Hứa Kiều đến trước mặt anh.
Vừa nãy… anh cười Cô chỉ tay vào anh.
Anh nhìn ngón tay của cô.
Ồngón tay xinh đẹp, tinh tế, sạch sẽ, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng
Đúng vậy, tôi cười đấy, sao? Thẩm Lạc Dương thu chân lại bắt chéo, giọng điệu bất cần.
Hứa Kiều chậm rãi tiến lại gần.
Bốn người phía sau lưng cô toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tráng sĩ, tội nghiệp cho anh, chọc ai không chọc, lại đâm đầu vào chị Kiều nhà tôi.
Hứa Kiều lấy tay vuốt lại mái tóc xuề xòa trước mặt, hít sâu một hơi.
Cô bỗng nhiên bước đến bên cạnh anh.
Rầm!
Hứa Kiều đối mặt với Thẩm Lạc Dương, một cú đạp lên bàn gỗ, một tay để trên đùi mình, một tay nắm lấy cằm của anh.
Anh cười cái gì, bộ tôi không đẹp hả?
Mọi người đều ngơ ngác, em gái này cũng mạnh mẽ quá đi!
Thẩm Lạc Dương dại ra, anh đã nghĩ đến rất nhiều phản ứng của cô nhưng quả thật không ngờ đến điều này.
Anh nhìn hơn nửa người cô đang nằm sấp trên người anh, rồi đẩy cô cách ra một khoảng.
À... này thì phải để tôi nhìn thử đã Nói xong, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, giọng điệu nghiêm túc.
Để tôi xem nào, ờtổng thể mà nói thì rất đẹp, nhưng, cái trán này này, cao quá, lông mày này, màu sắc ngộ quá, đen thui nhìn như con sâu róm, còn nữa, mũi của em sao cao quá vậy? Còn môi nữa, quá mỏng, khi hôn chắc chắn không có tí cảm giác nào, còn răng nanh nữa, hai cái răng nanh này của em, xấu quá, ảnh hưởng đến vẻ ngoài, về sau ai mà đánh nhau với em không bị em cắn chết mới lạ.
Mỗi một lời nói thốt từ miệng của Thẩm Lạc Dương, Hứa Kiều lại càng tỉnh táo, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Cái gì? Trán của cô mà cao á? Mắt người này có mù không thế?
Màu chân mày cũng hợp với màu tóc mà, không lẽ tóc cô đen, lông mày màu vàng thì mới hợp hả?
Mũi nữa, mũi cao cũng là cái tội hả? Mũi cao mới là đẹp nhá!
Còn răng nanh nữa chứ, cái mà cô tự hào nhất chính là cặp răng nanh này đấy, cô thích răng của mình nhất, người này đầu óc có được bình thường không đấy, lại dám bảo cô xấu! Xấu cái đầu nhà anh!
Hứa Kiều cảm thấy sức mạnh hồng hoang của mình sắp sửa bùng nổ rồi.
Cô mạnh mẽ gạt cái tay đang để trên cằm mình ra, sau đó nắm lấy tóc anh.
DM, đồ điên này, làm gì đấy, mau buông tay ra.
Thẩm Lạc Dương bị hành động của cô dọa cho tỉnh ra, anh lớn thế này còn chưa có ai nắm tóc anh đâu đấy.
Con nhỏ này phát điên rồi hả?
Bà đây không buông đấy, mồm thối này, đồ đê tiện.
Tôi? Đê tiện? Thẩm Lạc Dương bị cô chọc tức đến bật cười.
Anh đang chuẩn bị đứng dậy, Hứa Kiều bỗng nhiên túm lấy tóc anh giật mạnh, đau đến nỗi không biết phương hướng, sau một giây, Hứa Kiều đã nhảy lên lưng của Thẩm Lạc Dương.
Hai tay cô nắm lấy tóc anh, chân thì quấn chặt thắt lưng của anh.
Đụng chạm bất ngờ của cô khiến Thẩm Lạc Dương hơi sửng sốt, anh cảm giác cả thân thể của cô đang đặt trên lưng anh, ai có thể nói cho anh biết, cảm xúc mềm mại trên lưng của anh là gì, là gì thế?
Hứa Kiều vừa nắm tóc anh vừa mắng.
Cho anh chảnh này, còn dám chảnh nữa không?
Da đầu của Thẩm Lạc Dương bị cô kéo đến đau điếng, anh nắm lấy mắt cá chân của cô, muốn kéo cô xuống, nhưng lúc chạm đến, ngay lúc đang định kéo cô thì anh dừng lại, rủi như lát nữa kéo cô ấy té xuống thì sao bây giờ?
Chắc chắn là cô lại càng không buông tha cho anh, khó chơi quá đi mất!
Nghe mấy lời mắng chửi của Hứa Kiều, anh đau đầu, đau thận, đau cả gan.
Thật là!! Rốt cục là ai hung hăng hả?
Rốt cục là ai hả?
Mợ nó! Cô nhẹ tay cái coi!
Anh còn dám chửi tục hả? Hứa Kiều lại dùng hết sức, chỉ hận không thể bứng luôn cả cái đầu của anh xuống.
Cái cô ma men này, điên à, cô mau leo xuống cho tôi, có nghe không hả? Thẩm Lạc Dương hơi cáu lên.
Bà đây không xuống đấy, không xuống, anh làm gì được bà hả? Hứa Kiều lại quấn chặt lấy thắt lưng anh, một tay nắm tóc, một tay bóp cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, âm ấm, nóng nóng, cùng với hương thơm trên cơ thể cô, khiến cho hô hấp của anh càng trở nên dồn dập.
Mọi người đều bị cảnh này dọa sợ ngây người, má ơi, đã xảy ra chuyện gì thế này? Đáng sợ quá!
Mấy người còn nhìn gì hả, không mau lại đây giúp tôi!
Tưởng Miển và Tống Cố mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Bốn nhân viên của Hứa Kiều cũng chạy đến giúp, sợ quá đi mất.
Vài người chạy đến gỡ tay Hứa Kiều ra, nhưng cô vẫn quấn lấy eo anh không buông, đến nỗi buông tha cho mái tóc của anh, hai tay nắm lấy cái cổ anh, đầu gục trên bờ vai anh, sống chết cũng không xuống.
Không biết là ai lúc gỡ tay Hứa Kiều dùng sức quá mạnh, cô không khỏi la ầm lên.
Đau
Mấy người làm gì thế? Ai cho mấy người kéo cô ấy xuống, ai bảo mấy người làm cô ấy đau hả?
Nghe thấy Hứa Kiều hô đau, Thẩm Lạc Dương bỗng nhiên nổi giận, nếu anh muốn làm cô đau, anh còn cần bọn họ đến giúp hả?
Sáu người nhìn nhau.
Không làm cô ấy đau, cô ấy không chịu leo xuống, làm người ta đau, anh lại nổi giận với bọn họ, rốt cục anh muốn bọn họ làm sao mới vừa lòng hả?
**
Lúc Lục Chi Ưu đến bệnh viện, Thẩm Trường An vẫn chưa tan làm, nhưng cô đã quen đường đến phòng làm việc của Thẩm Trường An.
Mục Viện đang nói chuyện với y tá bên cạnh, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đeo khẩu trang đang đi phía trước, cô cảm thấy cô gái này hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Lục Chi Ưu đang tập trung nhìn đường trước mặt, nhưng cô cảm thấy có người đang nhìn mình, cô nhìn lại thì thấy có một cô gái mặc đồng phục y tá màu trắng đang nhìn mình chăm chú.
Hơn nữa cô gái này bề ngoài rất xinh đẹp, trắng trắng xinh xinh, mắt to mũi cao, đôi môi chúm chím, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.
Nhưng cô cũng không để ý cho lắm, nhìn sơ qua là được, dù sau này có gặp nhau thì cũng không có gì.
Nhưng Mục Viện không khỏi xoay người lại, nhìn theo bóng lưng cô.
Sao cứ có cảm giác đã gặp cô gái này ở đâu rồi nhỉ?
Tiểu Viện, nhìn gì đấy? Mau đi thôi. Đường Tịch đẩy đẩy Mục Viện.
“À, ừ.”
Mục Viện xoay người, cô nhíu mày, vừa đi vừa suy nghĩ cô gái kia rốt cục là ai.
Lục Chi Ưu đi tới phòng làm việc của Thẩm Trường An, gõ gõ cửa.
Mời vào
Bên trong truyền đến giọng nói êm tai của Thẩm Trường An.
Lục Chi Ưu nhẹ nhàng đẩy cửa, ló đầu vào ngó nghiêng rồi mới bước vào.
Thẩm Trường An chờ hoài mà không thấy có người bước vào, vì thế ngẩng đầu, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy người vô cùng quen thuộc.
Lục Chi Ưu đứng ngay cửa nhìn anh.
Thấy anh ngẩng đầu nhìn mình, cô mỉm cười với anh.
Thẩm Trường An nhìn thấy cô cũng không kìm được nở nụ cười.
Đứng ở cửa làm gì thế, sao không vào?
Vào đây.
Lục Chi Ưu nhanh chóng đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cô bước tới ngồi xuống đối diện anh.
Thẩm Trường An buông bút trong tay xuống.
Sao em lại đến đây? Anh hỏi.
Em đến khám bệnh
Em bệnh hả? Sao vậy? Chỗ nào không khỏe?
Lục Chi Ưu nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Trường An, không biết nghĩ gì, rồi bày ra vẻ mặt đáng thương.
Ừm, em đau lắm.
Thẩm Trường An đứng dậy, đi đến trước mặt cô.
Ngay lúc Thẩm Trường An bước tới, Lục Chi Ưu vội vàng đứng dậy dang tay ôm lấy eo anh.
Đừng có quậy, đang ở bệnh viện, để người ta thấy không tốt đâu.
Thẩm Trường An đưa tay xoa đầu cô.
Không đâu, em khóa cửa rồi, không có người vào đây đâu.
Thẩm Trường An, ...
Em bảo đau hả? Chỗ nào đau?
Ừm, chỗ này nè. Lục Chi Ưu một tay ôm eo anh, một tay chỉ vào môi mình.
Thẩm Trường An tưởng môi của cô bị đau thật, thế nên cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Có gì đâu
Anh còn chưa dứt câu, Lục Chi Ưu đã thừa lúc anh xoay người nói chuyện kiễng chân lên hôn anh.
Chỉ hôn nhẹ một cái, tuy rằng đã đóng cửa, nhưng vẫn không chắc sẽ không có người vào đây, cho nên cô cũng không quậy, hôn một cái rồi thôi.
Em
Bây giờ không đau nữa. Lục Chi Ưu sờ môi mình, vẻ mặt thỏa mãn nhìn Thẩm Trường An.
Bây giờ Thẩm Trường An mới biết mình bị Lục Chi Ưu trêu.
Em đó Anh nhéo nhéo gương mặt cô.
Ừ, mềm quá, toàn thịt thôi.
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ với cô, rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Lục Chi Ưu chạy lại, chống cằm mặt đối mặt với anh.
Vẫn chưa tan làm hả?
Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới 7 giờ rưỡi, phải 8 giờ rưỡi anh mới tan làm.
Còn một tiếng nữa.
Được rồi, vậy em ngồi đây chờ anh. Lục Chi Ưu ngồi xuống, chống cằm nhìn Thẩm Trường An.
Em muốn ngồi sofa không, bên đó ngồi rất thoải mái.
Không cần đâu, em ngồi đây được rồi. Lục Chi Ưu lắc đầu từ chối.
Được rồi.
Thẩm Trường An cầm lấy bút, bắt đầu viết tiếp mấy ghi chép vừa nãy chưa viết xong.
Lục Chi Ưu cứ nhìn anh như thế.
Bàn tay Thẩm Trường An với khớp xương rõ ràng cầm cây bút đen, anh đang ghi ghi chép chép gì đó trong sổ, cô liếc mắt nhìn chữ anh.
Vô cùng cứng cáp.
Nét chữ rất đẹp!
Lúc làm việc, Thẩm Trường An không nói một chữ nào, anh hơi cúi đầu, mái tóc che bớt phần trán, mắt cụp xuống, chỗ mí mắt tạo thành một dãy bóng mờ, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi nhếch lên.
Chả trách mọi người đều nói, đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất, quả nhiên, Thẩm Trường An như thế này khiến cho cô muốn ngừng mà không ngừng được.