Lăng Tiêu hung hăng giáo huấn cho Tề Lâm một trận, cũng nhắc tỉnh cho bốn người khác.

“Tổng quản.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo.

Lăng Tiêu hơi hơi nghiêng đầu ra ngoài nhìn nhìn, là Tiểu Lý Tử hầu hạ hoàng đế.

Hắn không ở bên người hoàng đế, đến chỗ mình làm gì?

Lăng Tiêu rũ mâu, sửa sang lại xiêm y, rõ giọng nói: “Tiến vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.