Giao thừa năm nay, A Kết dẫn bọn nhỏ về phủ Duyên Bình hầu.
Bất kể nói thế nào, Triệu Trầm chỉ là phân phủ ra ở riêng, quan hệ phụ tử không hề căng thẳng, bình thường A Kết không qua đây cũng không sao, ăn tết cũng không tới, quả thật có chút không còn gì để nói. Năm ngoái thái độ của Triệu Trầm kiên quyết, năm nay cha chồng cho quản sự Triệu Nguyên qua mời nhiều lần, sáng sớm lại tới đón người, A Kết không tiện từ chối, hơn nữa, từ sau trung thu cha chồng vẫn chưa gặp lại ba đứa cháu, Bình ca nhi và An ca nhi còn nhỏ nên không biết nhớ, nhưng Xán Xán lại rất nhớ tổ phụ.
Về phần mẹ chồng, cha chồng có mời, mẹ chồng không đi, dù sao lúc này trên danh nghĩa bà chỉ là nghĩa mẫu của phu thê bọn họ.
Cơm chiều vẫn ăn ở Vinh Thọ đường như trước kia.
Đã rất lâu rồi A Kết chưa gặp lại Thái phu nhân, lần này gặp lại, nàng có chút không thể tin được.
Thái phu nhân gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trước đây còn hồng hào giờ trở nên khô cằn, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn sâu hơn, mấy mẹ con nàng vừa tới, Thái phu nhân liền đứng dậy đi đến chỗ trước xe đẩy của hai đứa chắt trai, nhìn Bình ca nhi và An ca nhi không rời, cười không khép miệng: “Đây hẳn là Bình ca nhi, mọi người đều nói đôi mắt của nó giống cha, quả nhiên là rất giống, An ca nhi cũng rất đẹp, đều đẹp…”
Nói xong khóc lên.
Triệu Duẫn Đình vội vàng tiến tới trấn an, Thái phu nhân dường như sợ hãi không có nhiều thời gian ngắm nhìn, rất nhanh đã ngừng khóc, cẩn thận hỏi A Kết là bà có thể bế một trong hai đứa chắt trai không.
Trong phút chốc, nhìn lão nhân gia lệ đong đầy trong đôi mắt, A Kết đã tin tưởng Thái phu nhân thật sự yêu thích hai đứa chắt trai này.
A Kết không do dự quá lâu, nàng bế lấy Bình ca nhi trước, đứng ở trước người Thái phu nhân đưa cậu bé cho bà.
Thái phu nhân đã hơn sáu mươi, nhìn bà đã già thành như vậy, khí sắc còn không bằng Lý lão thái quân, còn có thể sống được mấy năm nữa? A Kết sẽ không chuyển về bên này sống, cũng sẽ không thường đưa hai nhi tử về đây cho Thái phu nhân, nhưng hiếm khi gặp được một lần, Thái phu nhân lại thật lòng ăn năn, A Kết không đành lòng từ chối yêu cầu đơn giản như vậy của một lão nhân.
Nước mắt Thái phu nhân lại chảy ra, đi lại gần rồi cẩn thận từng li từng tí đón lấy Bình ca nhi. Bình ca nhi có chút sợ người lạ, lui vào trong ngực mẫu thân, không chịu cho Thái phu nhân bế, A Kết dỗ vài lần cũng không được. Thái phu nhân vươn tay đợi một lát, ánh mắt dần dần ảm đạm, thu tay lại, nói: “Thôi thôi, là do ta tạo quá nhiều nghiệp chướng, xứng đáng phải chịu báo ứng này.”
Hồ đồ cả đời, khi sắp xuống lỗ, thấy nhà người khác có mẹ hiền con ngoan, mới biết mình đã phạm phải sai lầm gì.
A Kết nhìn về phía cha chồng, Triệu Duẫn Đình lắc đầu với nàng, A Kết đặt Bình ca nhi trở về nằm cạnh An ca nhi. An ca nhi quay đầu a a với ca ca vài tiếng, Bình ca nhi ôm lấy quả cầu bên cạnh nhét vào trong ngực đệ đệ, hai tiểu tử vẫn chơi đùa giống như bình thường.
Khóe miệng Thái phu nhân lại cong lên, chăm chú nhìn vào hai đứa chắt trai không nỡ dời mắt.
Xán Xán đứng bên cạnh mẫu thân, mắt to vẫn chăm chú nhìn Thái phu nhân, dần dần Thái phu nhân nhận ra, quay đầu nhìn bé. Xán Xán trốn về phía sau mẫu thân, lúc Thái phu nhân muốn dời ánh mắt, bé nhịn không được, hỏi: “Bà cố muốn ôm Xán Xán không? Xán Xán cho bà cố ôm.” Xán Xán thích tổ phụ, bà cố lại là mẫu thân của tổ phụ, hẳn là thân thích của bé rồi.
Tiểu cô nương cái gì cũng không biết, không biết người bà cố này của bé thường khắp nơi gây khó dễ cho người mẫu thân yêu quý nhất của bé, không biết bà từng muốn cưới thê tử khác cho phụ thân, càng không biết bởi vì bà cố muốn cướp bé đi, phụ thân mới hoàn toàn hận bà. Bé chỉ không hiểu tại sao bà cố chỉ muốn ôm hai người đệ đệ mà không muốn ôm bé, cũng vì điều này mà bé cảm thấy khổ sở.
Giống như Thái phu nhân hiểu được.
Trên mặt giống như là bị người ta cho một cái bạt tay, lúc mọi người đều chán ghét bà, chắt gái của bà còn mong chờ được bà ôm.
Cố nén nước mắt, Thái phu nhân khom người, chậm rãi bế tiểu cô nương lên: “Xán Xán đẹp như vậy, dĩ nhiên là bà cố muốn bế rồi.”
Xán Xán rất vui, quay đầu cười với mẫu thân.
Trong lòng A Kết phức tạp, đón lấy nữ nhi thả xuống đất: “Xán Xán quá nặng, bà cố bế không nổi.”
Xán Xán ngoan ngoãn gật đầu.
Thái phu nhân sờ đầu tiểu cô nương, muốn mời mọi người qua trước bàn ngồi xuống, lại liếc thấy hai đứa bé bên trong xe đẩy đều đang nhìn mình. Sau một lúc đứng yên, Thái phu nhân quyết tâm, lần nữa đưa tay với Bình ca nhi: “Bình ca nhi cho bà cố ôm một cái?”
Bình ca nhi nhìn tỷ tỷ, vươn tay với lão phu nhân.
Thái phu nhân rất vui mừng, bế Bình ca nhi một chút rồi lại đi bế An ca nhi. Ca ca và tỷ tỷ đều cho ôm, An ca nhi cũng không kháng cự.
Bên kia Triệu Thanh chỉ bế cháu gái, hắn không đến gần hai đứa cháu trai, đến đó phải là người lớn. Triệu Nghi lại không có nhiều băn khoăn như vậy, nàng tận tình bế cháu trai và cháu gái, không nỡ buông tay. Lúc ăn cơm tối, lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy Trần Duẫn Đình đã phá vỡ quy củ lúc ăn cơm không nói chuyện ở Vinh Thọ đường, khiến cho bữa cơm trừ tịch này rốt cuộc cũng có không khí hơn.
Sau khi ăn xong, A Kết đưa ba đứa nhỏ về Vọng Trúc hiên, bên này Tưởng ma ma đã sớm cho người lại đây quét dọn, khung cảnh vẫn y như trước đây.
Bởi vì Bình ca nhi và An ca nhi đã có thể ngoan ngoãn ngủ vào buổi tối, Xán Xán đã chuyển về phòng của mẫu thân, ngủ cùng với mẫu thân và hai đệ đệ, đợi mẫu thân cho đệ đệ ngủ xong, sẽ đến lượt bé, Xán Xán muốn mẫu thân xoay người lại ôm bé, kể chuyện cho bé nghe. Thân thể của Nữ nhi rất ấm áp, trong lòng A Kết cảm thấy mềm mại, nhỏ giọng thầm thì kể cho bé nghe chuyện phụ thân cưỡi ngựa đánh thắng trận.
Nhưng lại không biết, xe ngựa có dấu hiệu của phủ Võ anh hầu chở mẫu tử các nàng đến đây lặng lẽ đi ra khỏi phủ Duyên Bình hầu.
Đến phủ Võ anh hầu, gã canh cửa vốn đã ngủ vừa nhìn là biết xe ngựa nhà mình, không ngừng bận rộn mở cửa, còn nhỏ giọng hỏi phu xe: “Không phải nói đêm nay ở bên kia sao?”
“Đại tiểu thư làm rơi đồ ở chỗ thái thái, sáng mai phải dùng, phái Thúy Ngọc cô nương về lấy. Trước tiên ngươi cứ canh giữ ở đây, ta đưa Thúy Ngọc cô nương đến trước cửa viện của thái thái, sẽ nhanh chóng đi ra.” Phu xe dặn dò đơn giản, nói xong cũng trực tiếp đi vào.
Cửa viện của Ninh thị đã khóa, bà mụ giữ cửa nghe thấy tiếng động liền đi ra mở cửa, vừa nghe thấy giọng nói của Triệu Duẫn Đình, nhất thời không dám tự ý mở cửa, vội vàng sai người vào bên trong hỏi thái thái. Hiện tại người Ninh thị dùng bên này đều là người từng hầu hạ bà ở Đăng Châu, cũng là người do Triệu Duẫn Đình sắp xếp lúc đầu, biết rõ mối quan hệ của hai người, không cảm thấy kinh ngạc.
Ninh thị đã nằm nghỉ, nghe Vấn Mai báo Triệu Duẫn Đình tới, nghĩ tới một năm nay nam nhân kia đều an phận, muộn thế này còn qua đây chắc là có việc gấp, lại nghĩ đến nhi tử đang ở Tây Bắc xa xôi, liền hết cả buồn ngủ, sai Vấn Mai ra ngoài đón người, còn mình thì nhanh chóng mặc quần áo vào, búi tóc đơn giản rồi đi ra gian ngoài chờ hắn.
“Có phải Thừa Viễn đã xảy ra chuyện gì không?” Triệu Duẫn Đình vừa đi vào, Ninh thị liền lo lắng hỏi.
Triệu Duẫn Đình nhìn lướt qua cửa nội thất, ý bảo Vấn Mai dâng trà xong thì đi ra ngoài. Vấn Mai không cần nhắc cũng biết, cúi đầu đi.
Trong phòng chỉ còn phu thê hai người, Triệu Duẫn Đình vừa cởi áo choàng vừa nhỏ giọng nói: “Thừa Viễn không có việc gì, nàng đừng nghĩ nhiều, ta qua đây nói với nàng một chuyện khác, liên quan tới nhạc phụ nhạc mẫu.”
Nhi tử bình an vô sự, Ninh thị yên lòng, muốn ngồi đối diện nói chuyện với hắn. Triệu Duẫn Đình lại túm lấy tay bà, ngay sau đó liền bế bà ôm vào lòng, bước nhanh vào nội thất: “Bên ngoài Bên ngoài lạnh lẽo, nhìn sắc mặt của nàng chắc là vừa mới từ trong chăn
ra đúng không? Vậy chúng ta nằm nói, đừng để bị lạnh.”
Ninh thị nhìn vào lồng ngực của hắn: “Chàng có biết bây giờ mình đang làm cái gì không?”
Triệu Duẫn Đình đặt người ngồi lên giường, nâng cằm Ninh thị lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của bà: “Biết, lúc đón nàng hồi kinh ta đã nói qua, sau này đêm trừ tịch hàng năm ta đều sẽ ở cạnh nàng, đêm nay cũng không ngoại lệ. Nàng cứ yên tâm, ta lấy cớ là Thúy Ngọc cần trở về lấy đồ cho Xán Xán để đến đây, sáng mai cũng sẽ dùng lý do đó để quay về.”
Ninh thị không nói gì nữa.
Vừa rồi tình thế cấp bách, bà quên mất đêm trừ tịch năm ngoái hắn cũng giả trang thành gã sai vặt chạy vào viện nói có việc cần báo.
Triệu Duẫn Đình đối với mình có bao nhiêu cố chấp, Ninh thị đã sớm biết, nhiều năm như vậy đều tới, không chỉ có mỗi đêm nay, không cần thiết bởi vì đêm nay mà gây sự.
Ninh thị ngồi bất động, Triệu Duẫn Đình cởi áo khoác của mình xong rồi lên giường cởi giúp bà, sau khi hai người nằm xuống, Triệu Doãn Đình ôm thật chặt thê tử đã một năm không chạm qua, hít thật sâu nghe mùi hoa lan quen thuộc trên người bà: “Lan Dung, thật sự là nàng quen hàng đêm ngủ một mình rồi sao?” Hắn thì không quen được, mỗi đêm nghĩ đến bà rất lâu hắn mới ngủ được.
Ninh thị không để ý đến bàn tay đang đặt trên ngực mình, nhắm mắt lại nói: “Trước đó Xán Xán đều ngủ với thiếp. Chàng nói đã có tin tức của phụ mẫu thiếp, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chính sự quan trọng, Triệu Duẫn Đình tạm thời thu lại tâm tình của mình, quay Ninh thị lại ôm vào lòng, nói: “Năm đó mãi không tra ra được người hãm hại nhạc phụ đại nhân, không chừng đã bị người ta diệt khẩu rồi, tìm không thấy người sẽ không cách nào lật lại bản án của nhạc phụ được, hoàng thượng hình như cũng không nghĩ tiên đế phán án oan, nhưng hoàng thượng đã nói, Thừa Viễn ở Nam Cương đã lập được công lớn, nếu lần này lập được công, hoàng thượng có thể đặc xá cho Ninh gia, để cho nam nhân của Ninh gia phục lại chức vị trước kia. Lan Dung, đợi mấy tháng nữa là nàng có thể gặp lại nhạc phụ và nhạc mẫu.”
“Làm phiền chàng.” Ninh thị nhẹ nhàng nói.
Bà nói lời thật lòng. Tuy rằng cả Ninh gia vì Triệu Duẫn Đình mới gặp chuyện, nhưng nếu như Triệu Duẫn Đình không cố gắng vì bản thân, vì đòi lại công đạo cho Ninh gia, người nhà của bà không có cách nào để trở về, bà chỉ có thể tự trách một đời. Công lao lần này, Triệu Duẫn Đình đều nhường hết cho nhi tử, Ninh thị đã nghe nhi tử nói qua, gia quyến của Ngô Khải là do Triệu Duẫn Đình tìm được …
Triệu Duẫn Đình lại cười tự giễu: “Nàng nói những lời này quả thật là đã đánh vào mặt ta.”
Hắn không thích nghe, Ninh thị cũng sẽ không nói.
Bầu không khí bỗng trở nên bế tắc, Triệu Duẫn Đình có chút hối hận, cúi đầu dỗ bà: “Lan Dung, năm nay Triệu Thanh tham gia kỳ thi mùa xuân, học thức của hắn tốt, đậu tiến sĩ không thành vấn đề, sau đó hắn quyết định ra ngoài làm việc. Triệu Nghi cũng mười bốn, đợi kỳ thi mùa xuân kết thúc, ta sẽ định hôn cho nó, năm nay sẽ gả đi. Lan Dung, mẫu thân cũng đã thật lòng hối hận, chờ ta được nhạc phụ và nhạc mẫu tha thứ, nàng sẽ tái giá với ta được không? Chúng ta lại sinh một đứa con, cũng giống như năm đó, một lần nữa bắt đầu lại có được không?”
Lại là lời này, Ninh thị bất đắc dĩ xoay người: “Thiếp nói một lần cuối, thiếp chỉ muốn sống cùng mấy người nhà Thừa Viễn thôi, sẽ không lại…”
Lời nói còn chưa hết, thân thể còn chưa xoay qua chỗ khác, đã bị nam nhân đè lên, giữ chặt lấy mặt mà hôn thật sâu, tay cũng thô bạo cởi quần áo của bà ra. Tất cả đều quá quen thuộc, Ninh thị không muốn thừa nhận, cảm giác của thân thể không lừa được bà. Bà mờ mịt nhìn nóc nhà, không biết những nữ nhân khác lúc làm việc này có cảm giác gì, có lẽ do thể chất của bà đặc thù, có lẽ là do Triệu Duẫn Đình quá thủ đoạn, cũng có lẽ do bà đã lâu rồi không…
“Lan Dung, nàng cũng cảm thấy dễ chịu đúng hay không?” Triệu Duẫn Đình chôn đầu trước ngực bà khàn giọng hỏi.
Ninh thị cắn môi không nói, chỉ khi nam nhân có ý muốn làm bước cuối, bà theo bản năng ngăn cản một chút.
Triệu Duẫn Đình động thân một cái, lúc này mới vừa hôn vừa thì thầm vào tai bà: “Lan Dung đừng sợ, ta sẽ không để cho nàng lại phải uống loại thuốc kia đâu, ta sẽ ra ở bên ngoài … Lan Dung, trước khi nàng đồng ý gả cho ta, ta sẽ không ép nàng phải sinh con đâu, Lan Dung, Lan Dung...”
Ngoài đường thỉnh thoảng có tiếng pháo bay vào bầu trời đêm, liên tiếp vang vọng, sắp che đậy hết giọng nói khàn khàn si tình của nam nhân.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương tiếp theo Hôi Hôi sẽ trở về.