Chạng vạng Triệu Trầm hồi phủ, nhóm người Tưởng ma ma vừa thấy hắn tiến vào liền tự giác lui ra khỏi phòng.
A Kết không chuyên tâm dạy nữ nhi học đếm, vừa nhìn thấy trượng phu thì sự lo lắng trong mắt liền hiện ra. Chuyện Lâm Trúc gặp kẻ xấu và việc với Quách Tử Kính, muội muội đều đã giải thích, nhưng nàng luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, muội muội đang yên đang lành tại sao lại bị kẻ xấu bắt lấy chứ? Trong vườn mẫu đơn có nhiều cô nương như vậy, cố tình lại chọn muội muội, không khỏi quá trùng hợp.
“Phụ thân!” Xán Xán trở mình đứng lên, mỉm cười, đi về phía mép giường.
Triệu Trầm đã thay y phục, ôm lấy nữ nhi, cười hỏi bé: “Đang chơi gì với nương vậy?”
Xán Xán giơ tay nhỏ lên trước mặt phụ thân, lộ ra một đầu ngón tay, tay phải lại chỉ vào ngón tay kia, thanh thanh thúy thúy nói: “Một!”
“Xán Xán thật thông minh, đã biết đếm rồi.” Triệu Trầm hôn nữ nhi, ôm bé leo lên giường lò, để nữ nhi ngồi trên chân của mình chơi với ngón tay của hắn. A Kết cũng ngồi xuống bên cạnh Triệu Trầm, nhỏ giọng hỏi hắn, “Chuyện A Trúc chắc chàng cũng biết rồi?”
Giọng nói của nàng quá nhỏ, giống như là nói thầm, Xán Xán thông minh ngẩng đầu lên, tò mò nhìn mẫu thân và phụ thân.
Triệu Trầm sờ sờ đầu nữ nhi, cũng không ngại nữ nhi nghe được bọn họ nói chuyện, nhìn A Kết nói: “Biết, Hoàng Hậu phái người tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy xác chết của người nọ trong một giếng nước, có lẽ là nàng ta làm chuyện gì xấu bị A Trúc bắt gặp, bởi vậy muốn mạng A Trúc, sau khi sự việc không thành thì nhảy giếng tự sát.”
A Kết nhíu mày, vừa muốn hỏi thêm thì Triệu Trầm đã sờ vào chân mày đang nhíu lại của nàng, thấp giọng trấn an: “Đừng suy nghĩ, trong cung từ trước đến giờ nhiều chuyện, A Trúc không có việc gì thì tốt. Nếu Tử Kính muốn cưới muội ấy, về sau khẳng định sẽ đối tốt, A Trúc có thể nói là nhân họa đắc phúc (kiểu như trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn).”
Quách Tử Kính chỉ nói cho hắn là Thụy vương ra tay, những chuyện khác không hề nhắc đến, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Quách Tử Kính là ngự tiền thị vệ, luôn ở bên Hoàng Thượng như hình với bóng, vì sao lúc Thụy vương ra tay thì Quách Tử Kính lại vừa vặn đuổi kịp? Chỉ có thể nói ngay từ đầu hắn đã đề phòng Thụy vương, vì sao đề phòng? Bởi vì Lâm Trúc tiến cung, mà những lúc Thụy vương từng cố ý tiếp cận Lâm Trúc thì luôn có Quách Tử Kính bên cạnh...
Triệu Trầm ẩn ẩn cảm thấy, Quách Tử Kính đối với Lâm Trúc chắc chắn là có chút hảo cảm.
Thê tử biết như vậy là đủ rồi, còn đối phó Thụy vương là chuyện của hắn cùng Quách Tử Kính.
~
Nếu Quách Tử Kính đã ở trước mặt nữ quyến trong kinh thành gọi Lâm Trúc là vị hôn thê, còn xảy ra chuyện kia nữa, hai người chỉ có thể thành thân. Cảm giác của phu thê Lâm Hiền rất phức tạp, Quách Tử Kính đã cứu nữ nhi, bản thân hắn cũng không có điểm nào đáng chê cả, coi như là may mắn của bọn họ, đồng thời lại lo lắng Quách gia không thích Lâm Trúc, dù sao thì làm thân thích có khi lại tốt hơn, chưa chắc người ta đã muốn Lâm Trúc làm con dâu. Trưởng nữ gả cao là ngoài ý muốn, lần này thứ nữ lại gả cao, nếu như Quách gia bất mãn…
Nhưng sau khi Quách Tử Kính tự mình tới cửa nói chuyện với phu thê Lâm Hiền, Quách gia rất nhanh đã đến bàn những việc cần làm để chuẩn bị hôn sự, sự lo lắng của phu thê Lâm Hiền cũng không còn nữa, hơn nữa Lâm Trúc lại rất phối hợp, ngày lành được chọn rất nhanh, năm sau vào tháng tám, sau Trung thu.
Lúc đầu Quách phu nhân không thích ngày này lắm, cuối cùng nhi tử cũng quyết định cưới thê tử nên bà chỉ ngóng trông con dâu sớm được cưới về để bà sớm ngày bế cháu trai, nhưng ngày tốt là do chính Quách Tử Kính tự chọn, năm sau có ba ngày tốt nhất, sớm nhất là tháng năm, muộn nhất là tháng mười, sau khi đưa đến Lâm gia thì Lâm gia chọn ở khoảng giữa, tháng tám.
Bởi vì chuyện này, Quách phu nhân lo lắng liệu có phải nhi tử không nguyện ý cưới Lâm Trúc hay không, cho nên mới chọn ngày trễ như vậy.
Quách Tử Kính chỉ nói năm nay là năm tuổi của hắn, không thích hợp thú thê.
Lời này quả thật có đạo lý, Quách phu nhân cũng liền bình thường trở lại.
Đã định thân (đính hôn, hứa hôn) rồi, Lâm Trúc không tiện ra ngoài nữa, bởi vì A Kết lo lắng cho muội muội, thường đến Lâm gia nhiều hơn, thấy muội muội vẫn chơi đùa vui vẻ với nữ nhi như ngày trước, khi bị Quách Bảo Châu trêu ghẹo cũng cười phản kích, dần dần cũng thấy an lòng hơn. Có lẽ trước đây muội muội không có suy nghĩ gì với Quách Tử Kính, nhưng bây giờ định thân rồi, tướng mạo Quách Tử Kính lại xuất chúng, nói không chừng muội muội dần dần đã động tâm.
Nàng và Triệu Trầm không phải cũng như thế hay sao, A Kết tin tưởng, chỉ cần sau khi thành thân Quách Tử Kính đối tốt với muội muội, chắc chắn muội muội cũng sẽ hạnh phúc giống như nàng.
Cuộc sống khôi phục lại sự yên bình.
Giữa tháng năm, Võ Anh hầu phủ mà Hoàng Thượng ban cho bọn họ đã tu sửa xong, đêm nay khi ra khỏi cung thì Triệu Trầm đến phủ đi dạo một vòng, trở về liền coi hoàng lịch chọn ra ngày tốt để chuyển đến ở.
Hắn ngồi ở bàn thấp xem chăm chú, Xán Xán tò mò đi qua, ghé nửa người trên lên bàn cùng xem với phụ thân, Triệu Trầm còn chưa lật qua trang mới, bé đã muốn lật rồi.
Tâm trạng của Triệu Trầm hiển nhiên không tệ, cũng không chê nữ nhi quấy rối, còn ôm nữ nhi vào trong ngực dạy bé xem: “Xán Xán xem này, nơi này viết thích hợp động thổ, thích hợp có nghĩa là may mắn, chính là nói ngày hôm đó xây phòng tốt. Kỵ xuất hành, kỵ là điềm xấu, chính là nói hôm nay không nên ra khỏi cửa.”
“Xây phòng, ra cửa.” Xán Xán học theo phụ thân chỉ chỉ vào hoàng lịch, nghiêm trang nói.
A Kết bưng một đĩa anh đào mới rửa đi vào, thấy hai phụ tử như vậy thì không nhịn được cười: “Xán Xán còn nhỏ, chàng dạy những thứ này cho con không phải là quá sớm sao?”
“Nữ nhi của ta thông minh, dạy cái gì cũng biết.” Triệu Trầm ngẩng đầu, mắt phượng mỉm cười nhìn thê tử, nhìn đĩa anh đào, há miệng nhìn về phía nàng.
Xán Xán thích ăn anh đào màu đỏ, vốn bé muốn tự mình lấy ăn, lúc ngửa đầu lại thấy phụ thân đang há miệng về phía mẫu thân như muốn được đút cho, bé lập tức cười, vịn lấy cánh tay phụ thân ngồi cho vững, cũng há to miệng, đôi mắt to chờ mong nhìn mẫu thân.
Hai phụ tử cùng nhau tác quái như vậy, A kết cảm thấy buồn cười, cầm lấy một quả anh đào từ trong đĩa, cố ý hỏi khó nữ nhi: “Xán Xán nói, cho phụ thân ăn trước hay là cho Xán Xán ăn trước?”
Xán Xán khép miệng lại, cái đầu đang dựa vào trong lồng ngực của phụ thân cọ cọ một chút, có chút thẹn thùng chỉ vào chính mình.
Nữ nhi ngây thơ xinh đẹp, Triệu Trầm cúi đầu dạy bé: “Xán Xán nhìn xem, nương con có hai tay mà, lần sau nếu nàng lại hỏi con cho ai ăn trước, con cứ nói là con và cha cùng nhau ăn, để cho mẹ con mỗi tay cầm một trái đút cho chúng ta.”
Xán Xán chớp chớp mắt, hiểu, lập tức thúc giục mẫu thân: “Cùng nhau ăn!”
Triệu Trầm hài lòng cười, lại há mồm chờ.
Hai phụ tử giống như chim yến con ở trong tổ dưới mái hiên chờ yến mẹ cho ăn, khác ở chỗ là chim yến lớn không biết xấu hổ, một tay A Kết cầm hai quả, chuẩn bị trước sau đút cho hai phụ tử ăn, Xán Xán lại nóng nảy, chỉ vào cái tay còn lại của mẫu thân, không muốn mẫu thân chỉ dùng một tay để đút. Tiểu nha đầu thông minh lém lỉnh, A Kết thấy buồn cười, đổi thành mỗi tay cầm một trái, đứng ở bên cạnh Triệu Trầm, tay phải đút cho trượng phu, tay trái thì đút cho nữ nhi, thuận tay đặt tay ở trước miệng nữ nhi, dạy bé phun hạt: “Đừng ngửa đầu, ăn xong thịt thì nhổ hạt vào tay mẫu thân.”
Xán Xán đã biết tự mình ăn anh đào, ngoan ngoãn há mồm, vừa ăn vừa xem anh đào trên bàn.
Lúc này A Kết mới trừng mắt với nam nhân đang ngậm ngón tay nàng không buông.
Triệu Trầm nhìn thê tử cười, lại mút hai cái mới ý vị thâm trường nhả ra, khiến trong lòng A Kết run lên một cái.
Xán Xán ăn xong trước, phun hạt vào tay mẫu thân, sau đó nắm chặt tay mẫu thân ngửa đầu dạy phụ thân: “Phun vào nơi này!”
Triệu Trầm nghe lời, nhả hạt anh đào trơn bóng vào lòng bàn tay trắng nõn của thê tử, cúi đầu dạy nữ nhi: “Xán Xán cũng đút nương con ăn một trái đi, nương con thèm tới phải chảy nước miếng rồi.”
Xán Xán cười hì hì, ghé vào trên bàn, chọn một trái anh đào đậm màu, vừa muốn đưa cho mẫu thân, ngẫm ngẫm lại rút tay về, tay trái lấy thêm một trái nữa, muốn đút cho phụ thân cùng với mẫu thân một lúc. Nhưng như vậy thì hai tay đều bận, bé liền ghé vào trên bàn không dậy nổi, sốt ruột nhìn về phía phụ thân xin giúp đỡ. Triệu Trầm cười vang, bế nữ nhi lên, cho bé tựa vào trong lòng mình, Xán Xán vui vẻ, chia anh đào ra đưa tới bên miệng phụ thân và mẫu thân, sau đó duỗi tay nhỏ chờ nhận hạt.
Một đĩa anh đào, một nhà ba người vui vẻ rộn ràng ăn xong, đổi thành hơn mười hạt anh đào trơn bóng.
A Kết mang đĩa giao cho nha hoàn, khi về phòng, Triệu Trầm nói với nàng: “Mười tám tháng sau là ngày hoàng đạo, chúng ta chọn ngày đó chuyển sang đi, ngày mai nàng gọi đám buôn người tới rồi cùng nương chọn vài nha hoàn. Trước mắt không đủ người để dùng, chọn tốt lại để Tống ma ma dạy quy củ trước, đợi chúng ta chuyển qua vừa lúc dùng.”
Chuyển nhà là chuyện lớn, A Kết hỏi hắn: “Có muốn cùng phụ thân thương lượng một chút không?”
Triệu Trầm ngã vào trên kháng, đỡ nữ nhi để bé đứng trên ngực mình, thuận miệng nói: “Ngày mai ta sẽ nói một tiếng với phụ thân.” Sớm muộn cũng phải chuyển, trong lòng lão đầu tử chắc chắn đã có tính toán riêng.
Chuyện giữa hai phụ tử bọn họ, A Kết không tiện hỏi nhiều, thấy Triệu Trầm cùng nữ nhi chơi vui vẻ, không khỏi khuyên nhủ: “Đừng làm rộn, nên ăn cơm rồi.”
“Tuân mệnh!” Triệu Trầm nâng nữ nhi ngồi dậy, chọc vào trán nữ nhi, nói: “Mẫu thân là lớn nhất, chúng ta đều nghe nàng mới có cơm ăn.”
Xán Xán cười khanh khách, “Ăn cơm!”
Triệu Trầm tâm tình tốt, buổi tối ép buộc cũng rất mạnh mẽ, phía sau lưng A Kết cọ vách tường có chút không thoải mái, rầm rì cầu hắn chuyển đến trên kháng. Triệu Trầm không đi, nâng nàng đi đến trước bàn, A Kết vừa nhìn thì càng luống cuống, cấu vai hắn cầu xin: “Bàn sẽ kêu, coi chừng ầm ĩ làm Xán Xán tỉnh!”
“Cái gì cũng không được, sao nàng khó phục vụ như vậy?” Triệu Trầm khàn giọng đặt nàng trên bàn, lại đẩy tất cả đồ trên bàn qua chỗ khác, lập tức đè xuống, ngăn chặn thê tử oán giận không ngừng miệng.
Chờ đến khi bàn không còn kêu nữa, hồn A Kết cũng bị nam nhân đánh bay.
Triệu Trầm ép trên người nàng ngừng một lát, lát sau mới đứng dậy ôm thê tử về trên kháng, đơn giản chà lau, sau đó ôm người đang buồn ngủ, nói: “Từ nay trở đi không cần tiến cung, ta dẫn nàng qua bên kia nhìn xem, trước đó đã hứa với nàng.”
A Kết thanh tỉnh chút, ngạc nhiên hỏi: “Thật sự?”
Triệu Trầm nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng, “Thật sự, sau này đó chính là nhà chúng ta.”
A Kết lui vào trong lòng hắn, “Có muốn mang nương và Xán Xán cùng đi không?”
Triệu Trầm cười cười, xoa bóp gò má nàng, oán giận: “Không mang, chỉ có hai người chúng ta đi, sau khi có Xán Xán, chưa lúc nào chúng ta đi riêng.”
Trong lòng A Kết cảm thấy ngọt ngào, nhưng mà khi tay Triệu Trầm lại bắt đầu không yên, trong lòng nàng đột nhiên chợt lóe một suy nghĩ hoang đường. Ra ngoài hai người có gì tốt đâu, không phải chỉ là hai người có thể nói chút lời riêng tư, làm một ít động tác...
Lần nữa bị nam nhân ngăn chặn, A Kết cùng hắn thương lượng: “Đầu, đầu tiên nói trước, chỉ là, chỉ là xem tòa nhà, không cho chàng...”
“Không cho ta như thế nào?” Triệu Trầm càng chiến càng hăng, ra vẻ không hiểu hỏi thê tử.
A Kết đâu còn nói được ra lời, chỉ có thể mặc cho nam nhân muốn làm gì thì làm.
Hai ngày sau, giao nữ nhi cho tổ mẫu bé chăm sóc, Triệu Trầm vui vẻ dắt thê tử đi nhìn Võ Anh hầu phủ của bọn họ.
Trong một ngày, A Kết đã đi dạo khắp những chỗ phong cảnh đẹp trong phủ một vòng, nhưng lại giống như chưa từng đi qua, bởi vì mỗi khi đến chỗ nào, Triệu Trầm cũng đều giở trò xấu. Giữa hồ sen, phiến lá xanh xanh, thuyền nhỏ đong đưa làm nàng sợ mình sẽ rơi xuống nước, dưới cây ngô đồng cao vút, A Kết nhìn chằm chằm vào cây ngô đồng mà hai người dựa vào để làm trụ một lúc lâu, hai chân nàng run đến mức gần như không đứng thẳng được…
Một lần nữa vào xe ngựa, A Kết tựa vào trong ngực nam nhân, rốt cuộc cũng hiểu rõ Triệu Trầm vốn không phải muốn mang nàng đi xem tòa nhà, hắn chỉ là muốn nhân cơ hội phóng túng một lần.
Nàng không thấy rõ Hầu phủ mới, nhưng Thúy Ngọc và Cẩm Mặc đi cùng nàng lại cực kỳ hưng phấn, khi trở lại Vọng Trúc hiên liền khoe với Cẩm Thư và Lục Vân không thể đi theo, nói thật nhiệt tình. Nhà mới mà, đừng nói chỉ có các tiểu nha hoàn tò mò, ngay cả Tưởng ma ma không có việc gì cũng chạy đến nghe các nàng mô tả lại, toàn bộ Vọng Trúc hiên đều là vui mừng.
Mấy ngày kế tiếp, chuyện phu thê Triệu Trầm sắp chuyển đến hầu phủ mới truyền khắp toàn bộ Duyên Bình hầu phủ.
Trong Duy Phương viên, Tần thị ngồi yên ở trên tháp, ánh mắt nhìn tượng Quan Âm bày trên bàn cách đó không xa, trong tai nghe tiếng tiểu nha hoàn ở bên ngoài ríu ra ríu rít, đôi tay khô gầy của bà ta bỗng nhiên nắm chặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: Có phải phụ thân không thích con?
Triệu Hôi Hôi: Sao vậy được chứ!
Triệu Xán Xán: Vậy người đi xem nhà mới, sao không mang con theo...
Triệu Hôi Hôi: Khụ khụ, chuyện kia, xem nhà mới quá mệt mỏi, nhìn nương con đi, mệt đến ngủ quên.
Triệu Xán Xán: Được rồi, tin người một lần, nếu có lần sau nữa liền không cho người bế!