Mùng hai tháng bảy là ngày Lâm Trọng Cửu được sinh ra.
Phu thê Lâm Hiền vô cùng yêu thương nữ nhi và nhi tử, năm nào, khi tới ngày sinh của ba người, cùng vô cùng náo nhiệt. Đương nhiên, ở nông thôn không thể giống như gia đình có tiền mời người tới hát hí khúc hoặc mở
tiệc lớn mời khách, ngay cả Chu gia cũng mời, mọi người tụ tập một
chỗ với nhau, ăn bữa cơm no đủ là coi như mừng sinh thần rồi.
Sáng sớm, được Liễu thị khuyến khích, Lâm Trọng Cửu chạy tới phòng hai tỷ đòi quà.
Trong phòng, A Kết đã rửa mặt xong, đang ngồi chải đầu trước gương, Lâm rúc trốn trong chăn còn chưa chui ra, ngủ ngon lành.
Lâm Trọng
Cửu vén rèm bước vào, A Kết nhìn bé qua gương, thấy đệ đệ đang nháy mắt với mình, nàng mím môi cười, tiếp tục chải đầu, lại nhìn sang bên
kia.
Đi vào rừng cắt cỏ, vừa về tới nhà, trong tay Lâm Trọng Cửu
cầm một cọng cỏ đuôi chó, bé nhẹ nhàng nằm úp sấp bên cạnh giường
đất, dùng ngọn cỏ có lông lá xù xì áp lên trên khuôn mặt trắng hồng của Lâm Trúc phất nhẹ nhàng, qua lại. Đầu tiên, Lâm Trúc nhíu mày, sau đó,
nhắm mắt, lật người ngủ tiếp, Lâm Trọng Cửu lại chạy sang bên kia,
vừa mới phất phơ được hai lần, Lâm Trúc đã ngồi bật dậy: "Tiểu Cửu,
đệ muốn ăn đập phải không?" Tóc rối bù rù lại muốn đánh người.
Lâm Trọng Cửu cười ha ha, chạy ra xa, nhìn Lâm Trúc, không sợ hãi tý nào:
"Nhị tỷ mau dậy ăn cơm, hôm nay là sinh thần của đệ, tỷ chuẩn bị quà gì cho đệ đây, tỷ mau lấy ra đi!"
"Ta cho đệ cái tát, đệ muốn
không!" Biết trưởng tỷ đang ngồi bên kia xem náo nhiệt, Lâm Trúc phi xuống đất nhanh như gió, giầy chưa đeo đã lao tới đánh vài gáy Lâm
Trọng Cửu. Lâm Trọng Cửu hoảng sợ, muốn chạy ra ngoài, Lâm Trúc đã
chắn kín cửa, đành phải chạy tới, trốn sau lưng A Kết, cầu xin nàng:
"Đại tỷ, Nhị tỷ muốn đánh đệ, tỷ mau giúp đệ, đánh tỷ ấy đi!"
Cánh tay A Kết bị bé lôi kéo, tóc vừa búi lên đã rối tung lên rồi, đứng ở
sau lưng, Lâm Trúc đã chạy tới, lôi Lâm Trọng Cửu vào trong ngực,
chọc nghẹo bé, sức Lâm Trọng Cửu còn yếu, xoay trái xoay phải như con
sâu, đành cầu xin tha thứ. Thấy đệ đệ cười tới mức rơi nước mắt, A
Kết bất đắc dĩ đứng dậy, tách hai người ra: "Đi thôi, đừng đùa nhau nữa, A Trúc, muội mau thay quần áo, xếp chăn chiếu, đừng để dượng và dì đến
đây mà muội vẫn chưa thu dọn xong."
"Đại tỷ, tỷ lại thiên vị đệ ấy!" Lâm Trúc không thể không buông tay.
Lâm Trọng Cửu nhào vào trong lòng trưởng tỷ, cười đến mức khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng, hiển nhiên là chẳng còn sức mà nói chuyện.
A
Kết xoa đầu đệ đệ, lấy từ trong ngăn tủ của mình một ống đựng bút được
chạm khắc, đưa cho bé, "Cho đệ, sau này đệ phải đọc sách thật chăm
chỉ, biết không?"
Mấy ngày trước, em gái Liễu thị tới làm khách ở Lâm gia, mời hai đứa cháu gái ngoại tới nhà mình chơi mấy hôm. A Kết
biết dì sợ nàng ở nhà cảm thấy tinh thần ngột ngạt, đi theo ý của
dì, dạo chơi vườn hoa lại đi dạo phố, nhìn mà hoa cả mắt, quả thật thoải mái không ít, trước khi trở về, nhân tiện chọn quà sinh thần cho đệ đệ.
Trên ống đựng bút khắc em bé đang đấu dế, Lâm Trọng Cửu rất thích, ôm trưởng tỷ một cái, sau đó chạy tới chỗ Lâm Trúc đòi quà.
Lâm Trúc ngồi xổm trên giường, để cho Lâm Trọng Cửu nói những lời dễ nghe chán chê, mới lấy một cái hồ lô nhỏ từ trong hà bao đặt ở đầu giường gần lò sưởi đưa cho đệ đệ.
Lâm Trọng Cửu nhìn món quà đơn
giản, trên đầu dùng dây tơ hồng quấn quanh, theo bản năng, bé chu
miệng lên. Nhưng khi nhận hồ lô, bé lại phát hiện trên một mặt của hồ lô khắc tên bé, mặt khác lại khắc chữ "bình an", khi nhìn thấy năm chữ đó, cuối cùng bé cũng nở nụ cười, ngây ngất nhét hồ lô vào trong ngực,
sau đó làm mặt quỷ trêu chọc Lâm Trúc: "Quà Nhị tỷ tặng không tốt bằng
đại tỷ đưa đâu!" Nói xong, bé chạy trốn nhanh như chớp.
Đương nhiên là Lâm Trúc lớn tiếng mắng bé.
A Kết đã luyện thành thói quen, ngồi xuống tiếp tục chải đầu.
Ở trong gương, đôi mắt khóe miệng của cô nương vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhã nhặn lịch sự như hoa.
Điểm tâm, Liễu thị nấu ngô, thơm thơm, mềm mại, người một nhà ngồi vây quanh bàn, cùng nhau gặm ăn, vừa nói vừa cười.
Không lâu sau, cả nhà ba người Chu gia cũng tới.
Lâm Hiền tiếp đãi Chu Bồi, chị em Liễu thị đưa mấy đứa bé vào trong phòng nói chuyện phiếm.
Đầu tiên, em gái Liễu Thị ôm Lâm Trọng Cửu vào lòng, thơm bé hai cái, sau
đó, khi thả bé xuống, đôi mắt sắc bén phát hiện trên eo bé treo một
miếng ngọc bội màu trắng hình con dê.
Lâm Trọng Cửu cầm tinh con dê.
Em gái Liễu thị vô cùng ngạc nhiên, cầm ngọc bội, quan sát một cách tinh
tế, vừa nghĩ đã hỏi ngay Liễu thị: "Đây là quà Triệu công tử tặng?"
Trong tất cả những người Lâm gia nàng biết, trừ nhà mình, cũng chỉ có
người quen là Triệu công tử mới có thể tặng thứ tốt như vậy.
Liễu thị thút thít: "Ừ, kiến thức của ta ít, muội xem, giá trị của ngọc bội
là bao nhiêu? Hôm trước Triệu công tử đưa, Tiểu Cửu không hiểu
chuyện, nhận luôn, ta muốn trả lại cũng phải đợi ngày mai mới có thể tới bờ sông tìm người. Tuỳ tiện đưa thứ gì, ta nhận cũng chẳng sao,
nhưng mà... Triệu công tử quá khách khí rồi."
Lúc Liễu thi nói
chuyện, A Kết rũ mắt, không nói gì, Lâm Trúc lặng lẽ nhìn trưởng tỷ
một cái, khóe miệng nhếch lên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Em gái Liễu thị nói không chút do dự: "Đây là ngọc Hòa Điền, ít cũng phải
trăm lượng bạc mới có thể mua được. Nhưng so với miếng ngọc Triệu
công tử đeo trên người, cái này thật không là cái gì, đối với chúng ta
là đại thủ bút, người ta cho thứ này, chưa chắc họ đã để ý. Muội nói
này, đại tỷ cũng không cần trả lại, nói lời cảm ơn là được, đẩy tới
đẩy lui càng chứng tỏ chúng ta hẹp hòi."
Nghe vậy, Liễu thị ngây người, thì ra số tiền nhà mình đang dành dụm được cũng chưa nhiều bằng giá trị miếng ngọc bội này!
Nàng vươn tay lôi Lâm Trọng Cửu tới bên người, cởi ngọc bội ra, nói:"Không
được, thứ quý giá như thế, con không thể ngày nào cũng mang theo bên người, chạy đi chơi được, nhỡ vỡ nát thì làm sao bây giờ? Tiểu Cửu nghe lời, nương thay con cất nhé, chờ tới sau này, khi con có tiền đồ, lúc
ra khỏi cửa hẵng mang theo." Nghe muội muội nói như vậy, đối với
Triệu công tử mà nói, ngọc bội này không tính là quà quý giá, trả lại
chỉ làm truyện cười cho người khác thôi, vẫn là không trả lại cho
lành.
Lâm Trọng Cửu lại không vui, may mắn bé biết, lời mẫu thân nói cũng không sai, cũng không chơi xấu.
Nói xong chuyện ngọc bội, em gái Liễu thị nhìn về phía A Kết, thấy sắc mặt
của nàng tốt hơn thời gian trước khá nhiều, nhưng gầy đi một vòng,
eo nhẹ nhàng, nhỏ nhắn vừa thấy đã thương, ngược lại đẹp càng thêm đẹp,
thật sự khiến người ta thương tiếc. Nàng thở dài trong lòng, vỗ vai A
Kết, ý bảo A Kết với Lâm Trúc ra ngoài trông đệ đệ.
A Kết biết trưởng bối muốn nói chuyện riêng, gọi muội muội đi ra ngoài.
Em gái Liễu thị nhìn hai tỷ muội đi ra ngoài, vừa nghe thấy bước chân xa
dần, nàng ra hiệu cho Liễu thị ngồi gần vào một chút, nhỏ giọng nói
chuyện với Liễu thị: "Rốt cuộc, A Kết nghĩ thế nào? Hôm qua, người nhà
của Vương tú tài ở trấn trên vừa đánh tiếng với muội, muốn cưới A
Kết đó."
Cho dù là thị trấn vẫn hay nông thân, chuyện là nhà gái
bị từ hôn vẫn là điều vô cùng mất mặt, tìm nhà chồng lại càng thêm
khó khăn. Đến lượt A Kết, vừa tới đây, Lâm Hiền và Liễu thị rất biết đối nhân xử thế, đều có mối quan hệ tốt với phần lớn người trong thôn,
quan hệ với người ở trấn trên cũng không tồi, thứ hai là A Kết xinh đẹp
lại dịu dàng, cho dù từ hôn thì cũng do bên nhà trai sai, cho nên từ lúc tin tức hai nhà Lâm-Mạnh từ hôn truyền ra, không ít người đã tới
hỏi, đều muốn tranh cướp nhau, giành phần đính hôn trước kẻ khác.
Nhiều ngày nay, Liễu thị cũng bị mấy phụ nhân ở trong thôn lôi kéo hỏi thăm,
con gái khiến người ta yêu thích, thân là mẫu thân, nàng đương nhiên sung sướng, chỉ là...
"A Kết sao, đứa trẻ kia muội còn không
biết à? Nó với... Tình cảm nhiều năm như thế, bây giờ hôn sự cũng
không còn, tuy nó không nói nhưng chắc chắn trong lòng cũng chẳng thể
buông xuôi, nói tim đã chết cũng không khác nhau đâu. Nó có thể theo ý
muội, đi ra ngoài giải sầu, có thể theo ý chúng ta, tùy tiện gả đi
đâu cũng được, không phải không muốn chúng ta lo lắng hay sao. Thôi thì, cứ qua chuyện này rồi nói sau, sau khi thu hoạch xong vụ này, khi đó,
xem xét lại tình hình rồi tính tiếp, tóm lại lần này ta thà gả khuê nữ
muộn cũng phải chọn người đàng hoàng!"
Em gái Liễu thị gật
đầu, trong lời nói cũng mang theo sự tức giận: "Đúng, thà rằng gả
muộn cũng phải nhìn người thật kỹ, lại nói A Kết nhà chúng ta mới 15,
hai năm sau gả cũng không cần lo lắng.... Đúng rồi đại tỷ, tỷ thấy
Triệu công tử thế nào?"
Liễu thị nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn nàng: "Cái gì Triệu công tử mà thế nào?"
Em gái Liễu thị nở nụ cười, giọng nói càng nhỏ hơn: "Đại tỷ không thấy là
Triệu công tử đối xử với chúng ta quá mức cẩn thận hay sao?"
Liễu thị tỏ vẻ mơ hồ không hiểu.
Em gái Liễu thị nói thẳng: "Thôi, tỷ biết hắn trong một thời gian ngắn, tỷ cũng không biết, phụ thân của Lan Sinh cũng tiếp xúc với hắn ba bốn năm, mỗi lần Triệu công tử tới Phẩm Lan cư, đều không nói một lời,
cứ đứng như vậy, mặt không chút thay đổi, có thể khiến một phòng toàn
người làm câm như hến. Khi đó hắn mới bao nhiêu tuổi hả, ở trước mặt
hắn, phụ thân của Lan Sinh cũng không thể tỏ thái độ của trưởng bối, nói tới khí thế của Triệu công tử, ngay cả lão gia Tri Phủ cũng không
bằng hắn. Ba bốn năm đấy, nếu Triệu công tử muốn có mối quan hệ mật
thiết với phụ thân Lan Sinh, cơ hội rất nhiều, cần gì phải nhờ những
người có liên quan như mọi người bắc cầu? Bây giờ, hắn với chúng ta
vừa nói vừa cười, so với mấy năm trước cứ như hai người vậy, tỷ nói có
lạ không?"
Liễu thị nào biết những thứ này, lần đầu tiên, nàng
tiếp xúc với Triệu công tử ở trên đường, người ta ngồi trong xe
ngựa, hoàn toàn không thể nhìn thấy người, sau đó là là Triệu công tử
cứu Lâm Trọng Cửu, rồi đến nhà làm khách. Khi đó, bộ dạng của Triệu
công tử là một thư sinh nho nhã, lúc không cười thì khuôn mặt hơi lạnh
lùng, nhưng thật sự không tỏ ra vẻ mặt tự cao tự đại của con cái nhà
giàu.
Liễu thị vẫn không hiểu, "Rốt cuộc là muội muốn nói cái gì?"
Tâm tư của trưởng tỷ vô cùng đơn giản, em gái Liễu thị cũng không muốn thừa nước đục thả câu, nói khẽ: "Tỷ nói, có phải hắn có ý với A Kết hay
không?" Lâm Trọng Cửu là một đứa bé bướng bỉnh, so với đứa trẻ bình
thường ở trong thôn thì hoạt bát hơn một chút, cũng không thuộc loại
hiếm thấy, điều gì đã khiến cho một công tử cao quý coi trọng bé. Ngoài
hai đứa cháu gái ngoại, lần trước khi đứng đối diện với Triệu công
tử, hắn cũng chưa từng nhìn nàng, chuyện nam nữ, nếu thực sự có ý, cuối
cùng sẽ để lộ dấu vết thôi, cho nên chắc chắn là A Kết.
Liễu thị
ngẩn người, sau đó, vỗ một cái lên vai nàng: "Nói bậy bạ cái gì đấy, nếu như muội nói, từ lúc A Kết chưa từ hôn, Triệu công tử đã có ý với
nó rồi sao? Người ta tiến lùi quy củ có mức độ, nhưng không phải loại
người như vậy đâu!"
Em gái Liễu thị trợn mắt, dùng ánh mắt oán
trách nhìn nàng, ngồi dịch ra xa một chút mới nói: "Ờ... Ờ... Ờ, coi như hắn không có ý với A Kết, vậy tỷ nói A Kết có xứng với Triệu công
tử không?"
Trước mắt hiện lên bộ dáng ngọc thụ lâm phong của thiếu niên, Liễu thị im lặng.
Lâm Hiền từng nói với nàng, nói phụ thân Triệu công tử buôn bán ở bên
ngoài, rất ít khi về nhà, ở trong thôn trang, chỉ có Triệu công tử
và mẫu thân của hắn ở, mồm miệng những người trong nhà vô cùng đơn giản, Triệu công tử lại có tài có khuôn mặt, quả thật là con rể khó có
được. Nhưng người ta tiện tay mà cũng vứt ra trăm lượng bạc, của cải
cũng rất sung túc đấy chứ, nhà mình trèo cao sao nổi?
Lại nói, Triệu công tử chưa chắc đã để mắt tới A Kết.
Liễu thị nghĩ mà thấy hơi đau đầu, vung tay nói: "Coi như quên đi, làm việc
không chu đáo, chúng ta đừng đoán lung tung, chờ xong chuyện kia thì bàn lại, mặc kệ là ai, A Kết phải có ý với người ta mới được." Trong
nhà, đối với Triệu công tử, trưởng nữ cũng chẳng thân thiện, hiển
nhiên là nó không có ý với người ta.
Em gái Liễu thị không nói
thêm nữa. Ngay cả khi Triệu công tử thích hợp, người ta mà không tới cầu hôn, các nàng cũng không thể bám vào người ta được.
Ăn xong
cơm trưa, ba miệng ăn nhà Chu Bồi liền đi, Liễu thị đã đặt ngô, đậu tươi đặt lên xe rồi, để cho bọn họ đem về nhà nấu.
Vợ chồng già
Chu gia đều thích ăn cái này, Chu bồi cảm ơn mãi, đỡ thê tử, nhi tử lên
xe, hắn xoay người lên ngựa, chào, rời đi.
Năm miệng ăn Lâm
gia đứng ở cửa nhìn theo bọn họ, Liễu thị lại nhìn A Kết, nghĩ nghĩ
không nên nói chuyện này với trượng phu.
~
Lúc này, Triệu
Trầm cũng ăn cơm xong, cho hạ nhân lui ra, hắn lười nhác nằm ở đầu
giường gần lò sưởi, nhìn bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ.
Nửa tháng, chắc nàng trở lại như bình thường rồi?
Đối với sự hiểu biết của hắn về phu thê Lâm Hiền, hai người không phải loại người bám víu người khác, nếu hắn cầu hôn bọn họ sẽ không thể đáng ứng ngay lập tức. Nhất định bọn họ sẽ hỏi ý kiến của nữ nhi, mà nàng..
Triệu Trầm cười khổ, hắn tự mình hiểu rõ, A Kết chắc chắn không muốn gả cho hắn, ít nhất là lúc này.
Ngày đó, lúc ở trong thư phòng, vướng mắc bởi sự kiêu ngạo từ trong xương, hắn không muốn thể hiện mình đã động tâm khi biết A Kết chướng mắt
hắn, bởi vậy không chịu nhận mình hiểu lầm nàng. Giận dữ rời đi, lúc
trên đường, hắn đã cẩn thận tính toán vô cùng chặt chẽ, đầu tiên
thúc đẩy Mạnh Trọng Cảnh từ hôn, sau đó dựa vào sự bình tĩnh, tin rằng
nàng sẽ gả cho hắn, hắn ra tay sử dụng thủ đoạn, như vậy hắn chiếm được
sự để ý, có cớ cưới nàng. Nàng chắc chắn sẽ không nguyện ý, nhưng
chỉ cần hắn khiến Lâm Trọng Cửu biến mất vài ngày, để nàng biết sự
lợi hại của hắn, tự nhiên nàng sẽ sợ. Chờ nàng gả cho hắn, hắn sẽ đối
với nàng thật tốt, thời gian dài nàng sẽ hiểu, tuy hắn hư hỏng,
nhưng cũng là người chồng tốt, sau đó sẽ chiếm được lòng của nàng.
Đêm đó, khi nghe thấy nàng khóc cả đêm, hắn lại không muốn dùng thủ đoạn cứng rắn này để ép nàng.
Đổi sang dùng cách dịu dàng, trước khi cưới có thể khiến nàng thay đổi nhận thức với mình, sau khi cưới, nàng sẽ hiểu rất nhiều thứ.
Chỉ là, dỗ cô nương thế nào, hắn chưa làm bao giờ.
Trước hết, giải thích với nàng?
Triệu Trầm hơi mím môi, từ lúc hơn bảy tuổi, ngoại trừ mẫu thân, hắn chưa nhận lỗi với bất cứ ai.
Hắn khó có thể tưởng tượng khi đứng trước mặt nàng, dưới ánh mắt lạnh nhạt
của nàng, hắn có thể mở miệng nói một câu xin lỗi để nhận được một câu
nói châm chọc, vô tình của nàng.
Nếu không giải thích, ở trong mắt nàng, hắn vẫn là một tên ăn chơi trác táng, nàng sẽ không đổi cách nhìn với hắn.
Triệu Trầm hơi đau đầu, nâng ta tay bóp trán, cuối cùng, ngồi dậy, đi hài, vào thư phòng.
Nếu không nói nên lời, vậy viết thư đi.
Trải giấy mài mực, thiếu niên tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, yên lặng tìm từ đặt câu.
Ánh sáng mặt trời dần nghiêng về phía tây, ngoài cửa, giọng nói của Trần
Bình truyền tới: "Thiếu gia, nên dùng cơm chiều rồi."
Triệu Trầm giật mình, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã tối.
Hắn nhìn tờ giấy ở trên bàn, dừng một lát hạ bút xuống, vò giấy thành một cục, ném vào giỏ giấy bỏ.
Hắn có chuyện trong lòng nhưng trước mặt người thân cận, khó tránh khỏi việc lộ ra manh mối.
Ninh thị tò mò hỏi hắn: "Sao mặt mũi lại cau có thế kia? Nghe Trần Bình nói, con ở trong thư phòng cả buổi chiều, hả?"
Triệu Trầm nhìn mẫu thân, cuối cùng vẫn buông tha cho việc lấy kinh nghiệm từ mẫu thân, trước khi chưa có sự phát triển với A Kết, hắn không muốn để mẫu thân biết.
"Gần đây, xảy ra vấn đề với món nợ, con luôn
phải kiểm tra sổ sách. Nương đừng lo lắng, xong việc rồi." Triệu
Trầm cười, gắp thức ăn cho Ninh thị.
Ninh thị không nghi ngờ, hai mẹ con dùng cơm chiều như ngày thường.
Sau khi ăn xong, Triệu Trầm dìu Ninh thị đi dạo ngoài trang viên, sau khi
đưa Ninh thị trở về, hắn xoay người, lại tới thư phòng.
Ngọn đèn
sáng dịu nhẹ vẫn cháy đến nửa đêm mới tắt, bóng người in trên cửa sổ cũng biến mất, tiếng bước chân vang lên, Triệu Trầm bọc thư, đi ra cửa. Bên ngoài một mảnh tối đen, bầu trời đêm đầy sao sáng như ngọc. Hắn
ngửa đầu nhìn, bỗng nhiên muốn cười, hắn nghĩ tới chuyện tạo dựng sự nghiệp, nghĩ tới báo thù rửa hận, nhưng không ngờ rằng lại có một ngày
như thế, vì một nữ nhân viết một phong thư, đêm không thể say giấc.
Trong viện, mùi hoa lan phiêu tán trong không khí, bước chân của Triệu Trầm
dần chậm lại, cầm đèn lồng trong tay Trần Bình, ra hiệu cho hắn lui
ra.
Trần Bình nói nhỏ thưa vâng, xoay người rời đi, đi nhanh, lúc đi vòng qua chỗ rẽ nơi hành lang, hắn không nhịn được, quay đầu
lại, nhìn thoáng qua.
Hắn thấy thiếu gia nhà mình đứng trước vườn hoa, quay lưng về phía hắn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trần Bình lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Sau khi hắn đi không lâu, trong ánh đèn mờ nhạt, Triệu Trầm cúi người, ánh
mắt chậm rãi đảo qua từng đóa hoa lan, nét mặt điềm tĩnh chuyên chú.
Một đêm ngủ tốt, sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Trầm lại đem theo Trần Bình ra
cửa.
Hôm nay, Lâm Hiền tự tay đưa Lâm Trọng Cửu tới đây, để cảm ơn món quà quý
giá hắn tặng lúc sinh thần Lâm Trọng Cửu, Triệu Trầm ung dung đáp
lời, nói chuyện một khắc, Lâm Hiền cũng rời đi.
Lâm Trọng Cửu
lặng lẽ phàn nàn với hắn: "Nương đệ cất ngọc bội Triệu đại ca tặng đệ
rồi, nương nói sợ đệ không cẩn thận làm vỡ ngọc bội."
Triệu
Trầm mỉm cười, cúi đầu nhìn bé: "Ta lại tặng cho Tiểu Cửu một cái khác
nhé, kém ngọc bội kia một chút, được không? Vỡ cũng không sao."
Lâm Trọng Cửu vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, thật ra đệ cũng không có thói quen đeo thứ đó bên người, Triệu đại ca đeo đẹp hơn." Bé
không muốn, đôi mắt trong suốt bằng phẳng, không có một chút tham luyến
khát vọng.
Có trưởng tỷ như vậy, sao phẩm chất của đệ đệ có thể kém cỏi chứ?
Triệu Trầm xoa đầu Lâm Trọng Cửu, vẫn để bé ngồi xổm dưới gốc cây như trước,
tập trung bình tấn, hắn vừa tựa vào thân cây vừa hỏi: "Hai ngày nay, đại tỷ của đệ sao rồi? Có hay cười không?" Bởi vì xảy ra chuyện, nói về nàng cũng chẳng có gì kỳ lạ, huống hồ Triệu Trầm cũng không có ý
định lừa gạt em trai thê tử tương lai.
Hắn yêu cầu khi Lâm Trọng
Cửu ngồi xổm, thực hiện trung bình tấn thì không được lộn xộn, quay đầu
cũng không được, vì thế, Lâm Trọng Cửu chỉ có thể nhìn thẳng dòng
sông ở trước mặt, nói với hắn: "Dạ, ngày hôm qua, dượng và dì đệ đều đến đây, đại tỷ cười rất nhiều, cũng ăn nhiều hơn trước một chút."
Vậy là tốt rồi.
Triệu Trầm lại hỏi thêm.
Ngồi xổm, tập trung bình tấn, học võ công, không biết thời đã trưa từ bao
giờ. Triệu Trầm nhìn sắc trời, gọi Lâm Trọng Cửu tới bên cạnh, đưa
cho bé bức thư hắn tốn hết bao nhiêu tâm thư để viết, nói với Lâm Trọng
Cửu vô cùng bình tĩnh: "Tiểu Cửu, ta cho ngươi đại tỷ viết một phong thơ, đệ lặng lẽ đưa cho nàng ấy giúp ta, khi đệ đưa cho nàng ấy, đừng
để bất cứ ai nhìn thấy, cũng đừng nói với người thứ ba, đệ có thể
làm được không?"
Hai mắt Lâm Trọng Cửu mở thật to.
Nếu bé
chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi bình thường, có lẽ bé sẽ đồng ý ngay lập
tức, nhưng bé đã giúp Mạnh Trọng Cảnh đưa rất nhiều thứ, truyền lời
cho A Kết, bé đã hiểu từ lâu, không nên làm loại chuyện này, trừ phi...
Bé ngửa đầu, không thể tin nổi, hỏi nam nhân mặc quần áo hoa ở trước mặt: "Triệu đại ca, huynh, huynh thích đại tỷ của đệ à?"
Triệu
Trầm giật mình, nhìn ánh mắt của đứa trẻ, khuôn mặt nghiêm túc, trả lời: "Ừ, ta muốn cưới nàng làm vợ, Tiểu Cửu có bằng lòng gả đại tỷ của
đệ cho ta không?"
Lâm Trọng Cửu không trả lời ngay lập tức, gãi gãi đầu, trong mắt chứa toàn sự mờ mịt.
Bé vẫn cho rằng Mạnh Trọng Cảnh là đại tỷ phu của bé, đại tỷ thích Mạnh
Trọng Cảnh, hắn cũng thích. Nhưng Mạnh Trọng Cảnh lại cưới nữ nhân
khác, hắn hại trưởng tỷ bị bệnh, gầy yếu, không thích nở nụ cười... Lâm
Trọng Cửu không biết trong lòng trưởng tỷ nghĩ thế nào, bé chỉ thấy, ngay cả người quen biết lâu lắm, mọi người đều quen thuộc như Mạnh
Trọng Cảnh, vậy mà Mạnh Trọng Cảnh cũng ức hiếp trưởng tỷ, vậy Triệu đại ca...
"Triệu đại ca, sao huynh lại thích đại tỷ của đệ, hai người cũng chưa gặp nhau mà." Lâm Trọng Cửu hỏi nhỏ.
Triệu Trầm nhìn bé một cái, tỏ ý khen ngợi, ngồi trên cỏ, ở bên cạnh bé, nghĩ nghĩ, cười nói: "Không có lý do gì hết, giống như ta thấy đệ vừa ý, ta lập tức thích nàng. Tiểu Cửu yên tâm, ta khác Mạnh Trọng Cảnh,
ta sẽ đối với đại tỷ của đệ thật tốt, tuyệt không phụ nàng. Như vậy, đệ
có bằng lòng giúp ta không?"
Lâm Trọng Cửu vẫn chưa quyết định
chắc chắn. Bé kính trọng và yêu mến nam nhân này, nhưng chuyện này
phải nhìn ý của trưởng tỷ, nếu trưởng tỷ không thích Triệu đại ca, bé
cũng không có thể lén lút giúp được.
Đối với Lâm Trọng Cửu, Triệu Trầm hiểu cũng kha khá, không vì sự do dự của bé mà tức giận, chỉ
thở dài: "Như vậy, bây giờ, nếu đại tỷ của đệ không cho đệ giúp ta, sau
này ta sẽ không phiền phức cho đệ, có được không?"
Lâm Trọng Cửu
ngoan ngoãn gật đầu. Nam nhân này đối xử với bé tốt như, bé nguyện ý giúp hắn một lần, cho dù có bị trưởng tỷ mắng.
Triệu Trầm thở ra nhẹ nhàng, đưa cho Lâm Trọng Cửu bức thư đã được bản thân giấu thật tốt, lại dặn dò bé vài lần, sau đó mới bảo bé quay về nhà.
Ở bên kia, sau khi về đến nhà, Lâm Trọng Cửu không nhịn được, chuyện đầu tiên là đi tìm bóng dáng của trưởng tỷ.
Ở phòng bếp, một mình mẫu thân đang chuẩn bị cơm trưa, ở trong sương
phòng, Nhị tỷ nằm sấp trên giường, đùa nghịch chiếc hộp đựng trang
sức của nàng, trưởng tỷ thì ngồi ở trước bàn đọc sách. Lâm Trọng Cửu
không vào, đứng ở cửa, nói với A Kết: "Đại tỷ, nương gọi tỷ xuống giúp
nương nhóm lửa kìa."
"Ử, tỷ đi ngay đây." A Kết không nghĩ nhiều, thả sách xuống bàn, đứng dậy đi
ra ngoài.
Mới đến gian ngoài, Lâm Trọng Cửu lặng lẽ kéo nàng sang một bên, lôi phong
thư ở trong lòng ra, nói nhỏ với nàng: "Đại tỷ, đây là thư Triệu đại ca nhờ đệ đưa cho tỷ, huynh ấy bảo tỷ nhất định phải xem, nếu không
huynh ấy sẽ viết tiếp." Nói xong, sợ trưởng tỷ tức giận, bé nhanh
chân chạy mất. Thư bé đã đưa, đại tỷ có đọc hay không cũng chẳng liên
quan gì tới bé.
Mãi đến khi Lâm Trọng Cửu biến mất không còn bóng dáng, A Kết mới kịp phản ứng.
Người nọ gửi thư cho nàng?
A Kết cúi đầu, nhìn phong thư mỏng ở trong tay, suy nghĩ đầu tiên
hiện lên trong đầu là ném phong thư vào trong bếp đốt bỏ, nhắm mắt
làm ngơ. Người như hắn sẽ viết gì, không cần nghĩ cũng biết, đơn giản là bắt nàng nghe theo hắn, thậm chí còn chế ngạo nàng bị người khác từ
hôn.
Bắt buộc bản thân quên đi chuyện mình đã bị từ hôn, A Kết
nhanh chóng nhét phong thư vào trong tay áo, giả vờ bình tĩnh đi vào phòng bếp. Nhưng khi bước ra khỏi phòng, nàng lại do dự, người nọ
thường đến nhà nàng làm khách, lần này,nếu nàng không để ý tới hắn, liệu hắn có thể làm ra những chuyện càng thêm quá đáng hay không?
Nghĩ đến đôi mắt phượng có thể ép người, khi tức giận, trong mắt chứa đầy lệ khí, cả người A Kết rét run, không nhịn được mò vào thư phòng ngay
bên cạnh.
Khi cài cửa từ bên trong, A Kết lại do dự.
Đọc bây giờ hay để chiều rồi đọc?
Nàng lo sợ bất an, không biết nội dung trong thư khiến nàng hốt hoảng, sợ
một lúc nữa sẽ biểu hiện ra sự khác thường ở trước mặt những người
trong nhà, nhưng nàng cũng muốn biết rốt cuộc người nọ muốn làm gì, A
Kết đi nhanh tới sau giá sách, trốn ở trong bóng tối gần đó, mở thư
ra xem. Trên bìa thư không có chữ nào hết, A Kết cắn môi, mở miệng thư
vẫn được niêm phong kín, lấy thư ở bên trong.
Vừa mới mở bì thư, ngay lập tức, nàng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc.
A Kết ngẩn người, sau khi mở thư ra nàng cũng không vội vàng xem ngay, mà tiếp tục nhìn vào trong phong thư. Nhìn thấy rõ thứ ở bên trong,
trong đầu không nhịn được cảm thấy trống rỗng.
Không có bất cứ
một suy nghĩ phức tạp nào, thật sự là nàng không có cách nào đem đoá hoa lan màu tím này liên tưởng tới nam nhân sẵng giọng kia.
A Kết yêu hoan lan, nhưng không đến mức vì một đóa hoa lan mà trong lòng cảm thấy vui mừng.
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, nàng không nhìn xem trong phong thư còn gì nữa, nhanh chóng mở thư ra xem.
Trên giấy chỉ có mấy hàng chữ nhỏ, A Kết cũng không có tâm trạng để quan
sát văn phong, nét bút của nam nhân ra sao, chỉ nhíu mày đọc:
Ngày xưa say rượu
Mạo phạm bất ngờ
Mặc dù hối hận
Nhưng yêu không đổi.
Biết khanh từ hôn
Ưu tư thành bệnh
Mặc dù yêu thương
Càng thêm vui mừng.
Nhiều ngày bàng hoàng
Cả gan hỏi nhỏ
Lúc này có nguyện gả ta?
Mong được đồng ý
Hứa giai lão bạc đầu
Trọn đời không phụ.
Triệu Thừa viễn.
Nghĩ khanh như Mộ Lan.