Phong bì này được làm bằng loại giấy dai dày, nhìn qua rất bình thường, nhưng Hạ Lăng biết, đồ vật bên trong tuyệt đối có giá trị không nhỏ.
Nhưng cô vẫn nói câu cũ: “Cầm về.”
Sở Sâm bất động: “Mở ra nhìn một cái, cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cô.”
Hạ Lăng căn bản không muốn để ý đến anh ta, nhưng chị Mạch Na lại đưa tay nhận lấy phong bì, từ bên trong rút ra một tập giấy tờ rất dày: “Ha ha, hợp đồng cho tặng, giấy công chứng, giấy tờ bất động sản?” Chị Mạch Na ngẩng đầu nhìn Sở Sâm: “Đế Hoàng các anh đúng là quá hào phóng rồi.”
Sở Sâm mỉm cười: “Khu biệt thự tốt nhất ở ngoại ô, là nơi có tiền cũng không mua được, Diệp tiểu thư, rất nhiều ngôi sao nhỏ như cô cả đời cũng không mua nổi một căn, tôi khuyên cô hãy nhận lấy đi.”
Hạ Lăng nhíu mày, không nhìn giấy tờ bất động sản trong tay chị Mạch Na mà hỏi luôn: “Thanh Sơn Thủy Tạ?”
“Xem ra cô cũng biết chỗ đó.” Sở Sâm cười ý tứ sâu xa, cô gái nhỏ này, nhìn bên ngoài thì dường như rất thanh cao, nhưng thực tế lại nắm rõ khu nhà giàu trong lòng bàn tay. Nếu không tại sao vừa nói đến khu biệt thự tốt nhất ở ngoại ô, cô đã đoán được ngay là Thanh SơnThủy Tạ... Thanh Sơn Thủy Tạ tuyệt đối là khu nhà giàu ẩn mìnhkhông lộ ra bên ngoài, chỉ có gia tộc giàu có quyền lực thật sự mới biết giá trị nơi đó cao đến mức nào, những nhà giàu mới nổi thường suy nghĩ sai lầm rằng khu vực tốt nhất của thành phố nằm ở nơikhác.
Một ngôi sao nhỏ không thân phận không chỗ dựa, có thể biết đến khu vực như Thanh Sơn Thủy Tạ kia, chỉ có một khả năng... Cô vì muốn tiếp cận chen chân vào hào môn mà tốn nhiều công sức đi tìm hiểu. Những cô gái như vậy Sở Sâm đã gặp quá nhiều.
Chỉ cần là người có thể dùng tiền mua được, thì không khó giải quyết.
Sở Sâm càng cười thoải mái hơn: “Nhận lấy đi, sau này cô cũng là một thành viên ở nơiđó.”
Anh ta vốn cho rằng cô gái này được quan tâm quá mà lo sợ, cảm động rơi nước mắt, ai ngờ, mày Hạ Lăng càng nhíu chặt hơn, cô cầm tập giấy tờ dày cộm từ tay chị Mạch Na, nhìn một cái, không sai, là Thanh Sơn Thủy Tạ, số 666.
Hạ Lăng biết nơi đó.
Kiếp trước, Bùi Tử Hoành mua hai chỗ bất động sản ở Thanh Sơn Thủy Tạ, một nơi là số 666 này, còn một nơi là số 1314.
1314, một đời một kiếp.
Đó là quà sinh nhật anh ta tặng cô ba năm trước, dựa theo sở thích của cô, thiết kế thành phong cách lâu đài thuần một màu trắng như trong truyện cổ tích. Nhưng khi đó cô khăng khăng mê mẩn kiểumàu đen của truyện cổ tích Grim, sau khi đến xem, đưa ra một chuỗi yêu cầu sửa chữa thật dài, Bùi Từ Hoành nuông chiều cô, bảo người ta sửa lại lần nữa, lần tu sửa này rất lâu, đến tận khi họ cãi nhau, cô bị anh giam cầm, cũng chưa làm xong.
Sau đó, căn biệt thự kia thế nào rồi?
Cô không biết.
Còn căn nhà khác, số 666 mà chị Mạch Na cầm trên tay lúc này, Hạ Lăng cũng biết một số thông tin. Ngôi biệt thự này hẳn là của Hạ Vũ... Năm đó, Bùi Tử Hoành tặng Hạ Lăng một ngôi biệt thự, Hạ Vũ không vui, nói không muốn sống xa chị gái, vì vậy anh ta lại mua thêm một căn nữa cho Hạ Vũ.
Tại sao hôm nay, Bùi Tử Hoành lại đem ngôi biệt thự này ra tặng người khác?
Trong lòng Hạ Lăng đầy thắc mắc, nhưngvìthân phận đời này của mình, cô không tiện hỏi ra miệng.
Trong lòng Sở Sâm đã có dự tính trước, anh ta nở nụ cười: “Diệp tiểu thư, cô là người thông minh, nên biết lựa chọn thế nào. Đi theo ông chủ Bùi, quà tặng như vậy sau này còn có rất nhiều, còn đi theo ông chủ Lệ của Thiên Nghệ... Tôi biết anh ta sự nghiệp lớn nhiều tài sản, nhưng anh ta chưa chắc sẽ hào phóng với cô như vậy.”
Hạ Lặng ngẩn ra, vừa nghe thấy ý tứ trong lời nói của anh ta thì rất tức giận, đây là coi cô làhạng người gì?
Chị Mạch Na cũng giận: “Tiểu Lăng không phải loại người như anh nói, bảo Bùi Tử Hoành sớm bỏ ý định này đi!”
Sở Sâm chậm rãi thả tay xuống, chậm rãi nói: “Mạch Na, Diệp Tinh Lăng vẫn còn là một đứa trẻ, không hiểu chuyện thì thôi, tại sao ngay cả cô cũng không hiểu? Trong cái giới này, hầu hết đều là người bán mình, đâu ai sạch sẽ hơn ai đâu? Không cần nói ai khác, ngay cả Lưu Vân, Chu Phỉ Phỉ mà cô từng dẫn dắt... ai mà không phải dựa vào thân thể để kiếm được tiền đồ?”
Chị Mạch Na xanh mặt, không nói lời nào.
Hạ Lăng nhớ đến hai ngôi sao nữ kia, từng có một thời rất nổi tiếng, hóa ra bên trong còn có ẩn tình như vậy.
Sở Sâm nói tiếp: “Diệp Tinh Lăng may mắn hơn họ rất nhiều, còn chưa phải qua tay nhiều người để kiếm miếng cơm, đổi chủ một lần, đã có thể gặp được một chỗ dựa vững chắc. Mạch Na, cô tự hỏi lòng mình xem, trong giới này nhiều kim chủ như vậy, có mấy người có tiền có thế như ông chủ Bùi của chúng tôi, ra tay hào phóng, còn chịu nâng đỡ người khác?”
Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nói với Hạ Lăng: “Cô gái nhỏ, đừng quá cố chấp. Thừa dịp còn trẻ, còn sạch sẽ, phải nắm chắc thời cơ vào, nếu không...” Anh ta nở nụ cười, nhìn vào mắt cô: “Một đôi mắt xinh đẹp như vậy,đến khi dính bụi trần, thì không thể bán được giá cao nữa rồi.”
Hạ Lăng phẫn nộ đến cực điểm, trực tiếp cầm giấy tờ và hợp đồng trên bàn, vo thành một nắm ném vào mặt anh ta.
Sở Sâm lấy tay đỡ, một tập giấy tờ dày cộm trượt xuống theo bộ âu phục cao cấp, rơi xuống đất.
Anh ta xoay người nhặt lên, lấy tay từ từ mở ra, trải phẳng, đặt trên bàn như cũ: “Không cần phải trút giận lên ngôi biệt thự này, đây là ông chủ thể hiện sự áy náy với cô, không liên quan đến những việc khác, cô cứ yên tâm nhận lấy. Có điều, nếu ngày nào đó cô thay đổi suy nghĩ, tình nguyện trở thành người của ông chủ, hoan nghênh cô bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
Anh ta đứng lên, khẽ cúi người với Hạ Lăng và chị Mạch Na: “Vậy tôi xin đi trước.”
“Anh cút đi!” Hạ Lăng vẫn rất tức giận, lại cầm tập giấy tờ kia, ném về phía lưng anh ta.
Cửa phòng khách đóng lại, tập giấy tờ đập lên cửa gỗ, trượt xuống. Hạ Lăng trừng mắt nhìn nó chằm chằm, không thể nguôi giận, cô xông lên cầm chặt định xé đi.
“Đừng!” Chị Mạch Na vội vàng ngăn cô lại.
“Làm gì?” Hạ Lăng vẫn chưa hết giận.
“Đưa cho em thì em cứ nhận đi!” Chị Mạch Na lại nói: “Người ta cũng nói, chỉ là xin lỗi, không có ý gì khác, đừng phí phạm!” Cô tiến lên hai ba bước, lấy lại giấy tờ nhăn nhúm trong tay Hạ Lăng, vuốt phẳng, nhét lại trong phong bì giấy, rồi đưa lại cho Hạ Lăng lần nữa: “Cầm chắc, đừng xúc động.”
Hạ Lăng không hiểu nhìn cô: “Chị muốn em nhận?”
“Tiền đó, đây chính là tiền.” Chị Mạch Na dở khóc dở cười: “Anh ta dám cho, vì sao chúng ta không dám nhận?”
Hạ Lăng vẫn không vui, cắn răng nói: “Em không muốn.”
“Lúc nào rồi còn quật cường như vậy.” Chị Mạch Na đập cho cô một cái: “Tình hình kinh tế của em không dư dả, đây chính là một khoản tiền lớn.” Cô nhìn gương mặt tức giận của Hạ Lăng, thở dài nói: “Tiểu Lăng, chị biết trong lòng em không vui. Nhưng Sở Sâm có hèn hạ đến mức độ nào đi nữa, nhưngcó một câu anh ta nói không sai... Bao nhiêu nghệ sĩ, cả đời cũng không kiếm nổi một ngôi biệt thự như vậy. Có nó, em đã có tài sản, không cần phải lo nghĩ về kế sinh nhai, có thể làm tốt chuyện em muốn làm, hiểu chưa.”
Hạ Lăng chậm rãi thở dài một hơi, cô đương nhiên hiểu.
Tiền là thứ tốt, ai mà không muốn?
Nhưng cô không muốn tiền của Bùi Tử Hoành, không muốn có bất kỳ quan hệ gì liên quan đến người đàn ông đó.
Chị Mạch Na nói: “Một tờ giấy mỏng này, có thể thay đổi cuộc đời của em. Tiểu Lăng, đừng quyết định trong lúc xúc động, trước tiên em phải bình tĩnh tỉnh táo lại để nghĩ cho rõ ràng, nếu mấy ngày sau em vẫn không muốn nhận, vậy thì xử lý cũng không muộn.”