Anh ta im lặng một lúc lâu.
Vào lúc Hạ Lăng nghĩ là anh sẽ không trả lời, cô lại nghe anh nhẹ nhàng nói: “Tôi trước nay chưa từng thích ai cả.”
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy đau xót, có cảm giác lạc lõng và thất vọng không biết đến từ đâu. Sau đó anh lại nói tiếp: “Thế nhưng đã từng có một người, cô ấy là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của tôi, mà cô, lại trông rất giống cô ấy.”
Tim Hạ Lăng bất chợt dừng một nhịp, cô biết người anh đang nói đến là ai, nhưng mà: “Không phải, cô ấy không phải. Anh thậm chí còn không biết...” Bùi Tử Hoành, anh thậm chí còn không biết được rằng cô ấy đang ở bên cạnh anh, bị anh coi như một kẻ thế thân, bị anh đối xử tàn nhẫn thô bạo.
Hạ Lăng đứng dậy: “Cảm ơn anh đã trả đồ lại cho tôi, Bùi tiên sinh, tôi phải đi rồi.”
Từ sau lưng anh gọi cô: “Tiểu Lăng.”
Bước chân của cô hơi ngừng lại, chỉ chút nữa là cô đã không nhịn được mà quay người - đây là lần đầu tiên từ lúc cô trọng sinh đến bây giờ anh gọi cô bằng cái tên quen thuộc này, giọng anh khàn khàn đầy đau khổ, giống như trăm ngàn tình cảm tụ lại trong một từ ấy. Thế nhưng, cô không thể quay đầu, cũng không dám... lần nữa quay trở lại bên anh, tình yêu của hai người, đã chết rồi.
Cô trở về phòng.
Vẫn sống cuộc sống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ sau lần đó, quan hệ giữa cô và Lệ Lôi trở nên khó xử, mỗi ngày, hai người vẫn cùng nhau ăn như cũ, cùng nhau uống trà, phơi nắng, nhưng anh không còn ôm cô nữa, về nội dung của câu chuyện mẫn cảm này, cũng không hề được nhắc đến, giống như anh chưa từng nhìn thấy việc xảy ra trong thang máy, cũng như lần cãi nhau trong xe của hai người chưa từng xảy ra.
Anh che giấu rất tốt.
Chỉ có thỉnh thoảng, trong lúc Hạ Lăng lơ đãng ngẩng đầu nhìn, thì phát hiện ánh mắt anh đang nhìn theo cô, không rõ đang nghĩ gì.
Hạ Lăng cũng không biết suy nghĩ của anh như thế nào, là anh thật sự không thèm để ý? Hay đây chỉ là sự im lặng trước cơn bão? Cô vẫn luôn nghĩ Lệ Lôi là một người trong trẻo như ánh mặt trời, vừa sạch sẽ lại ấm áp nhưng đến hôm nay cô mới nhận ra anh giống như biển lớn vậy, ở dưới vẻ ngoài bình tĩnh, có thể ẩn chứa dòng nước ấm cũng có thể chứa cơn sóng thần có thể phá tan mọi thứ.
Nhưng nói đến cùng, người có lỗi trong việc này là cô. Trong lúc anh đi vắng, cô lại ở cùng một chỗ và ôm ấp người đàn ông khác, tỉnh táo suy nghĩ lại, với thủ đoạn và thân phận của Lệ Lôi, anh không sai người xé cô thành từng mảnh nhỏ là đã khách khí lắm rồi. Thế nhưng ngược lại anh còn đối xử với cô tốt gấp đôi.
Chính vì vậy khi đối mặt với anh, Hạ Lăng lại càng thêm áy náy, trong lúc vô tình hoặc cố ý, cô bắt đầu tránh mặt anh.
Cô vất vả chờ cuối cùng cũng đến ngày nhạc hội tiếp theo được tổ chức, cô rất vui vì không cần phải ở nhà chung với anh nữa, nên từ sớm đã chuẩn bị xong đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Vừa đi đến trước thang máy, thì cô phát hiện cửa phòng của anh hé mở, Lệ Lôi đang ngồi uống trà trong phòng khách, Nhị Mao lười biếng nằm bên chân anh.
“Tiểu Lăng” anh gọi cô “Em định đi đâu vậy?”
“Đến nhạc hội.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Vẫn còn sớm mà, đợi ăn cơm xong anh sẽ đưa em đi.”
Hạ Lăng không muốn để anh đưa đi nên chỉ nói: “Không được rồi, em còn hẹn cả thợ trang điểm nữa, còn phải đến trước để trang điểm, sẽ mất rất nhiều thời gian.”
“Trang điểm?” Anh nhìn cô thật kỹ từ đầu đến chân, “Em không mặc quần áo anh mua cho em sao?”
“Em...” Quần áo cô mặc trên người hôm nay đều là quần áo bình thường, quần áo cao cấp mà Lệ Lôi mua cho cô trước đó tuy là chất đầy tủ nhưng cô lại không muốn mặc, lý do không phải là vì anh mua mà là những bộ quần áo và trang sức này đều đến từ cùng một nhãn hiệu mà trước kia cô hay mặc.
Mà nhãn hiệu này là nhãn hiệu mà Bùi Tử Hoành yêu thích nhất.
Cô nhớ năm đó khi cô đi cùng anh ta từ cô nhi viện về đến nhà, Hạ Lăng đã mặc lên người bộ quần áo tốt nhất mà cô có, màu sắc rực rỡ, đứng trong phòng khách lịch sự tao nhã của nhà họ Bùi nhìn tới nhìn lui, giống như một kẻ ăn mày lần đầu được đặt chân đến cung điện. Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ lúc em gái của Tử Hoành, Cảnh Dư nhìn thấy cô, trong mắt cô ta chỉ có kinh ngạc xen lẫn với khinh thường, giống như một cái gai nhọn, đâm sâu vào tự tôn nhỏ bé của cô. Sau đó, Bùi Tử Hoành đã tự tay chọn quần áo và trang sức cho cô, tất cả đều là trang phục với màu sắc nhẹ nhàng như màu be hoặc màu hồng nhạt, biến cô thành bộ dạng mà anh và gia tộc của anh thích. Trên người Hạ Lăng lúc đó một sợi tơ nhân tạo cũng không tìm được, thậm chí là quần áo có màu sắc hơi lòe loẹt cũng không có, quần áo trên người cũng luôn là những kiểu dáng mới nhất, chỉ cần nhìn qua, sẽ thấy đây là bộ dạng nên có của một tiểu thư nhà giàu lâu đời.
Bùi Tử Hoành rất hài lòng với kết quả này.
Lúc đó cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, cũng không quen với với phong cách quần áo đơn giản khiêm tốn như thế, nhưng vì anh thích, nên cô đã học cách thích ứng, thưởng thức nó. Sau này, lâu dần, cô dần thích phong cách này, trừ lúc cần đi diễn ở bên ngoài, còn ngày thường nếu không phải đồ của nhãn hàng đó cô sẽ nhất quyết không mặc. Lúc đó mọi người đều nói cô là một người rất biết cách ăn mặc, nhưng thật ra không ai biết tất cả đều là do Bùi Tử Hoành dùng núi vàng núi bạc tạo ra.
Anh ta thuần hóa cô, đóng một cái dấu ấn vô hình lên người cô.
Đến tận bây giờ, Hạ Lăng vẫn luôn phải cố gắng kháng cự mới có thể miễn cưỡng thoát khỏi bóng ma ấy.
Lệ Lôi hỏi: “Em từng nói em rất thích loại quần áo này mà, sao bây giờ lại không mặc?”
Cô không biết nên trả lời anh thế nào.
Lệ Lôi đứng lên, đi về phía cô: “Em mặc những quần áo đó rất đẹp, anh rất thích nhìn thấy em mặc chúng, Tiểu Lăng, nếu em có thể mặc những bộ quần áo ấy để đến nhạc hội, anh sẽ rất vui.” Anh rất ít khi yêu cầu cô làm gì đó, chính vì vậy, yêu cầu lúc này mới khiến cô cảm thấy bất ngờ như vậy.
Lệ Lôi không hề giống như Bùi Tử Hoành, anh sẽ không chi tiết sắp xếp mọi thứ cho cô, sẽ không quản lý can thiệp vào kiểu tóc, quần áo hay trang sức thường ngày của cô, trang điểm cho cô thành bộ dạng mà anh thích. Bình thường Lệ Lôi rất ít khi quản việc của cô, hôm nay là lần đầu tiên anh làm như vậy, sợ rằng... Hạ Lăng nhìn anh, lặng lẽ nghĩ, sợ là trước kia thời gian hai người ở chung với nhau chưa lâu, nên đến bây giờ anh mới bắt đầu lộ ra gương mặt thật của mình.
Suy nghĩ này khiến cô không khỏi rùng mình sợ hãi.
Mắt thấy anh tiếp tục đến gần, Hạ Lăng vô thức lùi lại hai bước. Hai mắt Lệ Lôi tối lại, bước chân cũng hơi dừng lại trong nháy mắt, rồi anh tiếp tục đến gần cô, ép cô lùi đến chỗ bậc thang của lối đi an toàn. Trong lúc cô không để, chân đá phải bậc thang, sắp ngã xuống…
Lệ Lôi nhanh tay lập tức kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực.
“Buông tay.” Hạ Lăng nói theo phản xạ.
Tay anh vẫn không chịu buông ra. “Tiểu Lăng” anh cúi đầu nhìn cô, tròng mắt màu xanh lục tối lại, “Vì sao em lại tránh anh, tại sao em lại không mặc quần áo mà anh mua cho em? Yêu cầu này của anh làm khó em đến như vậy sao?”
Hạ Lăng luống cuống quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh, không muốn cùng anh tiếp tục nói đến vấn đề này. Cô biết giải thích việc này thế nào đây? Nói cho anh biết, Lệ Lôi, những bộ quần áo mà anh mua đều là gu của người yêu cô kiếp trước? Không, không phải người yêu, đến tận bây giờ cô vẫn luôn không rõ mối quan hệ giữa mình và Bùi Tử Hoành là gì, thân phận mập mờ không rõ đến mức từ người yêu cũng không có tư cách dùng đến. Trong lòng cô vừa chua vừa chát, nhưng Lệ Lôi vẫn cứ khăng khăng quay mặt cô lại nhìn vào anh: “Em đang nghĩ cái gì? Dạo này em có vẻ không tập trung lắm, Tiểu Lăng, anh đã nói rồi, cho dù là chuyện gì anh cũng có thể giúp em, em không nên việc gì cũng giữ trong lòng.”
“Không có việc gì cả.” Hạ Lăng yếu ớt nói, cố gắng đẩy anh ra để đứng lên.
Nhưng tay Lệ Lôi vẫn cứng rắn như sắt không di chuyển chút nào: “Vậy em nói cho anh biết, tại sao em không chịu mặc quần áo mà anh mua cho em? Từ lúc anh về đến giờ, anh không hề thấy em mặc chúng dù chỉ một lần.”
Cô bị anh hỏi đến không yên: “Lệ Lôi anh buông em ra trước đã...”
“Em trả lời anh trước đi.” Đôi mắt xanh lục của anh vẫn chăm chú nhìn cô.
“Chỉ là em đột nhiên không còn thích những kiểu quần áo đó nữa thôi.” Hạ Lăng ấp úng nói.
“Nói dối.”
“Em không có...”
“Em nói dối.” Anh bình tĩnh vạch trần cô.