Con Đường Sủng Thê

Chương 98: Chương 98: Chương 61.2






Triệu Trầm cười đến mức tinh thần binh sĩ suýt ngã, hung hăng chiến thêm mấy hiệp mới bế thê tử nhát như chuột dậy, "Là ô ô, xem nàng sợ tới mức nào kìa, ta đã nói muộn như vậy sẽ không có người còn gì?"

A Kết cực kỳ xấu hổ, chôn đầu vào vai hắn không nói gì. Sau khi bọn họ đi vào kinh thành, hai mẹ con ô ô liền được nuôi dưỡng tại trong vườn, có người nuôi nấng, ai biết ô ô như thế nào mà hơn nửa đêm dạo tới nơi này?

Triệu Trầm lại rất hài lòng trước sự ngạc nhiên này, bởi vì hai người đều mặc xiêm y, không sợ lạnh, hắn ôm người đến trước cánh cửa, vừa ức hiếp nàng lại vừa dỗ nàng: "A Kết, ô ô nhớ nàng, nàng mau cùng nó trò chuyện."

Có lẽ là hắn nháo tạo ra động tĩnh hấp dẫn ô ô, ô ô ngoài cửa thế mà lại càng thêm vui sướng đụng đến cánh cửa, trong miệng phát ra tiếng kêu giống như muốn đi ra ngoài chơi.

Mặc dù là chỉ hươu, nhưng A Kết cũng có chút không chấp nhận làm chuyện này trước mặt hươu, các loại lời hay đều nói đã nói ra, cầu xin Triệu Trầm nhanh chóng buông nàng ra, hoặc là trở lại trên tháp trúc cũng được a. Triệu Trầm thích nhất nhìn dáng vẻ nàng bị mình khi dễ, làm sao có thể để nàng như nguyện chứ? Cho đến lúc ô ô vẫn không đợi được chủ nhân lộ diện, vẫy đuôi đi , hắn vẫn còn ở trên chiến trường đổ mồ hôi như mưa.

Sau khi xong chuyện, A Kết mệt mệt đến ngón tay cũng không muốn động, trên người Triệu Trầm lại có thêm vài cái dấu răng và dấu ngón tay, lúc ấy không cảm thấy gì, hiện tại bình tĩnh trở lại, đau rát.

"A Kết, nàng có biết suýt nữa nàng mưu sát phu quân không?" Ôm thê tử đi trở về thì Triệu Trầm nhỏ giọng oán trách.

Đáng tiếc A Kết nhất định không nghe được, đã nặng nề thiếp đi từ sớm.

Triệu Trầm đi càng thêm chậm, khi đặt người vào trong ổ chăn ấm áp của bọn họ thì hai cái cánh tay đều mỏi nhừ.

Nhưng nhìn nàng ngủ ngon như vậy, mặt cười như nhuộm ánh bình minh, mặt mày cũng thỏa mãn giản ra, Triệu Trầm không tự chủ cười .

Bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng hai vợ chồng ôm nhau đi vào giấc mộng, một đêm ngủ ngon.

Lúc tỉnh lại, đã là năm mới.

Ngoài cửa sổ, tiếng pháo rung trời, A Kết mở to mắt, liền thấy nam nhân đối diện ôn nhu nhìn nàng.

Nàng chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ đến chuyện hoang đường tối hôm qua, một đôi mắt đào hoa bởi tức giận trở nên sáng ngời rung động lòng ngừoi, "Chàng..."

Triệu Trầm giống như đã đợi giờ khắc này từ trước, nàng mới há mồm, hắn liền nhanh chóng hôn lên môi nàng.

A Kết sửng sốt, nghe nam nhân dựa vào sát tai nàng nói: "A Kết, hôm nay là mồng một tháng giêng, vi phu chúc tết nàng trước, chúc nàng đạt thành ước nguyện suốt cả năm, sớm sinh quý tử, con cháu cả sảnh đường."

Nói xong , hắn ngẩng đầu, cười, nhìn nàng.

Hắn dùng những lời này chặn miệng nàng, làm sao A Kết có thể mắng hắn?

Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người chuẩn bị mặc quần áo.

Triệu Trầm kéo nàng trở về, dựa vào trán nàng, hỏi: "Sao nàng không chúc tết ta?"

A Kết mím môi, đâm bộ ngực hắn, từng chữ từng chữ nói: "Chúc chàng thăng chức rất nhanh, lên thẳng mây xanh." Bận tối mày tối mặt rốt cuộc không có tâm tư làm loạn!

"Còn gì nữa không?" Triệu Trầm không hài lòng lắm.

A Kết đỏ mặt, thân mình chậm rãi hạ dời đi, trán tựa vào bộ ngực hắn, thanh âm như có như không: "Cũng chúc chàng, sớm được quý tử, trai gái đủ đầy..."

Hắn mong muốn, làm sao nàng không muốn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.