Phượng Côn bình tĩnh nói: “Thực tế, bài hát này khiến tôi rất thất vọng.”
Tất cả mọi người không còn gì để nói, anh Phượng, rất thất vọng mà anh còn chọn cô ấy? Mọi người chúng tôi cũng rất thất vọng.
Vệ Thiều Âm xù lông: “Tiểu Lăng nhà chúng tôi không đến lượt anh đánh giá thất vọng hay không.”
Phượng Côn khẽ mỉm cười, nhìn Vệ Thiều Âm: “Đây chính là vấn đề. Giọng hát của Diệp Tinh Lăng thực ra rất tốt, không biết anh có phát hiện ra không, cô ấy có thể hát được trình độ phức tạp sâu sắc mà rất nhiều ca sĩ khác không hát được.”
Cái gì gọi là “không biết anh có phát hiện ra không”?!
Vệ Thiều Âm chẳng những xù lông, mà còn phát điên luôn, Phượng Côn anh có ý gì hả, anh đang chất vấn trình độ của người sản xuất âm nhạc như tôi đúng không?! Tiểu Lăng nhà chúng tôi, giọng hát của cô ấy xuất sắc đến mức nào, chẳng lẽ tôi còn không biết?!
Anh ấy lạnh lùng nói: “Giọng hát của Tiểu Lăng đương nhiên tốt.”
“Cho nên, vì sao Thiên Nghệ các anh chọn cho cô ấy bài hát như vậy?” Giọng điệu của Phượng Côn vừa ấm áp vừa chân thành, cũng rất xảo quyệt: “Ca sĩ có thiên phú như vậy, bị bài hát này làm lãng phí vô ích, nếu đổi thành bài hát khác, tôi tin tưởng Diệp Tinh Lăng có thể biểu diễn ra một phong thái hoàn toàn khác. Cho nên, Diệp Tinh Lăng.” Anh ấy nhìn sang Hạ Lăng, nói: “Tôi hy vọng cô có thể gia nhập đội của tôi, tôi sẽ sáng tác riêng bài hát thích hợp nhất với cô.”
Lần này Vệ Thiều Âm không tranh cãi với Phượng Côn, anh tiếp tục hung hăng trừng Hạ Lăng, anh nhớ rõ thứ tự lên sân khấu của cô không phải như vậy, cũng không phải biểu diễn bài hát này, vừa nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong hậu trường, tại sao lại thành ra tình huống này?
Nhưng mà, bài hát “Con vịt nhỏ” này, anh cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Cũng không thể nói cho tất cả mọi người rằng kế hoạch ban đầu không phải như thế?
Vệ Thiều Âm rất nóng nảy, cũng rất hậm hực, liên tục trừng mắt nhìn Hạ Lăng liếc qua rồi liếc lại.
Hạ Lăng duy trì nụ cười hoàn mỹ, coi như không thấy ánh mắt không hài lòng của anh, cô lấy tinh thần để ứng đối với Phượng Côn. Cô nâng micro lên, thể hiện tôn trọng nên có của một người mới ra mắt với nhà chế tác vàng: “Cảm ơn anh Phượng. Trên thực tế, tôi không cảm thấy bài hát này là lãng phí, bài hát này rất đáng yêu, tuy không cần quá nhiều kỹ xảo, nhưng đối với âm nhạc mà nói, kỹ xảo chẳng qua chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là một trái tim chân thành, có đúng không.”
Cô trợn mắt nói láo, kỹ xảo gì chứ, trái tim chân thành gì chứ, đều là những lời phỉ nhổ hồi trước của Vệ Thiều Âm thôi, anh cáu kỉnh chủ yếu vì những bài hát mà Phượng Côn sáng tác cho Hạ Lăng đều quá mức lộng lẫy, kỹ xảo phức tạp, mà không coi trọng việc truyền đạt tình cảm. Hạ Lăng nghe anh chửi nhiều quá, quả thật đã thuộc lòng những lời này, nên bây giờ nói ra vô cùng thuận miệng.
Vệ Thiều Âm thấy cô nói lại lời anh từng nói, vẻ mặt đang âm u cũng tốt hơn một chút.
Nhưng nghĩ một lát, lại cảm thấy không đúng, bây giờ không phải lúc tính toán những cái này, việc khẩn cấp bây giờ là, phải để cô gia nhập vào đội của Phượng Côn! Phượng Côn là nhà chế tác duy nhất muốn chọn cô, cô chỉ có thể tham gia đội của anh ấy, nói ra lời đắc tội với người dẫn đội tương lai này, có thật sự ổn không?
Vệ Thiều Âm lại bắt đầu phát điên.
Phượng Côn vẫn ấm áp như trước: “Đến đội của tôi, tôi sẽ tôn trọng trái tim chân thành của cô.”
“Không.” Vượt ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Lăng từ chối: “Cảm ơn anh đã chọn tôi, anh Phượng, nhưng tôi không thể tham gia đội ngũ của anh, anh không phải sự lựa chọn của tôi.”
“Cô ta điên rồi!” Trong phòng hóa trang, Hạ Vũ vừa ao ước vừa đố kỵ, còn rất phẫn nộ: “Từ chối Phượng Côn, cô ta ngớ ngẩn sao?!” Dựa vào cái gì, bản thân mình cố gắng như vậy cũng không được anh ấy công nhận, vậy mà người phụ nữ thối tha tên Diệp Tinh Lăng kia lại có thể từ chối một cách dứt khoát như thế?!
Khán giả theo dõi buổi phát sóng trực tiếp và các nhà truyền thông cũng thấy mình như điên rồi: “Đây là chiêu trò do ban tổ chức sắp xếp đúng không?”
“Chắc vậy đó, sao lại có người từ chối Phượng Côn được chứ?”
Thế nhưng, Hạ Lăng lại thật sự nghiêm túc từ chối, cô nhìn Phượng Côn, ánh mắt kiên định.
Phượng Côn: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?” Câu nói này của anh, cũng nói nên tiếng lòng của hàng nghìn khán giả đang xem.
Hạ Lăng nói: “Anh Phượng, tôi nhớ trước đây anh từng nói, tôi hát giống thiên hậu Hạ Lăng đã qua đời.”
Phượng Côn gật đầu, trước đây không lâu, anh ấy từng nhắc đến “Hải yêu” với cô, đã nói những lời tương tự như vậy.
Hạ Lăng nói: “Nhưng bản thân tôi cảm thấy không hề giống. Anh Phượng, ngày đó tôi đã nói với anh, có lẽ trở thành Hạ Lăng thứ hai là giấc mơ của rất nhiều người, nhưng không phải của tôi... đây chính là lý do tôi từ chối anh.” Ý là, lo lắng Phượng Côn này đã từng là nhà sản xuất tay sai của Hạ Lăng, sẽ biến cô thành Hạ Lăng thứ hai.
Trong ngoài hội trường đều sôi trào, ca sĩ nhỏ mới ra mắt này, tại sao lại dám nói ra lời như vậy?!
Ngang nhiên khiêu khích thiên hậu Hạ Lăng! Phượng Côn nói cô giống Hạ Lăng, cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng! Vậy mà còn không hài lòng, là có ý gì? Cô thật sự cho mình là một nhân vật lớn sao?!
Tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.
Trong hậu trường, chị Mạch Na tức giận đến suýt đập vỡ cốc: “Cô ấy đang phát dồ gì vậy? Có dở chứng thì cũng phải đúng lúc một chút chứ! Từ chối Phượng Côn, còn đắc tội một đám fan đông đảo của thiên hậu, có ích lợi gì?!”
Nhóm Tạ Lâm Lang vội vàng dỗ dành chị Mạch Na.
Trên sân khấu, Phượng Côn hơi kinh ngạc, là lý do này sao? Đây... là lý do thật sự, hay là lý do vừa nghĩ ra vì không muốn tham gia vào đội của anh? Ánh mắt anh ấy hơi tối xuống, rơi vào trầm tư.
Người dẫn chương trình nói: “Diệp Tinh Lăng, cô phải suy nghĩ cho kỹ, ngoại trừ Vệ Thiều Âm, chỉ có một mình Phượng Côn quay ghế vì cô, nếu cô từ chối tham gia đội của anh ấy, vậy thì chỉ có thể bị loại, phải tham gia so tài trong vòng hồi sinh.”
“Tôi chọn tham gia vòng hồi sinh.” Cô nói một cách kiên định.
“Tách tách, tách tách.”
Vô số ánh đèn flash sáng lên, rọi xuống dáng vẻ kiêu ngạo ngẩng cao đầu đứng giữa sân khấu của cô, váy gấm màu trắng bạc của cô lấp lánh, hơi tung bay trên sân khấu thoáng gió, như một cô công chúa ngông cuồng không ai sánh nổi.
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo rồi.
Cô từ chối Phượng Côn, nhà chế tác giỏi nhất trong ngành! Mà cô chẳng qua chỉ là một người mới!
“Hiện tại anh Phượng có cảm giác gì ạ?” Người dẫn chương trình còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Nói thật là, cảm thấy hơi bị đả kích.” Phượng Côn khẽ cười khổ, sau đó lại chuyển đề tài: “Có điều, cũng có thể hiểu được, bất kỳ nghệ sĩ chân chính cứng cỏi nào có mục tiêu theo đuổi, đều không hy vọng bị người ta nói thành người thứ hai gì đó. Diệp Tinh Lăng, tôi xin lỗi cô vì lời nói lúc trước.”
Cả hội trường xôn xao, cái gì, với thân phận và địa vị của Phượng Côn, lại đi xin lỗi một người mới vừa ra mắt?
Hạ Vũ nghiến chặt răng, tại sao lại như vậy, người phụ nữ thối tha kia sao có thể xứng để nhân vật lớn cúi đầu xin lỗi?! Có điều, cô ta lập tức cười thầm: “Diệp Tinh Lăng, cô thật sự nhận được lời xin lỗi này sao? Anh Phượng thật ra đang hại cô ta, một câu xin lỗi của anh ấy, không phải càng khiến Diệp Tinh Lăng trở nên kiêu ngạo hơn không coi ai ra gì hơn sao? Anh Phượng nhất định đang muốn báo thù cô ta.”
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Phượng Côn khiến cô ta không hề ngờ tới: “Như vậy, cô có thể suy nghĩ lại về việc tham gia vào đội của tôi không?” Đây mới là mục đích thật sự của anh ấy khi nói xin lỗi, ngăn chặn tất cả lý do của Hạ Lăng, đưa cô vào tình thế bắt buộc!