Edit: windchime
Tiên Đế trị vì mười năm thì chết bệnh, thái tử Đường Uẩn lên ngôi, xưng là Định An đế, niên hiệu(*) Tuyên Đức.
(*) là một giai đoạn gồm các năm nhất định được các hoàng đế Trung Quốc và các nước chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa như Việt Nam, Triều Tiên & Nhật Bản sử dụng. Mỗi vua thường có một hoặc nhiều niên hiệu riêng. Sau niên hiệu là số năm (thông thường bắt đầu từ ngày đầu năm mới âm lịch). Niên hiệu được xuất phát từ khẩu hiệu hay phương châm trị vì của vị vua đó.
Tuyên Đức năm đầu tiên, phong hoàng trưởng tử Đường Duệ làm Thái tử, Triệu Trầm phong làm Binh Bộ Tả Thị Lang kiêm Thái phó của thái tử, dạy thái tử võ nghệ.[Website đăng truyện chính thức: ]
Tuyên Đức năm thứ ba, Triệu Trầm được thăng làm Binh Bộ Thượng Thư, quản lý điện đại học sĩ Vũ Anh điện, vào Nội các, tuổi vừa mới ba mươi.
Việc vui thế này, đương nhiên Triệu Trầm mở tiệc chiêu đãi các đồng liêu cùng thân nhân, thế là yến tiệc ngày hôm đó ở Võ Anh Hầu phủ đông như trẩy hội.
Nhóm nam khách ở tiền viện vui vẻ, A Kết dẫn theo nữ nhi chiêu đãi nữ quyến ở hậu viện.
Nàng vốn đã xinh đẹp, tuổi gần ba mươi tuổi vẫn đẹp rực rỡ hơn người, đứng cùng với Lâm Trúc, hai tỷ muội vẫn luôn là nét đẹp trong các yến tiệc. Tuy nhiên hôm nay những phu nhân nhà quan không đặt sự chú ý lên các nàng mà lại tập trung vào trưởng nữ nhà họ Triệu.
Triệu Xán Xán mười ba tuổi đã là một đại cô nương, dáng người cũng tinh tế hơn các cô nương cùng tuổi, mang váy dài màu đỏ cùng đôi giày thêu hoa càng thể hiện rõ tư thái duyên dáng, dung mạo xinh đẹp rung động lòng người, một cặp mắt đào hoa giống như làn nước mùa thu, hai hàng lông mày giống phụ thân khiến nàng có thêm phong thái khí khái hào hùng hơn mẫu thân, đôi khi nàng cau mày, càng toát nên phong thái của một đích nữ.
Giờ phút này lông mày của Triệu Xán Xán cũng đang nhíu lại.
Nàng nhìn về Quý lão thái thái đang nói chuyện với mẫu thân ở phía xa, một lần nữa hỏi mama quản sự: “Nhị thiếu gia thực sự đi về phía hồ?”
Trời đang tháng năm, ma ma quản sự vô cùng lo lắng chạy tới, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Đúng vậy, nhị thiếu gia nhất định muốn Tứ gia(đệ đệ ruột của Triệu Trầm) mang theo tam thiếu gia đi chèo thuyền, gã sai vặt tiến lên cản bị nhị thiếu gia đánh một roi, đại tiểu thư mau đi xem một chút đi, để chút nữa các thiếu gia lên thuyền, bị Hầu Gia biết liền không tốt.”
Hầu Gia quản các thiếu gia rất nghiệm, cho nên các thiếu gia gặp rắc rối, hạ nhân Hầu Phủ đều sẽ xin phu nhân và đại tiểu thư giúp đỡ trước.
Đương nhiên Triệu Xán Xán biết nhị đệ nghịch ngợm thế nào, phái nha hoàn bên người qua nói với mẫu thân một tiếng, Die nd da nl e q uu ydo nnàng theo ma ma quản sự đi về phía hồ, vừa đi vừa hỏi: “Thế tử đâu?” An ca nhi không nghe lời, nhưng Bình ca nhi rất hiểu chuyện, bên kia xảy ra chuyện Bình ca nhi tất nhiên sẽ không có khả năng mặc kệ.
Ma ma quản sự nhỏ giọng nói: “Thái Tử cùng Nhị Hoàng Tử cũng tới, thế tử thay Hầu Gia chiêu đãi hai vị khách quý ấy.”
Lúc này Triệu Trầm đang là thầy dạy thái tử, Triệu gia có việc vui, thái tử đến đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Triệu Xán Xán liền hiều, Bình ca nhi không ở bên cạnh chú ý, chẳng trách An ca nhi dám phá phách.
Hai người rẽ đường nhỏ để đi, rất nhanh liền đến bên hồ, xa xa nhìn thấy hai gã sai vặt đang ngăn cản bên hồ, không cho phép các chủ tử lên thuyền.
Nhìn thấy An ca nhi đẩy một gã sai vặt vào hồ nước, Triệu Xán Xán cũng không nhịn được nữa, cất giọng trách mắng:“Minh Ngôn, đệ muốn bị đánh đúng không?”
An ca nhi đang muốn đẩy một gã sai vặt khác vào hồ nước, nghe thấy tiếng của tỷ tỷ, lại kêu tên hắn, lập tức liền ỉu xìu. Biết hôm nay không thể tinh nghịch, nhanh chân chạy đi, vừa chạy vừa kêu hai người nhỏ hơn: “Vinh ca nhi, Kỳ ca nhi, chúng ta chạy nhanh.”
Tam thiếu gia Vinh ca nhi tám tuổi nhếch miệng đuổi theo, đã quen với việc trốn chạy cùng nhị ca.
Tứ gia Triệu Trạch tám tuổi lại không chạy, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ đến khi Xán Xán đi đến, cậu nghiêm túc giải thích: “Ta khuyên An ca nhi, nhưng hắn không nghe ta.”
Triệu Xán Xán xoa đầu Triệu Trạch: “Tiểu thúc hiểu chuyện nhất, cháu biết thúc nhất định không nghịch ngợm, đi thôi, chúng ta cùng đi bắt hai người đó.”
Triệu Trạch cau mày lui lại một bước, nghiêm mặt nói: “Ta là tiểu thúc của cháu, cháu không thể xoa đầu ta.” Nên để trưởng bối xoa đầu vãn bối mới đúng.
Triệu Xán Xán thích nhất là trêu đùa tiểu thúc, liền ôm tiểu thúc vào lòng: “Được thôi, vậy sau này Xán Xán để tiểu thúc xoa đầu được không?”
An ca nhi và Vinh ca nhi cũng không chạy xa, nhìn thấy cảnh này, Vinh ca nhi làm mặt quỷ với tiểu thúc cùng tuổi: “Kỳ ca nhi lớn như vậy còn để tỷ tỷ ôm, thật không biết xấu hổ!” Trong nhà chỉ có tỷ tỷ và đại ca gọi Kỳ ca nhi là tiểu thúc, Vinh ca nhi và An ca nhi đều gọi Kỳ ca nhi bằng nhũ danh.
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Trạch đỏ bừng lên, không còn muốn xoa đầu cháu gái nữa, giãy dụa muốn xuống dưới.
Triệu Xán Xán cũng mới 13 tuổi, ôm một cậu bé tám tuổi cũng hơi quá sức, đùa một chút cũng thả xuống.
Triệu Trạch nhìn hai người An ca nhi và Vinh ca nhi, nghiêm mặt đi trở về, mới quay người, thì thấy phía đối diện có hai thiếu niên đi tới, một người là cháu trai trưởng Triệu Minh Cẩn, một người là thái tử Đường Duệ mới gặp qua.
Nghĩ đến cảnh mình bị cháu gái ôm cũng bị bọn họ nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ của Triệu Trạch lúc đỏ lúc trắng, sau đó bị hắn dùng hết sức lực giấu đi, mặt không biểu tình đứng bên cạnh cháu gái, chào Đường Duệ: “Sao điện hạ lại đến đây?”
Đường Duệ nhìn thuyền bên hồ nước, nói: “Nghe nói Minh Ngôn muốn chèo thuyền, ta lo lắng hắn còn nhỏ xảy ra chuyện, liền theo Minh Cẩn đến xem sao.” Nói xong không để lại dấu vết nhìn sang cô nương mặc váy đỏ, nào ngờ bốn mắt nhìn nhau, lập tức lại dời ánh mắt, mặt đã từ từ đỏ, lỗ tai đặc biệt đỏ.
Mấy năm nay, Triệu Xán Xán và Đường Duệ hàng năm cũng gặp nhau mấy lần, cũng coi là người quen, đối với tâm tư của Đường Duệ cũng rõ ràng. Giờ phút này thấy Đường Duệ vẫn như cũ, nghĩ hết biện pháp nhìn nàng, nhìn thấy nàng lại đỏ mặt, Triệu Xán Xán cười, nói với Bình ca nhi: “Tốt lắm, đệ quản bọn chúng cẩn thận, tỷ đi đây.”
Bình ca nhi gật đầu: “Tỷ tỷ yên tâm.”
Triệu Xán Xán lập tức dẫn ma ma quản sự rời đi.
Đường Duệ kìm lòng không được nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng.
Bình ca nhi và An ca nhi nhìn thấy, Vinh ca nhi và Triệu Trạch cũng nhìn thấy, dù đều là trẻ con, nhưng trong hai năm qua có quá nhiều người đến cầu hôn Triệu Xán Xán, bọn họ cũng biết tỷ tỷ/cháu gái chẳng mấy chốc sẽ bị người ngoài cướp đi,Die nd da nl e q uu ydo n cho nên nhớ kỹ lời dặn lúc ra khỏi của không được phép để bé trai nào ở cùng một chỗ với Triệu Xán Xán của Triệu Trầm. Lúc này Đường Duệ nhìn lén cô nương nhà mình, lập tức kêu hai đệ đệ đến, cùng với Triệu Trạch như “áp giải” Đường Duệ trở lại tiền viện.
Đường Duệ rất là tiếc nuối.
Hắn chưa nói được gì với nàng.
Tuy nhiên trong lúc vô tình nghe Vinh ca nhi nói mấy ngày nữa muốn theo tỷ tỷ đi mua quà sinh nhật cho phụ thân, ánh mắt hắn lại sáng lên