Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 158: Chương 158




“Tôi sợ anh không nắm bắt đủ năm phút, hơn nữa,” Hạ Lăng nói, “Vị trí dừng lại cũng phải nghiên cứu kỹ.” Mỗi đoạn đường sẽ có ánh sáng, bối cảnh, cánh phóng viên truyền thông khác nhau, nhìn dáng vẻ của Vệ Thiều Âm là biết anh ấy không hề để ý.

Vệ Thiều Âm nóng nảy nói: “Cô đi chậm quá, sẽ quá thời gian mất.” vượt quá thời gian quy định trên thảm đỏ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, sẽ bị nhân viên an ninh mời đi xuống, trước mặt phóng viên và fan tuyệt đối rất mất mặt.

“Không thể quá giờ được đâu, cứ tin tôi.” Hạ Lăng đoán cảm giác về thời gian của anh chắc đã bị rối loạn rồi, đối với một kẻ hay xoi mói thuộc cung xử nữ như anh ta mà nói, thật sự không giống với bình thường. Khi làm âm nhạc, có nhắm mắt anh ta cũng có thể nắm bắt thời gian chính xác đến từng giây, sao mới bị fans kích động một chút mà đã biến thành bộ dạng này rồi?

“Cùng với Phượng Côn đại nhân bên nhau!” ngoài vành đai an toàn vẫn còn rất nhiều tiếng hô.

Vệ Thiều Âm bực dọc, kín đáo nhấc cổ tay lên liếc nhìn giờ trên chiếc đồng hồ nạm bạch kim.

“Vừa rồi một phút rưỡi, giờ khoảng hai phút mười năm giây thôi, không sai chứ.” Hạ Lăng khẽ cười.

Vệ Thiều Âm chửi đổng: “Không có kim giây.”

“Ha ha.” Lúc này Hạ Lăng thật sự phụt ra cười. Nhiều loại đồng hồ đeo tay của các thương hiệu xa xỉ thật sự không có kim giây, nghe nói là vì thời gian của những người có tiền không cần quá chính xác đến giây. Chỉ là Vệ Thiều Âm vì nhu cầu công việc, anh ta đã quen đeo chiếc Patek Philippe có cả kim giây, lần này đổi loại đồng hồ khác, nhất thời không thích ứng được.

“Nghiêm túc chút đi.” Anh ta lại nóng này nói.

Hạ Lăng cố gắng nén cười, “Được, được rồi… ha ha. Không sao đâu A Vệ, đi theo tôi, bọn anh không phải vẫn thường nói khả năng cảm giác ống kính và bối cảnh hiện trường của tôi rất tốt đó sao, đến đây, hôm nay để cho anh được mở rộng tầm mắt, thế nào là phong thái của một thiên hậu trong tương lai.

Vệ Thiều Âm không nói gì nữa, ngoan ngoãn nghe theo lời cô chỉ đạo.

Nửa quãng đường còn lại rất thuận lợi, với sự chỉ đạo của Hạ Lăng, bọn họ đã hoàn thành tốt đẹp khâu đi thảm đỏ, khi tới điểm cuối cùng, không nhiều không ít, vừa vặn năm phút tròn.

Vệ Thiều Âm nhẹ nhõm nói: “Lần sau tôi sẽ không nhận đồ tài trợ nữa.”

Hạ Lăng đáp lại: “Sau này tôi sẽ không để anh phải mệt.” Mấy năm nay độ nổi tiếng của Vệ Thiều Âm hơn hẳn mấy minh tinh, nhưng trừ phương diện chuyên môn âm nhạc ra, từ trước đến giờ anh ta đều không nhận tài trợ. Huống hồ, lần này là khuy cài và đồng hồ đeo tay, vốn dĩ bản thân anh ta dùng hàng Patek Philippe, thực sự không cần thiết phải đổi thương hiệu.

Hạ Lăng biết anh nhận tài trợ là vì cô. Lần này nhãn hiệu đồng hồ là một thương hiệu xa xỉ, rất kén người, nếu như không có nhà chế tác đẳng cấp Vệ Thiều Âm, bọn họ sẽ không tài trợ cho một ca sĩ mới ra mắt. Hơn nữa nhờ có phần tài trợ này, thêm cả lần trước Hạ Lăng làm người đại diện cho nước hoa Cánh sao, sau này giá trị của cô sẽ được nâng cao, nhận làm người đại diện hay tài trợ khác cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Trên con đường trở thành ngôi sao này, cô thực sự đã nhận được không ít sự giúp đỡ của rất nhiều người.

Khóe miệng Hạ Lăng nở ra một nụ cười hiền dịu, trọng sinh vào Thiên Nghệ, có lẽ là sự chiếu cố lớn nhất mà ông trời dành cho cô.

Phía cuối thảm đỏ là một bức tường chữ ký, mỗi vị khách quý đi hết thảm đỏ đều sẽ ký tên lên đó, và để phóng viên chụp ảnh lần cuối.

Vệ Thiều Âm nhanh chóng cầm lấy bút, soàn soạt ký tên mình rồi dùng ánh mắt thúc giục cô.

Hạ LĂng biết anh hết kiên nhẫn, thuận theo ý anh cầm lấy bút, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào bảng ký tên lành lạnh, tự nhiên ký xuống tên của mình. Động tác này cô đã làm vô số lần, giống như một phần bản năng của cơ thể, được bao nhiêu fans và phóng viên vây quanh, ánh đèn flash lóe sáng, bốn phía đều là những tiếng hò hét…

Cô có chút lơ đãng, đột nhiên cả người toát ra mồ hôi lạnh.

Trên bảng ký tên, một nửa chữ “Hạ” đã dần thành hình, nếu như viết hết hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Bàn tay Hạ Lăng bắt đầu run lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi, sao bản thân có thể phạm phải lỗi lớn thế này?!

Cũng may, nét chữ của cô vẫn luôn trừu tượng, không dễ nhận ra. Cái khó ló cái khôn, cô vội sửa nửa chữ “Hạ” thành chữ “Diệp”, có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn có thể che giấu được.

“Ba chữ “Diệp Tinh Lăng” xuất hiện trên bảng ký tên lấp lánh ánh sao.

Hạ Lăng vẫn mỉm cười bình thường, đứng trước bảng ký tên để cho phóng viên chụp ảnh, cúi đầu cám ơn rồi rời đi.

Phía sau cô trên phía thảm đỏ, một người đàn ông mặc vest gọn hàng với bước đi trầm ổn đang tiến lại, sắc mặt anh ta trang trọng, toàn thân tỏa ra sự ôn hòa và khí chất bao dung, đi tới đâu tiếng hò reo vang lên tới đó.

Anh ta đi một mạch hết thảm đỏ, cũng tới trước bảng ký tên.

Cầm lấy bút thuận tay chuẩn bị ký tên mình lên đó, đột nhiên vẻ mặt kinh ngạc dừng lại, bên cạnh tay anh ta chính là nửa chữ “Hạ” mà Hạ Lăng vừa viết, mặc dù có dấu vết sửa đổi, nhưng anh không thể nhận nhầm được…

Phượng Côn anh đã hợp tác với Hạ Lăng bao nhiêu năm, đã quá quen thuộc với chữ ký của cô ấy.

Nửa chữ “Hạ” này, giống như Hạ Lăng tái sinh!

Phượng Côn gắng đè nén cảm xúc trong lòng, nhìn lại chữ ký đó, bị người ta cưỡng ép sửa thành ba chữ “Diệp Tinh Lăng”, là Diệp Tinh Lăng, từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã cảm thấy cô rất giống Hạ Lăng, rốt cuộc giữa bọn họ có mối quan hệ gì?

Trong lòng Phượng Côn cuộn trào, lóe lên một suy nghĩ…

Lẽ nào, Diệp Tinh Lăng là Hạ Lăng đầu thai? Rõ ràng biết suy nghĩ này hoang đường, nhưng anh quá kinh ngạc, ngoài cách nghĩ đó ra còn có cách nào khác để giải thích sự tương đồng khó tin này?

Phượng Côn tràn ngập hoài nghi, vẫn giữ nét mặt như bình thường, phối hợp với phóng viên chụp ảnh rồi đi xuống.

Hành lang trong đài truyền hình như mê cung, hình vòng cung, cảm giác phương hướng của Vệ Thiều Âm không tốt, dẫn Hạ Lăng đi vòng hồi lâu, bất ngờ giáp mặt một người đang tiến lại, chính là Phượng Côn.

Chính xác mà nói, là Phượng Côn trông thấy bọn họ nên cố ý đi vòng qua chắn họ.

Anh ta nhìn chằm chằm Hạ Lăng rồi như không có chuyện gì nói: “Chào hai vị, đã lâu không gặp.”

Hạ Lăng ngẩng đầu, thấy Phượng Côn mặc một bộ vest đen chỉnh tề, bên túi ngực trái đặt một chiếc khăn lụa vàng được xếp chồng lên nhau theo phong cách quý tộc xưa, dung mạo anh ta cũng không phải thuộc hàng xuất sắc, nhưng thần sắc điềm tĩnh, bước đi ung dung, giống như một quý ông bẩm sinh, khiến cho người khác bất giác bị thu hút, không thể rời mắt.

Hơn một năm trước, bọn họ còn là những người bạn tốt không có điều gì không kể cho nhau nghe.

“Phượng Côn.” Tiếng nghiến răng của của A Vệ truyền tới, “gì mà lâu không gặp chứ? Năm ngoái khi thu âm bài hát tưởng nhớ Hạ Lăng mới gặp nhau.” Kỳ thực, lần trước bọn họ gặp nhau không phải là năm ngoái lúc thu âm ca khúc tưởng niệm Hạ Lăng, mà là không lâu trước đó trong tiệc rượu công bố “Cánh bướm trong lồng”, đáng tiếc Vệ Thiều Âm vì trốn tránh cho sạch sẽ đã cố ý tránh xa mọi người, không nói chuyện trực tiếp với Phượng Côn.

Bị anh ta xen vào, nỗi cảm khái đối với người bạn cũ trong lòng Hạ Lăng cũng lắng xuống, bắt đầu lầm bầm với Vệ Thiều Âm… năm ngoái mà lại nói là vừa mới?! năm ngoái thu âm ca khúc tưởng niệm là đầu thu, giờ đã là cuối dông, vừa hay một năm rưỡi rồi, anh ta còn chê chưa đủ lâu, đây rốt cuộc là đã bao lâu không gặp Phượng Côn?

A Vệ, anh không thể nể mặt chút nào sao.

Phượng Côn không hề bận tâm, cười cười rồi quay qua nhìn Hạ Lăng: “Diệp Tinh Lăng đúng không?”

Cô sợ bị nhìn thấy sai sót, cố gắng bình tĩnh gật đầu.

Phượng Côn nói: “Tôi đã nghe qua bản cover “Hải yêu” của cô, cách xử lý giọng khiến người nghe rất kinh ngạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.