Con Đường Trở Thành Sủng Phi

Chương 1: Chương 1: Lần đầu gặp gỡ




Tại phòng giặt đồ Ninh Vương Phủ, vào một ngày hè oi bức ở quốc gia Nam Dạ.

“Đại nương, người xem Tam Tư này là như thế nào đây? Bắt đầu từ buổi sáng đến giờ cũng chưa mở miệng nói một

câu.” Khi Tô Ngân Tú bê một chậu giặt quần áo vào trong phòng, chỉ thấy Lâm Tam Tư nằm ở trên giường, đôi lông mày

thanh tú của nàng không khòi nhíu lại. Trong hoán y cục có khoảng hơn hai mươi mấy nha hoàn, nàng và Lâm Tam Tư có

quan hệ thân mật nhất. Hành động kỳ quái của Tam Tư làm cho nàng hơi bận tâm.

Người được gọi là đại nương là Tào mẹ, bà phụ trách trong nom phòng giặt đồ ở Ninh Vương Phủ. Nói là trông nom

không bằng nói là giám thị tất cả các nha hoàn bởi vì một nửa được mua đến với giá rẻ, còn nửa còn lại là nữ quyến của

gia đình tội thần bị sung tì. Tào mẹ được phân công tới đây để phòng ngừa các nàng chạy trốn.

Tào mẹ đưa mắt khó chịu nhìn Lâm Tam Tư - người đang nằm cương cứng trên giường, nói: “Sáng sớm nay, Lưu công

công muốn tuyển một người từ trong các ngươi đưa sang Đông viện. Phỏng chừng Tam Tư đang cân nhắc chuyện này.”

“Đông viện?” Tô Ngân Tú đem chậu để sang một bên trên mặt đất, xoa xoa tay, chậc lưỡi nói: “Cái này thì có cái gì để suy

nghĩ a! Vị ở Đông viện đã bị cấm túc hai năm, ngay cả đứa ngốc cũng nghe nói lúc này còn đang bị bệnh. Ngay cả bà vú

của người đó dều không thể chăm sóc tới nơi, còn có ai nguyện ý đi? Lại nói nghe nói vị kia có tiếng là hung tàn, giết

người không chớp mắt, đi tới đó là tương đương đi chịu chết à!”

“Ai nói không ai đi?” Tào mẹ theo thói quen cầm khăn tay màu trắng xám nhẹ nhàng phe phẩy trên ống tay áo, bộ quần áo

màu tím đen trên người đã có lâu năm sớm đã không thể nhìn ra màu ban đầu. Làm việc ở hoán y cục đều là những cô

nương nhà nghèo hoặc con gái của tội thần nên chẳng có ai có thể kính biếu mụ cái gì. Tuy rằng tiền bạc những con gái

của tội thần thường bị đoạt nhưng Tô Ngân Tú và Lâm Tam Tư trong tay lại có một chút bạc. Các nàng cũng có đưa một

chút cho mụ nên mụ tự nhiên sẽ chiếu cố các nàng hơn. Dù hôm nay Lâm Tam Tư nằm ở trên giường hơn nửa ngày, mụ

cũng không chỉ trích một câu. Thu hồi khăn tay trong tay, Tào mẹ đảo ánh mắt qua người Lâm Tam Tư , biết được nàng

đang tính toán cái gì trong lòng nhưng mụ thực sự không đành lòng để nàng đi. Nàng mà đi thì mụ sẽ ít đi một phần tiền,

mụ còn hy vọng có thể kiếm được một khoản trước khi ra khỏi phủ a. Huống hồ nha đầu Tam Tư quả thật được lòng mụ.

Tào mẹ thở dài, thâm thuý nói: “Người a, có đôi khi có thể chăm sóc cho mình đã là không sai rồi, còn tâm tư quan tâm

người khác làm chi a!”

Lâm Tam Tư mở đôi mắt vô thần ra nằm ở trên giường. Những lời nói của Tô Ngân Tú cùng với Tào mẹ truyền vào tai

nàng đứt quãng làm cho nàng có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Dùng sức bấu vào đùi, cảm giác đau đớn khiến

cho nàng hiểu mọi chuyện đều là sự thật. Đây không phải là một giấc mơ! Kiếp trước khi xuyên qua, nàng sinh ra là đích

nữ của Lâm Phủ. Cha mẹ thì sủng nàng vô pháp vô thiên, còn đại ca và đai tỷ che chở nàng như trân bảo. Sau này khi đại

tỷ vào cung, đại ca nhập ngũ, rồi một thời gian sau khi đại tỳ tử vẫn, đại ca bị sung quân ra biên cương và cha mẹ bị tống

vào đại lao, nàng thì bị bán vào Ninh Vương Phủ trở thành thô sử nha hoàn. Không thể tưởng tượng nổi, sau một hồi

xuyên qua, cư nhiên trời đất xui khiến để nàng trở về trong thân thể Lâm Tam Tư khi mới vào hoán y cục.

Lâm Tam Tư thực sự dở khóc dở cười!

Tronng đầu nàng đều là hình ảnh khi đệ đệ phát sốt nằm trong lòng nàng, khi nàng bị bán vào Ninh Vương Phủ làm thô

sử nha hoàn, khi Tuyên nhi và cha mẹ bị đưa vào đại lao. Một tháng đã qua đi, cũng không biết bọn họ hiện giờ ra sao?

“Hoàng Đế chiếu viết, Thái Tử Hoắc Dực hiện nhiễm tật ở Vu nội phủ nên đặc cách triệu một tội thần chi nữ vào phủ hầu hạ, lấy công chuộc tội.”

Giọng nói đặc biệt lanh lảnh của thái giám lại một lần nữa vang lên bên tai Lâm Tam Tư, nàng hoảng hốt từ trên giường

ngồi dậy nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn về phía Tào mẹ: “Đại nương, phiền toái người nói với Lưu công công rằng nô tỳ

nguyệt đi hầu hạ Thái Tử điện hạ.”

Tào mẹ bất đắc dĩ thở dài, cho dù không nguyệt để cho nàng đi nhưng mụ cũng không thể ngăn cản: “Ngươi đã suy nghĩ

kĩ chưa? Kia không phải là địa phương người bình thường có thể sống được. ”

Ngặm chặt đôi môi đã trắng bệch nhưng ánh mắt Lâm Tam Tư lại đặc biệt kiên định: “Đại nương, nô tỳ đã suy nghĩ kĩ.”

Tô Ngân Tú đi đến bên giường, đưa tay sờ vào trán Lâm Tâm Tư, lo lắng nói: “Tam Tư, muội ngủ nhiều nên hồ đồ rồi hả?

Tỷ muội chúng ta ở đây không phải đang rất tốt sao? Có Tào Đại nương chiếu cố, ăn uống không lo, bây giờ muội tự

dưng muốn đi. Muội chẳng lẽ không biết, Thái Tử điện hạ…”

“Muội biết.” Lâm Tam Tư đánh gẫy lời Ngân Tú nói. Một đôi mắt đen toả sáng:”Ngân Tú, muội không hồ đồ.”

Nàng sở dĩ làm ra cái quyết địch này vì có hai nguyên nhân. Thứ nhất, có thể cứu Tuyên nhi và thứ hai, Ninh Vương mưu

phản một năm sau. Kết cục cùng với Thái Tử năm đó giống nhau – thua nhưng Ninh Vương so với Thái Tử thì thảm hơn.

Hoàng Thượng thế nhưng không hề cố kỵ cốt nhục tình thân muốn chém chết Ninh Vương. Về phần kết cục vị hoàng tử

nào chiến thắng thì nàng còn chưa kịp biết. Khi nàng cùng với một tiểu nha hoàn trên đường đào tẩu, xe ngựa rơi xuống

vách núi chết, khi nàng tỉnh lại đã một lần nữa, liền đang ở trên giường.

Nàng quay trở lại thời điểm khi mới tới Ninh Vương Phủ một năm trước.

Nếu chung quy Ninh Vương muốn tử, kia không bằng nàng sớm rời khỏi Ninh Vương Phủ bởi nếu người thắng là Thái Tử

hay là Lương Vương thì đều so với Ninh Vương tốt hơn. Bất luận nàng chọn ai, nàng đều có một nửa cơ hội cứu người

nhà. Nàng – con gái của một tội thần không có bất cứ ai có thể dựa vào, Lương Vương Phủ khẳng định vào không được.

Con đường duy nhất lúc này nàng có thể đi là vào phủ Thái Tử. Tạm thời có thể không cứu được Tuyên nhi nhưng nếu

Thái Tử có một ngày xưng bá thiên hạ, nghĩ dến thời điểm Thái tử khó khăn nàng đã từng chiếu cố người. Người có thể

bảo vệ nhà nàng bình an.

Những điều này trở thành trụ cột tinh thần cho Lâm Tam Tư. Tuy nói rằng nàng có cẩm y ngọc thực cuộc sống sau khi

xuyên qua nhưng chỉ sau hai lần ngắn ngủi, nàng đã xem hết nhân gian ấm lạnh. Những người trước đây từng nịnh bợ

phụ thân nàng, đâu có ai nguyệt ý trợ giúp nàng giờ phút này. Thậm chí có những kẻ còn bỏ đá xuống giếng, hận không

thể khiến cả nhà nàng không bao giờ có thể trở mình. Bây giờ, nàng không tin tưởng vào bất cứ ai, chỉ có thể tin vào

chính bản thân mình mới là điều đúng đắn.

“Ngân Tú, muội biết tỷ còn một chút bạc trong tay. Sau khi muội đi, tỷ nhớ đừng tiêu loạn.” Cho dù hai người có giao tình

sâu, có rất nhiều chuyện nàng cũng không tưởng nói cho Ngân Tú. Thấy Tào mẹ không chú ý tới các nàng, nàng nhỏ

giọng nói: “Tỷ nhớ đem bạc lưu trữ, dùng số bạc ấy rời khỏi Ninh Vương Phủ. Tìm rồi gả cho một người tin cậy, rồi bình

an qua một đời.”

Tô Ngân Tú nghe thấy thâm ý trong lời nói của Lâm Tam Tư, giương mắt đánh giá Lâm Tam Tư. Đang muốn hỏi Tam Tư

thì thấy Tào mẹ bước tới, liền sửa miệng: “Tam Tư, nếu muội đi thật, từ nay về sau tỷ tưởng muội thì phải làm thế nào?”

Hai người ở chung một đoạn thời gian, trong chốc lát phải tach ra, quả thật có chút không nỡ. Trong lòng Lâm Tam Tư có

chút lưu luyến, nên an ủi nói: “Muội là đi hầu hạ Thái Tử, cũng không phải đi ngồi tù, sau này luôn có cơ hội gặp mặt.”

Chuyện đi phủ Thái Tử rất nhanh được định xuống, so với trong tưởng tượng còn đơn giản hơn nhiều. Nàng chỉ cần thu

dọn hai bộ xiêm y sạnh sẽ, lên một chiếc xe ngựa tới phủ Thái Tử. Tới nơi, nàng bị người đẩy mạnh vào trong, cánh cửa

ở phía sau người khép lại.

Tâm Lâm Tam Tư cũng siết chặt lại.

Nhìn những bụi cỏ cao bằng tường trong sân, Lâm Tam Tư biết rằng nơi này sẽ là địa phương nàng sinh hoạt trong một

năm hoặc là càng lâu hơn.

Nghĩ đến ở cùng với người trên tay dính đầy máu tươi, lãnh huyết vô tình – Thái Tử Hoắc Dực, cả người Lâm Tam Tư

không khỏi run lên.

Tới đón Lâm Tam Tư là bà vú của Thái Tử - lão bà với một bên mắt bị mù. Sau khi Thái Tử bị nhốt lại, bên người chỉ có

Dung bà bà. Hai người sống nương tựa vào nhau.

“Bà bà.”Lâm Tâm Tư biết bà không phải là sinh ra bị tật mà nguyên do là sau khi Hoắc Dực bị vòng cấm, bà khổ sở khóc

ngày dêm. Ánh mắt bà không thể nhìn thấy nhưng thính giác lại minh mẫn dị thường. Bà vẫn duy trì khoảng cách không

xa không gần, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Đến đây!” Dung bà bà nắm quai trượng trong tay, gõ hai tiếng trên mặt đất, trên khuôn mặt bà nở nụ cười hiền lành: “Nếu

đã tới đây, cùng ta đi trước bái kiến Điện hạ.”

“Vâng ạ.” Lâm Tâm Tư đáp lời, đi mau hai bước tưởng đỡ Dung bà bà. Khi bà nghe được bước chân nhanh phía sau, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại. Ít ai có thể phát hiện ra bà đang nắm chặt quải trượng.

“Bà bà, nô tỳ đỡ ngài đi.”

Thanh âm Lâm Tam Tư vang lên, nụ cười trên khuôn mặt Dung bà bà liền khôi phục như lúc đầu. Bà run rẩy vươn tay ra, tuỳ ý để Lâm Tam Tư dìu đi.

Thái Tử tên lá Hoắc Dực, đứng hàng thứ ba trong các hoàng tử, làm người lãnh huyết vô tình. Hai năm trước, sau khi bị

buộc tội mưu phản rồi bị cấm túc trong phủ. Tất cả nữ quyết trong phủ đều bị trục xuất, chỉ để lại bà vú hơn sáu mươi tuổi

chiếu cố. Hoàng Thượng nghỉ tới tình nghĩa với mẹ đẻ Thái Tử nên vẫn chưa huỷ bỏ Thái Tử vị. Tháng trước khi Thái Tử

sinh bệnh, mà bà vú thí lớn tuổi nên không thể chăm sóc hu đáo. Đúng lúc Đại Hoáng Tử Lương Vương Hoắc Thú đang giám quốc lúc này. Để thể hiện rằng mình là người không chỉ có trí tuệ mà còn rộng lượng, nên cố ý từ trong Ninh Vương Phủ tuyển ra một con gái tội thần tới hầu hạ trong phủ Thái Tử.

Lâm Tam Tư và bà vú cùng hướng Ngọc Lâm Uyển đi. Sau khi đi qua một dãy hành lang gấp khúc, xa xa liền thấy bóng dáng một người đứng dưới tàng cây ngô đồng. Người đó xoay lưng lại với các nàng, một thân bạch y, dáng người cao ngất tuấn tú. Đứng cùng cây ngô đồng càng làm nổi bật lên sự lạnh lùng cao ngạo của người.

Tựa hồ như cảm nhận được điều gì, Hoắc Dực nghiêng người hướng phương hướng các nàng xem. Ánh mắt lạnh nhạt, không chứa đựng bất cứ một sự ôn nhu nào như một dòng sông băng giá. Cảm giác Lâm Tam Tư không nói nên lời, chỉ cảm thấy cả người rét run.

“Điện hạ, đây là Lâm cô nương.” Khuôn mặt Dung bà bà nhìn về phía Hoắc Dực. Dù không nhìn thấy trên mặt bà đều chứa nụ cười hiền lành ôn hoà nhưng giọng nói thì mang theo một chút khách khí: “Lâm cô nương, kia là Thái Tử Điện hạ.”

Vừa nghe vậy Lâm Tam Tư lập tức muốn quỳ xuống, nhưng thấy thân bạch y thanh lãnh kia đã xoay người sang chỗ khác. Giống như lúc trước quay lưng lại các nàng, phảng phất giống như chưa từng thấy các nàng.

“Bà bà.”. Lâm Tam Tư có vài phần xấu hổ, do dự một chút rồi nói:”Nô tỳ có phải hay không muốn qua bái kiến Thái Tử Điện hạ?” Chung quy nàng đã hạ quyết tâm muốn ôm đùi vàng của Thái Tử Điện hạ. Dù người có thái độ lạnh lùng đến đâu hay tính tình cổ quái thì nàng đều thề nhất định sẽ không từ bỏ qua mục đích.

Dung bà bà cười khoát tay: “Không cần, nếu như có chuyện cần thì Điện hạ sẽ gọi ngươi. Đi thôi, bà bà dẫn ngươi tới phòng bếp xem xem.”

“Vậy thì tốt.” Lâm Tam Tư biết không thể lại kiên trì nếu không sẽ khéo quá hoá vụng, liền đi theo Dung bà bà. Đi vài bước, nàng không nhịn được nên quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Dực. Bóng dáng thanh lãnh kia cùng với hình ành trong kiếp trước khiến nành cảm thấy có chút hoảng hốt.

Có một lần ở xa xa, Lâm Tam Tư đã từng gặp qua Hoắc Dực tại pháp trường. Khi đó nàng bị dân chúng vây quanh, chỉ có thể từ một khe hở nhìn thấy Hoắc Dực – quan chủ thẩm ngồi ở vị trí cao cao. Khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, đôi mắt với khí thế bức người nhìn xuống phía dưới đài cùng với khí thế vương giả khiến cho toàn trường trở nẻn yên lặng. Ánh nắng chói chang chiếu vào đỉnh đầu của người, ánh mắt người vẫn không có chút ấm áp nào. Cổ tay người nhẹ nhàng di chuyển, một ánh đao liền chém xuống.

Người thiếu niên với hiên ngang khí vũ không ai cò thể bì nổi nay lại trở thành một người cô đơn trong trạch viện cũ. Không biết tại làm sao, lòng Lâm Tam Tư đột nhiên có chút chua sót.

Dung bà bà đưa Tam Tư đi dạo một vòng quanh phủ Thái Tử. Sau một hồi lâu, Tam Tư đỡ Dung bà bà trở về phòng: “Ngày mai ta phải rời khỏi đây, tối nay ngươi hầu hạ Thái Tử đi ngủ. Thừa dịp ta còn tại trong phủ, nếu như có chỗ không hiểu, ngươi có thể hỏi ta.”

Dù Lâm Tam Tư rõ ràng Dung bà bà là có một phen ý tốt nhưng vẫn bị nàng bỏ qua phần kia do dự, đến lúc này mới đặc biệt rõ rệt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.