Nhưng hắn làm tỷ phu, vẫn muốn nghe ngóng hộ em vợ chu toàn, dù khả năng xảy ra rất thấp.
“Nghe nói lần này mẫu đơn yến Hoàng Thượng chuẩn bị tuyển phi cho tứ hoàng tử phải không?” Trên đường vào cung Triệu Trầm cố ý chờ Quách Tử Kính, nói mấy lời vu vơ, Quách Tử Kính đi theo bên cạnh hoàng thượng nên biết nhiều chuyện hơn.
Quách phu nhân cũng nhận được bái thiếp, Quách Tử Kính không nghĩ nhiều, gật gật đầu.
“Lại có cô nương muốn bay lên đầu cành.” Triệu Trầm nhẹ nhàng nói, “Chính là không biết đến phiên cô nương nhà ai, tứ hoàng tử này, tương lai vô luận hoàng huynh nào thượng vị đều sẽ không quá mức phòng bị hắn, vương phi của hắn tự nhiên sẽ đi theo hưởng phúc.”
Quách Tử Kính muốn nói có phúc hay không cũng không quan hệ đến bọn họ, hai nhà đều không có cô nương nào nằm trong độ tuổi đó, chỉ là chưa kịp mở lời thì đột nhiên nhớ Lâm Trúc, không khỏi nhìn Triệu Trầm nhiều hơn. Triệu Trầm mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc, Quách Tử Kính nắm nắm dây cương, tiếp tục nói: “Vậy cũng không hẳn, ngươi cũng biết tình hình của tứ hoàng tử, tự thân có tật, tứ hoàng tử không thích cung nhân hầu hạ, năm kia Hoàng Thượng an bài thiếp thất, hắn cũng không muốn, nhưng đại cung nữ bên người hắn lại có tình cảm sâu nặng với hắn, có tình cảm nhiều năm thanh mai trúc mã, tương lai tứ hoàng tử phi nếu lòng dạ rộng lớn thì tốt, keo kiệt chút thì phúc hay họa chưa thể nói trước được.”
Triệu Trầm cảm thấy thật ngoài dự liệu, cười nói: “Không ngờ tứ hoàng tử lại là người si tình như vậy.” Trêu ghẹo hai câu liền dời đi đề tài khác.
Quách Tử Kính lại không nắm chắc được. Triệu Trầm sẽ không tìm đề tài vu vơ, chẳng lẽ Lâm Trúc cũng nhận được bái thiếp, Triệu Trầm muốn chọn cho em vợ một cành cao sao? Triệu Trầm đối với người Lâm gia từ trước đến giờ rất coi trọng, tự nhiên so với hắn càng hiểu rõ ràng Lâm Trúc thích gì, như vậy bây giờ sau khi hắn đã biết tình hình của tứ hoàng tử, còn có thể giúp Lâm Trúc trù tính nữa không?
Nếu là hắn, thà rằng đánh mất mộng đẹp của muội muội, cũng sẽ không để cho nàng gả phải người không ra gì.
Lâm Trúc cũng tính là một nửa muội muội của hắn.
Có tâm nhắc nhở Triệu Trầm, lại sợ Triệu Trầm hiểu lầm cái gì, mấy ngày kế tiếp Quách Tử Kính đều trải qua không được yên ổn.
Ngày mai đã là ngày tiến cung ngắm mẫu đơn, Quách Bảo Châu cố ý trở về nhà mẹ đẻ một lần để hẹn mẫu thân cùng tiến cung, Quách phu nhân đồng ý, nhìn sắc trời, thúc giục nàng về sớm một chút. Quách Bảo Châu không chịu đi, ôm cánh tay bà làm nũng: “Gấp cái gì chứ, sau khi Quý Chiêu rời cung cũng sẽ đến đón con, chúng con cùng nhau trở về.”
Quách phu nhân vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ: “Hắn cũng quá chiều con.”
Quách Bảo Châu lặng lẽ bĩu môi, nuông chiều cái gì chứ, ban ngày thì vờ làm tướng công tốt, buổi tối nàng đều đánh không lại, bị hắn ép buộc đến ép buộc đi, đánh đến đau tay cuối cùng vẫn là bị người ta đạt được...
Vì hắn làm nàng cảm thấy càng ngày càng thoải mái, nàng mới tha thứ cho hắn.
Hai mẫu tử ở trong phòng nói nhăng nói cuội, phía ngoài hoàng cung, Quý Chiêu cố ý chờ đại cữu tử (anh vợ) cùng đường.
Quách Tử Kính không tiện nói mấy lời khách sáo với Triệu Trầm, còn Quý Chiêu thì hắn lại không để ở trong lòng, tùy ý hỏi: “Bảo Châu từ trước đến giờ không thích tiến cung, ngày mai nó sẽ không lấy cớ bệnh để không đi chứ?”
Quý Chiêu lập tức cười : “Sao có thể chứ, tẩu tử, Xán Xán còn có A Trúc đều sẽ đi, nhiều người náo nhiệt, nàng còn ước gì được đi cùng chứ.”
“A Trúc?” Quách Tử Kính nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói thấp một chút.
Trong lòng Quý Chiêu đột nhiên lo lắng, vội vàng giải thích: “Đại ca đừng hiểu lầm ta, Bảo Châu cả ngày gọi A Trúc, A Trúc nên ta nhất thời nói theo, về sau nhất định chú ý.” Lâm Trúc cũng là đại cô nương, vậy mà hắn còn thân mật gọi nhũ danh đối phương, Quách Tử Kính thân là cữu tử khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Giọng nói Quách Tử Kính nhàn nhạt như cũ: “Bảo Châu tùy tiện không so đo này nọ, chính ngươi chú ý chút, ta nghe xong sẽ không hiểu lầm, người bên ngoài chưa chắc sẽ tin lời ngươi giải thích.”
Trong lòng lại sinh ra bất mãn với Triệu Trầm, chẳng lẽ hắn thật sự chuẩn bị giúp Lâm Trúc tranh vị trí vương phi sao? Bằng không lấy dung mạo Lâm Trúc, không muốn chọc phiền toái thì nên ở nhà mới đúng.
Tác giả có lời muốn nói:
Quách lớn tuổi: ngươi làm tỷ phu như thế nào, vì sao còn để cho nàng đi?
Triệu Hôi Hôi: đi thì thế nào, chắc chắn sẽ không tuyển A Trúc, chỉ là ngắm hoa mở rộng tầm mắt mà thôi.
Quách lớn tuổi: làm sao ngươi biết là không tuyển? Nàng như vậy...
Triệu Hôi Hôi: như vậy?
Quách lớn tuổi: ... Dễ nhìn. (nếu đây là truyền hình, giai nhân có thể thêm trên mặt nam nhân lớn tuổi hai đóa phấn hồng đào, a, mọi người đều có thể tưởng tượng được đúng không? )