Lục Minh nhíu mày, “Tôi không thể lấy không tiền mà không dạy em cái gì.”
Ninh Vãn gợi lên một mạt cười như trào phúng: “Tôi đã thành cái dạng này, còn có thể tiếp tục đi học sao.”
Lục Minh nhìn nhìn sắc mặt trắng bệch của Ninh Vãn, lại nhìn nhìn túi máu, thương hại cùng đồng tình nổi lên.
“Nữ chủ Ninh Sơ hiện ở hành lang vào bệnh viện, cách ký chủ 50m. “
Ninh Vãn làm như không biết gì, nâng cằm lên:“Tôi không cần anh đồng tình!”
Lục Minh xoay người rời đi, vừa mới ra khỏi phòng bệnh lại ở hành lang trông thấy Ninh Sơ. Đang định đi lên chào hỏi lại thấy Ninh Sơ đi theo sau hai người, hơn nữa tựa hồ dáng vẻ có chút không tình nguyện. Mà Lục Minh cũng phát hiện một trong hai người đó chính là mẹ Ninh.
“Ninh..“. Chữ Ninh mới vừa phun ra, Ninh Sơ lại lắc đầu ngăn lại hắn nói. Không nói lời nào đi đến cửa phòng bệnh Ninh Vãn.
Kỳ thật Ninh Vãn là người khẩn trương, bởi vì nàng nghe được vị trí của Ninh Sơ, nàng xác định lần này chính là Ninh Sơ đi theo mẹ Ninh cha Ninh đến thăm nàng, hít sâu một hơi.
Nàng, chuẩn bị tốt.
Cửa “Cót két” một tiếng mở ra.
Ninh Vãn thấy ai đến liền đi nhanh đến trước mặt cha Ninh, “Cha.... cha.” Thời điểm nhìn thấy Ninh Sơ liền ngừng lại.
“Nữ chủ Ninh Sơ xuất hiện.”
Ninh Vãn dưới đáy lòng nhẹ than, nữ chủ chính là nữ chủ, cho dù ở cô nhi viện gian khổ lớn lên, trên người vẫn như cũ làm người khác chú ý. Lục Minh nói là năm phần giống, nàng xem xét, nàng cùng Ninh Sơ là có bảy phần giống.
Ninh Vãn vẫn là lần đầu tiên cùng Ninh Sơ gặp nhau, nữ chủ nhàn nhạt không khoẻ, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu lại có khí chất kiên cường, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng là người có tính tình ngoại cương nội nhu*, càng khiến cho người khác muốn bảo hộ nàng. Cả người được bao trùm cảm giác nhu hòa, quả nhiên hào quang nữ chủ có tác dụng hiệu quả.
Ở phía trước Ninh Vãn đánh giá Ninh Sơ mà Ninh Sơ ở phía sau cũng đánh giá qua Ninh Vãn cùng toàn bộ phòng, Ninh Vãn đang truyền máu làm nàng có chút kinh hãi đồng thời cũng sinh ra cảm giác bất công, ghen ghét: Vì cái gì mình bị cha mẹ vứt bỏ đến cô nhi viện mà em gái mình - Ninh Vãn lại được cha mẹ sủng ái?
Cha Ninh mẹ Ninh lần lượt đi đến giường bệnh rồi ngồi xuống, một chút không có ý bảo Ninh Sơ ngồi.
“Chị ấy là?” Ninh Vãn nghi hoặc mở miệng.
“Nam chủ Dịch Hân đang ở tầng cao nhất của bệnh viện, cách ký chủ 80 m.” Mẹ Ninh khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn là cha Ninh mở miệng.
“Tiểu Vãn, đây.. là chị của con.”
Kỳ thật vứt bỏ Ninh Sơ cha ninh mẹ Ninh cũng là điều bất đắc dĩ, tuổi trẻ khi trong nhà nghèo đói, mà lúc này mẹ Ninh lại mang thai Ninh Sơ, tình huống trong nhà lúc không thể nuôi sống người thứ ba. Hai người thương lượng, tính toán phá thai nhưng bác sĩ nói thể chất mẹ Ninh không tốt, nếu phá thai sau này khó có khả năng mang thai tiếp, ngược lại nếu sinh đứa nhỏ này thì về sau liền có thể tiếp tục sinh.
Nghe bác sĩ nói xong hai người đều nghĩ đến một phương pháp, sinh hạ đứa nhỏ này rồi đưa đến cô nhi viện. Sau khi sinh ra Ninh Sơ, mẹ Ninh mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đưa đến cô nhi viện, sau đó cha Ninh liều mạng kiếm tiền, rốt cuộc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện giờ có được công ty Ninh thị không lớn không nhỏ.
Sau đó sinh ra Ninh Vãn, lại không nghĩ đưa Ninh Sơ, bởi vì sợ Ninh Sơ oán hai người, còn không bằng không nói cho nàng biết. Mà hiện giờ đưa Ninh Sơ trở về là vì cứu Ninh Vãn, Ninh Sơ từ nhỏ vì không có ở bên người cho nên hiện tại dù đã trở lại cha Ninh mẹ Ninh cũng không biết lấy thái độ nào đối mặt, liền tạo thành thái độ lãnh đạm đối với Ninh Sơ.
~~~~~788 từ~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)
Ps: mấy chương trước tại hạ đã xoát lại, có chỗ nào còn lỗi thì mọi người chỉ để tại hạ sửa nhé. Xia xia