Con Đường Sủng Thê

Chương 168: Chương 168: Chương 123




Náo nhiệt qua đi, khách khứa đến tặng quà cưới dần dần ra về hết.

Ngày mai Quách Bảo Châu xuất giá, Quách gia còn có rất nhiều chuyện vụn vặt cần làm gấp, Quách phu nhân và nữ nhi khẳng định cũng có rất nhiều lời muốn nói, cho nên A Kết các nàng cũng không thể tiếp tục lưu lại lâu lắm, sau khi hẹn ngày mai tới sớm một chút liền đứng dậy cáo từ.

Quách phu nhân và Quách Bảo Châu cùng nhau tiễn các nàng, đi đến tiền viện, ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Trầm cùng Quách Tử Kính đứng dưới tàng cây, không biết đang nói cái gì.

Lúc A Kết đang kinh hỉ vì trượng phu đến sớm, Xán Xán đã hưng phấn hô lên: “Phụ thân ôm!”

Nữ nhi càng ngày càng thích hắn, khóe mắt đuôi mày của Triệu Trầm đều là ý cười, vội nói với Quách Tử Kính vài câu rồi bước nhanh về phía này, đón lấy nữ nhi bế vào trong ngực rồi nói với hai vị trưởng bối: “Ngày mai Bảo Châu xuất giá, ta xin nghỉ quay về xem một chút.”

Quách Bảo Châu bĩu bĩu môi, nháy mắt với Lâm Trúc: “Muội thấy là biểu huynh muốn đến đón tẩu tử, A Trúc muội nói xem đúng không?”

Lâm Trúc đứng bên cạnh trưởng tỷ cười, A Kết đỏ mặt giận dữ liếc mắt nhìn Quách Bảo Châu.

Quách Tử Kính cũng đi tới.

Quách phu nhân nhìn một nhà ba người của cháu trai, vừa thấy Quách Tử Kính thì không nhịn được bắt đầu lải nhải: “Tử Kính, con xem, Thừa Viễn nhỏ hơn con bốn tuổi, Xán Xán cũng được gần ba tuổi rồi, Bảo Châu cũng sắp phải lập gia đình, con làm huynh trưởng, đến cùng tính toán khi nào mới thành thân đây?”

Nhi tử cũng là bất đắc dĩ, trước khi Đường Văn đế đăng cơ, Quách gia bởi vì Triệu Duẫn Đình bị phủ quốc công ngăn cản, nhi tử không để ý đến hôn sự thì bà cũng có thể hiểu được, nhưng hai năm qua, kinh thành không có người nào dám coi thường nhà mình, chuyện của Ninh gia không thể giải quyết trong hai, ba năm được, vậy nhi tử còn có cái gì không yên lòng chứ? Cũng không thể chờ hắn có tiền đồ rồi đón cả nhà ngoại tổ phụ về mới tính đến chuyện thành thân nha?

Triệu Trầm cũng đã cưới tức phụ, Quách phu nhân không cho rằng oán hận trong lòng nhi tử nhà mình lại lớn đến nỗi hắn không tính chuyện thành thân.

Quách Tử Kính cũng không giải thích được vì sao mình không muốn cưới thê tử, trước khi kinh biến (kinh thành biến động) không có tâm tư, sau khi kinh biến cũng có rất nhiều chuyện gấp cần làm, hơn hai mươi tuổi, hắn không thể mạo muội cưới một cô nương chưa từng gặp mặt được, cũng không thể lén lút đi nhìn xem dung mạo của người ta thế nào, cuối cùng vẫn chần chừ cho tới bây giờ.

“Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, ta đưa dì ra cửa.” Không muốn ở trước mặt người ngoài tranh cãi với mẫu thân, Quách Tử Kính giả vờ không nghe thấy lời của bà, nói với Ninh thị và Liễu thị, khi nghiêng người qua ánh mắt khó tránh khỏi lại nhìn thấy Lâm Trúc. Quách Tử Kính hơi hơi tạm dừng một lát, thấy Lâm Trúc cười với Xán Xán đang nằm trên vai Triệu Trầm, không hề để ý đến chuyện hôn sự của hắn thì cảm giác khó chịu trong lòng kia lại trỗi dậy.

Nhi tử mắt điếc tai ngơ, Quách phu nhân vừa tức vừa đau đầu.

Liễu thị trấn an: “Phu nhân đừng quá lo lắng, bây giờ Tử Kính còn chưa có ý định, nhưng một khi nó muốn thành thân thì với tài mạo của nó thì còn sợ không tìm thấy con dâu sao?”

Quách phu nhân thở dài: “Nói thì nói vậy thôi, cũng không biết khi nào nó mới có tâm tư nữa, cũng đã hai mươi bốn rồi…”  Nếu như nhi tử thành thân sớm một chút thì cháu trai, cháu gái của bà lúc này đã có thể biết đọc sách rồi.

Ninh thị vừa đi ra ngoài vừa khuyên tỷ tỷ: “Sốt ruột cũng vô dụng, đừng động đến hắn, biết đâu một ngày nào đó tự nó thu xếp hôn sự cho mình, Thừa Viễn lúc trước...”

“Nương, người lên xe trước đi.” Triệu Trầm ôm nữ nhi đi tới, cắt đứt lời của mẫu thân, trước đó hắn có chút hả hê nhìn Quách Tử Kính nhưng nháy mắt thấy mẫu thân lại đem chuyện năm đó của hắn nói ra trước mặt nhạc mẫu, hắn cũng có chút đau đầu.

“Được, người ta chê ta nói nhiều không cho ta nói.” Ninh thị cười, kéo tay Bảo Châu qua vỗ vỗ, lại không yên lòng: “Ngày mai rất bận rộn, thừa dịp lúc này dì muốn nói với cháu vài câu, trong nhà Quý Chiêu ít người, bên trên chỉ có một người là tổ mẫu, sau khi Bảo Châu qua đó phải hiếu thuận với lão nhân gia, tổ mẫu hắn là người hiểu chuyện, chỉ cần cháu làm tốt cấp bậc lễ nghĩa của một người cháu dâu thì bà ấy sẽ không làm khó cháu.” Bà ở Đăng Châu mười năm, phần lớn quãng thời gian trưởng thành của cháu gái đã bị bà bỏ lỡ, bây giờ cháu gái đã sắp phải lập gia đình.

Quách Bảo Châu cũng không biết Ninh thị chính là dì ruột của nàng, nhưng trong lòng nàng coi Ninh thị không khác gì ruột thịt của mình, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu: “Dì yên tâm, Bảo Châu đều hiểu.”

Ninh thị nắm tay nàng, để nhi tử đỡ lên xe ngựa.

A Kết cũng dặn dò muội muội một lúc, sau đó tiếp nhận nữ nhi đi đến trước người Liễu thị, cười hỏi nữ nhi: “Ngoại tổ mẫu phải đi, Xán Xán nên nói cái gì đây?”

Xán Xán nhu thuận nói: “Ngoại tổ mẫu đi cẩn thận.”

“Xán Xán thật thông minh!” Liễu thị thơm cháu gái một cái coi như là phần thưởng, đợi Lâm Trúc và Xán Xán chơi đùa xong thì quay về phía Quách phu nhân cáo từ rồi tự mình lên xe trước. Lâm Trúc có chút luyến tiếc khi rời đi, nhìn Quách Bảo Châu giống như có nhiều chuyện còn chưa nói xong, sau khi nàng đến kinh thành cũng quen biết vài người bạn nhưng chỉ có Quách Bảo Châu là tỷ muội tốt nhất của nàng.

Quách Bảo Châu cười nàng ngốc: “Nhìn cái gì chứ, sau này nếu nhớ ta thì đến bên kia tìm ta, chúng ta vẫn sẽ như trước đây mà.”

“Thật không biết xấu hổ!” Lâm Trúc đột nhiên bóp mặt nàng, xoay người chạy về phía xe ngựa.

Quách Bảo Châu muốn nắm nàng thì Quách Tử Kính đúng lúc ngăn đón phía trước muội muội: “Đừng làm rộn, cẩn thận ngã.”

Quách Bảo Châu đứng trên mặt đất đương nhiên sẽ không ngã, lời nói lo lắng của hắn chỉ có thể nói về Lâm Trúc đang bước lên xe. Bởi vì từ trước đến giờ hắn vẫn luôn ổn trọng, nói một câu như vậy cũng không tính là gì. Lâm Trúc đã trèo lên xe cũng cảm thấy không có gì không ổn, nhưng lúc nghiêng người nói tạm biệt với mấy người đang đứng trước xe thì lại thấy ánh mắt của ai đó đang nhìn nàng, nàng nhìn qua chỉ thấy dáng vẻ nhàn nhạt của người đó, Lâm Trúc cười rồi vén mành đi vào trong xe.

Quách Tử Kính có ý với nàng sao?

Đáng tiếc là có cũng được mà do nàng nghĩ nhiều cũng được, nàng sẽ không thích loại người tính tình lạnh lùng như vậy.

Nhưng mà có người thích mình, còn là người đã từng thấy nàng phạm qua sai lầm ngốc nghếch thì cảm giác này cũng không tệ.

Trong lúc chờ người một nhà trưởng tỷ lên xe thì Lâm Trúc thông qua kẽ mành nhìn ra bên ngoài, thấy Quách Tử Kính lạnh lùng đứng thẳng người, chỉ khi Xán Xán gọi hắn bá bá thì mới khẽ mỉm cười một cái, lại cảm thấy tự mình nghĩ quá nhiều, hai người hơn kém nhau chín tuổi, làm sao hắn có thể thích mình?

Ai ngờ suy nghĩ trong đầu nàng vừa dứt thì Quách Tử Kính lại liếc mắt nhìn về phía bên này.

Lâm Trúc lập tức ngồi thẳng, tim đập thình thịch, giống như vừa thoát khỏi hiểm nguy. Windchimelqd Kẽ mành rất nhỏ, đổi lại ở bên ngoài là người khác, nàng sẽ không lo lắng bị nhìn thấy, nhưng Quách Tử Kính không giống như vậy, ánh mắt của hắn quá sắc bén, nàng cũng không muốn Quách Tử Kính biết là nàng đang nhìn trộm, vốn ở trong mắt hắn thì nàng cũng đủ nông cạn rồi, nếu như hắn hiểu lầm là nàng coi trọng hắn thì trong lòng không biết sẽ khinh thường nàng như thế nào đâu.

Ngoan ngoãn ngồi yên, Lâm Trúc cười cùng mẫu thân nói tới chuyện ngày mai Quách Bảo Châu xuất giá.

Trong xe bên kia, trong lòng A Kết có tâm sự nhưng không tiện nói với mẹ chồng, về đến Vọng Trúc hiên, đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người, nàng mới vừa lau mặt cho nữ nhi vừa nói với Triệu Trầm: “Hôm nay ở nhà dì, phu nhân lại bộ lang trung Giang đại nhân dẫn nữ nhi tới gặp thiếp, nghe ý của nàng hình như là coi trọng nhị đệ?”

Triệu Thanh năm nay 17, quả thật nên suy xét hôn sự.

“Đích nữ?” Triệu Trầm thuận miệng hỏi một câu, lập tức lại nói: “Lần sau gặp mặt thì uyển chuyển từ chối đi, năm trước phụ thân cũng muốn thu xếp hôn sự cho nhị đệ, ý nhị đệ là thi đậu Tiến Sĩ lại nói, hắn có học vấn tốt, lần sau kỳ thi mùa xuân đậu Tiến Sĩ cũng không thành vấn đề.”

Động tác của A Kết dừng lại một chút, lẩm bẩm: “Lúc ấy nhị đệ cũng đã mười chín rồi…”

“Sao, muốn làm tròn bổn phận của một người tẩu tử à?” Triệu Trầm đi tới, từ phía sau ôm lấy thê tử, cằm đặt trên đầu vai của nàng nói: “ Trong sáu tháng chúng ta sẽ dọn ra ngoài rồi, nếu như người bên ngoài tìm nàng hỏi chuyện có liên quan đến bên này thì nàng nên để ý một chút, nói chung dù sao nàng là trưởng tẩu, ở bên ngoài cũng nên thể hiện một chút. Nếu như không có ai tìm nàng thì nàng cũng không cần quan tâm, cha tự có tính toán của mình.”

Nếu như không chia phủ, thê tử và thê tử Triệu Thanh cuối cùng sẽ phải sống cùng nhau, hắn đương nhiên muốn cam đoan Triệu Thanh cưới một thê tử không quá kém, nhưng bây giờ hai nhà chia ra, thê tử Triệu Thanh dù tốt hay xấu đều không quan hệ với bọn họ. Chuyện trên triều đình đều là việc do nam nhân làm, nữ nhân chỉ cần không phải quá ngu ngốc, có thể ảnh hưởng cũng chính là hậu viện, Triệu Trầm tin tưởng Triệu Thanh cũng không phải là loại người bị chi phối bởi nữ nhân nên chuyện hắn và thê tử có hòa hợp hay không thì Triệu Trầm không cần phải để ý.

A Kết hiểu rõ ý trượng phu, tâm tư của nàng lại bị nam nhân dẫn tới nơi khác, nhìn quanh một vòng, cảm khái nói: “Ở đây cũng đã ba năm rồi.”  Trong Vọng Trúc hiên này, nàng được hắn dùng các phương thức khác nhau để bảo vệ che chở, ở nơi này nàng sinh nữ nhi, nàng ở trong này nhìn nữ nhi từng chút một lớn lên...

Triệu Trầm hôn nàng: “Không cần luyến tiếc, bên kia càng tốt hơn, tháng sau tu sửa hẳn là không sai biệt lắm, ta đưa nàng sang đó dạo trước một vòng, nàng khẳng định sẽ thích .”

“Được.” A Kết nghiêng đầu nhìn nam nhân, nàng cảm thấy rất mĩ mãn, kỳ thật chỉ cần ở cùng với hắn thì ở nơi nào nàng cũng thích.

Ánh mắt của nàng dịu dàng, Triệu Trầm nhìn đến thất thần.

Phu thê tình ý kéo dài, không nói gì cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng nhau, Xán Xán lại hoang mang, mắt to tò mò nhìn chằm chằm phụ thân và mẫu thân, không hiểu bọn họ tại sao không nói chuyện , bé còn muốn nghe đây.

Phụ thân và mẫu thân thật lâu không nói, cũng không nhìn bé, Xán Xán không nhịn được, thừa dịp mẫu thân không có tâm tư quan tâm mình liền cúi đầu vọc nước trong chậu.

A Kết bị tiếng nước làm bừng tỉnh, thấy Triệu Trầm đã đến gần trước mắt, đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu nói: “Chàng đi mau đi, thiếp rửa tay cho Xán Xán.” Tiểu nha đầu ở bên ngoài thích cầm nắm thứ gì đó, trước khi lên kháng phải rửa tay mới được.

“Ta nhìn nàng rửa.” Triệu Trầm vẫn ôm thê tử như cũ, đôi môi di chuyển phía sau cổ của nàng, thân mình càng gắt gao đem ngưới đến trước tháp.

A Kết trốn không thoát đành phải xấu hổ tiếp tục rửa tay cho nữ nhi. Xán Xán không được nghịch nước nữa, ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, thấy gương mặt hồng hồng của mẫu thân, bé nhếch miệng cười, dùng một tay đã được rửa sạch của mình, điềm nhiên nói: “Đẹp lắm!” Cũng không biết là đang khen ai.

Triệu Trầm nghe thấy giọng nói mềm mại non nớt của nữ nhi, thu lại kích động trong lòng, cúi đầu dỗ nữ nhi: “Xán Xán đẹp nhất, ngày mai cha sẽ dẫn Xán Xán đi nhìn cô cô xuất giá, để cho Xán Xán so sánh với cô cô xem ai đẹp hơn, có được hay không?”

Xán Xán thích được người ta khen đẹp, cao hứng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.