Con Đường Sủng Thê

Chương 134: Chương 134: Chương 93




Quách Tử Kính rời khỏi nhã gian nhanh như chớp.

Còn Quách Bảo Châu sau khi nhắc nhở Quý Chiêu thì lập tức đóng cửa sổ lại, còn chưa hiểu thấu rốt cuộc trong lòng mình đang nghĩ gì đã chạm phải ánh mắt của ba người đối diện. Triệu Trầm thì uống trà còn A Kết lại đưa mắt nhìn nàng đầy ẩn ý, ngay cả Lâm Trúc không biết chuyện Quý Chiêu cầu hôn, trong mắt cũng có chút sáng tỏ cùng trêu ghẹo.

Quách Bảo Châu chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, vội vàng giải thích: “Hắn chạy trốn lại còn dám trở về, ta đương nhiên muốn giáo huấn một chút, đáng tiếc hắn cách khá xa, ta ném không trúng.”

A Kết biết Quách Tử Kính lợi hại, cố ý hỏi: “Chắc là Quý Chiêu thấy muội đứng ở cửa sổ trước rồi hắn mới quay lại, vừa rồi ca ca muội nhanh chóng bước ra, hẳn Quý Chiêu không nhìn thấy, nếu như muội chịu ngồi im thì ca ca muội có khả năng đã bắt được hắn. Nhưng muội làm như vậy cuối cùng lại khéo quá hóa vụng, Quý Chiêu chạy mất thì làm thế nào?”

Lâm Trúc đã nhớ lại chuyện bắn tên lần trước ở hoa viên, nhìn gương mặt ửng hồng của Quách Bảo Châu liền hiểu rõ, ôm lấy cánh tay A Kết giả vờ nói nhỏ với nàng, “Đại tỷ đừng lo lắng, Bảo Châu người ta rõ ràng là đang nhắc nhở Quý Chiêu chạy mau mà, đương nhiên không thể đánh trúng!”

“Muội đừng nói bậy!” Quách Bảo Châu thẹn quá hóa giận, đưa tay muốn vặn lỗ tai Lâm Trúc, Lâm Trúc nhảy né đi, vừa đến phía trước cửa sổ lại nhìn thấy hai người cưỡi hai con ngựa một trước một sau chạy về hướng đông. Lâm Trúc vội vàng gọi Quách Bảo Châu, “Mau nhìn đi, ca ca tỷ đang đuổi theo Quý Chiêu!”

Quách Bảo Châu vươn người nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của ca ca nhà mình.

Nàng có chút sốt ruột, Quý Chiêu tuy khiến người ta chán ghét, nhưng mà không hư hỏng đến mức phải rơi vào cảnh bị ca ca đánh một trận, nhưng ca ca từ nhỏ đã thương yêu nàng, Quý Chiêu gan lớn bằng trời lại dám khoa môi múa mép đùa giỡn nàng trước mặt ca ca, để ca ca buông tha hắn là chuyện không thể.

“Biểu huynh, cho muội mượn ngựa của huynh nha!” Quách Bảo Châu nhanh chân liền muốn chạy ra ngoài.

A Kết đúng lúc ngăn cản lại: “Muội đừng đi. Người bên ngoài không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu muội cũng đuổi theo, quan hệ của muội và Quý Chiêu sẽ thành dây dưa không rõ, thành thành thật thật ở chỗ này chờ đi. Ca ca muội làm việc trong cung, hẳn khi làm gì cũng tự biết chừng mực, sẽ không quá mức với Quý Chiêu đâu.”

Theo lý là như vậy, nhưng mà cho tới bây giờ Quách Bảo Châu đều không đặt những quy củ kia ở trong lòng, vẫn muốn đuổi theo.

Triệu Trầm liếc nhìn Quách Bảo Châu một cái, nói thẳng tiếng lòng của nàng: “Muội sợ Quý Chiêu bị đánh?”

“Muội không sợ, muội lo ca ca không cẩn thận đánh chết người thì phiền toái!” Quách Bảo Châu giương cổ lên giải thích.

Triệu Trầm không tiếp tục tranh cãi, đưa cằm về phía chỗ ngồi của nàng: “Ngồi đi, ca ca muội tuyệt đối sẽ không đánh chết người, nhiều nhất đánh gãy một chân Quý Chiêu, không cho hắn dây dưa với muội nữa mà thôi.” Sắc mặt thoải mái, giống như Quý Chiêu rơi vào kết cục gì hắn đều không thèm để ý.

Lúc này không chỉ có Quách Bảo Châu lo lắng, A Kết cũng có chút sốt ruột, giục hắn: “Nếu không chàng đi khuyên nhủ biểu huynh đi? Dạy dỗ Quý Chiêu vài câu coi như xong, đừng thật sự làm người ta bị thương. Quý lão thái thái chỉ có một cháu trai là Quý Chiêu, lỡ hắn gặp chuyện không may, lão nhân gia ấy làm sao sống nổi.

Triệu Trầm không có biện pháp đối với thê tử, đành đứng lên nói: “Vậy mọi người ăn trước đi, chúng ta sẽ quay về sớm thôi.”

Lần sau ra cửa thì dù thế nào cũng không thể mang theo nhiều người như vậy, ăn bữa cơm cũng không bớt lo.

Sau khi Triệu Trầm đi, A Kết và Lâm Trúc lại bắt đầu trêu ghẹo Quách Bảo Châu, nếu như chỉ có một mình A Kết, có lẽ Quách Bảo Châu còn có thể bao biện cho bản thân, nhưng bên kia còn có Lâm Trúc biết ăn nói, Quách Bảo Châu càng nói càng mập mờ, cuối cùng dứt khoát động tay, đè Lâm Trúc lên trên vách tường chọc léc: “Muội còn dám nói bậy không?”

Lâm Trúc cười đến rơi nước mắt, hơn nữa dù hai tỷ muội ở cùng nhau cũng không thắng được Quách Bảo Châu, đành phải chật vật cầu xin tha thứ.

Lúc này trong nhã gian mới an tĩnh lại.

Tiểu nhị tới hỏi có muốn lập tức mang đồ ăn lên không, A Kết lắc đầu, “Trước tiên cứ giữ ấm đi, đợi hai vị đại nhân trở về rồi hãy mang lên.”

Tiểu nhị gật đầu xác nhận rồi xoay người đi xuống dưới lầu, mới vừa đi tới cuối hành lang đã thấy hai người Quách Tử Kính và Triệu Trầm một trước một sau đi lên lầu. Tiểu nhị vội vàng khom lưng chào hỏi, hét phòng bếp bưng thức ăn lên.

Quách Tử Kính tiến vào nhã gian, ánh mắt của ba nữ nhân lập tức dán chặt vào mặt hắn.

Sắc mặt Quách Tử Kính có chút lúng túng, không nói một lời, ngồi xuống, phát hiện ba người vẫn đang nhìn mình, hắn liền nhìn qua, lại thấy tỷ muội Lâm gia đều chuyển ánh mắt đi nơi khác, chỉ còn muội muội nhà mình từ trước đến giờ không sợ hắn vẫn còn dõi theo, Quách Tử Kính trực tiếp mở miệng: “Muội sợ ta đánh hắn?” Nói xong chăm chú nhìn Quách Bảo Châu. Quý Chiêu vô tài vô đức, hắn đương nhiên chướng mắt, lần trước Quý Chiêu cầu hôn, muội muội kiên quyết không đồng ý, hắn liền không để trong lòng, hôm nay muội muội có biểu hiện quái dị, chẳng lẽ...

“Ta sợ huynh đánh chết hắn khiến nương phải lo lắng!” Đã có kinh nghiệm từ chuyện lúc nãy, Quách Bảo Châu đã trấn định lại, mặt không đỏ tim không gấp, nói.

Quách Tử Kính hừ lạnh một tiếng.

A Kết lặng lẽ nhìn về phía Triệu Trầm, hắn đi theo, chắc chắn là biết rốt cuộc có đánh người không.

Triệu Trầm vừa chậm rãi rót trà vừa cười nói: “Ngày xưa ta thật xem nhẹ Quý Chiêu, công phu của tiểu tử kia kém, nhưng khả năng trốn chạy lại rất cao, đuổi được nửa đường thì hắn đã lẩn vào trong đám người hỗn loạn, không biết đã trốn ở đâu, có thể tránh được ánh mắt của Quách thống lĩnh, nàng nói hắn thông minh hay không thông minh đây?”

A Kết xấu hổ đến cùng cực, đáy lòng thầm oán trượng phu không biết nói chuyện, hắn khen Quý Chiêu, chẳng phải là đang châm chọc Quách Tử Kính sao?

Nhìn trộm về phía Quách Tử Kính, lại phát hiện khuôn mặt Quách Tử Kính vẫn bình tĩnh, không so đo mấy lời này.

A Kết nhẹ nhàng thở ra, vừa lúc bọn tiểu nhị bưng thức ăn lên, liền nói chuyện với Quách Bảo Châu và Lâm Trúc về những món ăn ở tửu lâu này.

Ăn một bữa cơm ước chừng nửa canh giờ.

Sau bữa cơm, phu thê Triệu Trầm đưa hai cô nương trở về, đưa Quách Bảo Châu về trước, sau đó đưa Lâm Trúc trở về thì Triệu Trầm đẩy màn xe cười với thê tử ở bên trong: “Xuống đây đi, chúng ta vào trong ngồi một chút, không vội trở về.”

A Kết sửng sốt, Triệu Trầm vốn chưa hề nói muốn dừng chân ở Lâm gia!

Dĩ nhiên nàng muốn vào nhà rồi, nghe tiếng cha nương ra đón, A Kết không có thời gian biểu đạt sự cám ơn với trượng phu, hào hứng xuống xe.

Triệu Trầm ở lại tiền viện nói chuyện với phụ tử Lâm Hiền, tỷ muội A Kết thân mật kéo cánh tay Liễu thị đi về hậu viện, cho bà nhìn xem các nàng mua gì, giống như khi còn đang ở Đăng Châu, tiếng nói tiếng cười vô cùng náo nhiệt.

“Cây trâm này bao nhiêu tiền vậy?” Liễu thị khiếp sợ nhìn phượng trâm của A Kết, chỉ cảm thấy từng viên hồng ngọc toả sáng chói mắt.

Lâm Trúc lấy cây trâm cài lên cho A Kết, quay đầu hỏi mẫu thân: “Nương thấy có đẹp không? Windchimelqd Tỷ phu thương đại tỷ, chỉ cần đại tỷ thích, dù đắt tỷ phu cũng trả tiền.”

“Rất đẹp.” Liễu thị liên tục gật đầu.

Trưởng nữ của bà, đầu mang phượng trâm, trên người là tơ lụa hảo hạng bà không biết tên, bởi vì mới sinh con không lâu nên trên gương mặt dịu dàng càng thêm vẻ mềm mại, trong ánh mắt có hương vị phong lưu mị hoặc của thiếu phụ, nhìn thì có vẻ như nàng vẫn còn là đại nữ nhi da mặt mỏng của bà nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại thay đổi rất nhiều, nếu là ở chỗ khác, chỉ sợ bà cũng không dám nhận.

Thấy bà nhìn đến ngây ngốc, A Kết có chút ngượng ngùng, đỏ mặt lấy cây trâm xuống, mang khuyên tai bằng ngọc mà nàng chọn cho mẫu thân ra, “Nương, đây là mua cho người, nương nhanh đeo lên cho ta nhìn xem.”

Liễu thị hồi thần, nhìn đôi khuyên tai trong tay trưởng nữ, lại thấy nàng mua cho Lâm Trúc nhiều thứ tốt như vậy, không khỏi thở dài: “A Kết, nương biết con hiếu thuận, cũng thương muội muội. Nếu con có thể về thăm nhà nhiều một chút nương đã vô cùng cao hứng, ngàn vạn lần đừng tiêu pha như vậy. Nhiều đồ như thế này, tốn hết bao nhiêu tiền đây? Dù Thừa Viễn thích con, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì rồi hắn cũng sẽ mất hứng. “Vốn là nữ nhi gả cao, nếu các nàng nhận quá nhiều thứ từ Triệu gia, không nói người ngoài nghĩ thế nào, khó chịu trước tiên có lẽ là người Triệu gia. Tuy nói là có một số việc không quan tâm giàu nghèo, nhưng đạo lý là giống nhau, nhà mình không phải là không có cơm ăn nên không thể liên lụy đến đại nữ nhi được.

Nghĩ đến đây, Liễu thị lại dạy dỗ Lâm Trúc: “Sau này không cho con đòi hỏi này nọ với đại tỷ nữa.” Tật xấu này không thể dung túng.

“Ta vốn không đòi, đây là đại tỷ muốn mua cho ta.” Lâm Trúc có chút uất ức trả lời.

Liễu thị không tin, A Kết vội ôm lấy cánh tay mẫu thân kéo bà lên kháng ngồi, cười nói: “Nương yên tâm, trong lòng ta đều có tính toán, A Trúc cũng rất hiểu chuyện, những thứ kia quả thật là ta muốn mua cho nàng, chúng ta là tỷ muội ruột, sắp hết năm ta mua cho nàng thứ gì đó chẳng lẽ không được sao, sao phải so đo nhiều vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn, dì mua cho chúng ta bao nhiêu thứ tốt, nương cũng không chối từ phải không? Lại nói Thừa Viễn cũng không phải loại người như vậy, nếu hắn biết những lời nương vừa nói, hắn lại không vui cho xem.

Miệng nàng trấn an nhưng hai mắt lại nhòe ướt, mẫu thân làm mọi chuyện đều tính toán cho nàng, chuyện này đến nay vẫn không hề thay đổi.

Liễu thị không biết xúc động trong lòng nữ nhi, vội dặn dò nàng: “Đây là chuyện chúng ta nói với nhau thôi, con đừng nói lại với Thừa Viễn.”

“Ta không ngốc như vậy đâu.” A Kết nín khóc mỉm cười, nháy mắt với Lâm Trúc, hai tỷ muội cùng nhau đẩy Liễu thị đến trước bàn trang điểm, mỗi người cầm một khuyên tai đeo lên cho mẫu thân.

Tiếng cười nói vang đến tiền viện.

Triệu Trầm thất thần, Lâm Hiền có chút lúng túng nói: “Ba mẹ con này, hai người cũng đã làm mẹ, còn đùa giỡn ồn ào đến vậy.”

Triệu Trầm cười nói: “Nhạc phụ à, người một nhà nên như vậy mới đúng.”

Lâm Hiền nghe xong rất hài lòng, hỏi đến cháu ngoại nhà mình.

Liễu thị càng nhớ thương cháu gái, A Kết còn chưa muốn đi, bà đã đuổi phu thê Triệu Trầm về: “Mau trở về đi, đi lâu như vậy, Xán Xán sẽ nhớ nương, sang năm các ngươi lại đến, lúc đến hãy ở lại mấy ngày.” Năm trước nữ nhi không thể về nhà mẹ đẻ, trong lòng bà cũng cảm thấy chua xót.

“Nhạc mẫu yên tâm, năm sau chúng ta nhất định ở lại mấy ngày.” Triệu Trầm chủ động đáp.

Liễu thị vui mừng gật đầu.

Triệu Trầm và A Kết cùng nhau lên xe ngựa, sau khi chào tạm biệt cả nhà nhạc phụ, xe ngựa chậm rãi rời đi.

“Hôm nay chơi vui không?” Trong xe ngựa, Triệu Trầm ôm thê tử đặt lên trên đùi, thân mật hỏi.

A Kết tựa vào trong ngực hắn gật đầu, sau một lát vẫn không nghe Triệu Trầm nói chuyện liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy mắt phượng hắn sáng ngời mong đợi, tim A Kết đập nhanh hơn. Biết nam nhân này đang muốn được thưởng, nàng quay đầu chôn vào trước ngực hắn: “Chàng đối xử với thiếp thật tốt.”  Ở trước mặt nữ nhi, nàng là mẫu thân ôn nhu săn sóc, ở trước mặt Liễu thị, nàng là trưởng nữ nghe lời, hiểu biết. Chỉ có tại trước mặt Triệu Trầm, nàng mới là một thê tử được nuông chiều, có thể hoàn toàn ỷ lại hắn, hưởng thụ toàn bộ những gì tốt đẹp hắn giành cho mình

Nàng xinh đẹp xấu hổ, sinh đứa nhỏ cũng không thay đổi bao nhiêu, Triệu Trầm xoay người đặt nàng lên tháp, nâng mặt nàng, hôn lên.

Nhưng chỉ là hôn mà thôi, muốn nhiều hơn thì A Kết không chịu cho hắn, ít nhất ở trong xe thì không được.

Khát vọng thời gian trôi thật nhanh, Triệu Trầm đang muốn kéo váy thê tử, bên ngoài Trần Bình đột nhiên ngừng xe ngựa, đã đến nhà.

Cuối cùng A Kết buông lỏng tay, vòng tay lên cổ nam nhân cười không ra tiếng.

Triệu Trầm uy hiếp nàng một chút, “Buổi tối xem ta thu thập nàng như thế nào.”

A Kết nhất thời mềm nhũn nửa người.

Lần này đến phiên Triệu Trầm đắc ý, giơ tay giúp nàng chỉnh lại y phục, hai người áo mũ chỉnh tề xuống xe.

Trong Hinh Lan uyển, Triệu Duẫn Đình đang ôm cháu gái chơi chụp bắt, cố ý không cho bé nắm được, tiểu nha đầu gấp đến độ duỗi thẳng chân, cho bé bắt lấy bé liền cười đến môi mắt cong cong, vừa nhìn đã khiến lòng người mềm nhũn. Nghe Vấn Mai ở phía ngoài báo đại gia và đại phu nhân trở lại, Triệu Duẫn Đình nhướn mày, nhỏ giọng oán giận với thê tử: “Tại sao chúng lại trở về sớm như vậy?” Nói xong lưu luyến không rời đưa cháu gái qua, mang giày vào, trước mặt con dâu thì dù sao cũng phải có dáng vẻ của cha chồng.

“Chàng phải biết đủ đi, không cho chàng ôm thì chàng có biện pháp nào.” Ninh thị đáp, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái: “Phụ thân và mẫu thân trở lại, Xán Xán có muốn mình xinh đẹp hơn không?”

Xán Xán chỉ biết nhìn chằm chằm tổ mẫu nhếch miệng cười, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng nói dịu dàng quen thuộc, bé mới ngẩn người, theo tiếng nói quay đầu lại.

A Kết vén mành đi vào, gật đầu với Triệu Duẫn Đình, đón nữ nhi từ tay mẹ chồng: “Xán Xán có nghịch phá hay không?”

Xán Xán đương nhiên vẫn chưa biết nói, sau khi được mẫu thân ôm lấy liền rúc sâu vào ngực mẫu thân.

Sự ỷ lại kia khiến A Kết vô cớ đau lòng, mà Triệu Trầm đã đưa tã lót sạch sẽ qua, nhẹ nhàng nói với nàng: “Bọc con lại đi.”

Ba người nhà họ thân thiết quay về Vọng Trúc Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.