Giai điệu lộng lẫy kiều diễm.
Mê hoặc, bồng bềnh, dài dài ngắn ngắn, xa hoa lãng mạn.
Hạ Lăng hát, là đơn khúc “Pháo hoa hỗn loạn” của Hạ Vũ, bài hát này do Phượng Côn sáng tác, cũng là ca khúc duy nhất Phượng Côn sáng tác cho người khác ngoài Hạ Lăng trong hơn mười năm qua. Hạ Vũ nghĩ, ca khúc khó như vậy, nhất định không ai có thể hát hay được, nhưng không ngờ, đối thủ trước mặt lại là chị ruột của mình, đã hơn mười năm hợp tác gắn bó với Phượng Côn, nếu nói trên thế giới chỉ có một người đủ năng lực hát hay những ca khúc của Phượng Côn, thì người đó ngoài Hạ Lăng ra không còn ai khác.
Tuy lần đầu tiên hát bài hát này.
Nhưng Hạ Lăng hiểu rõ phong cách của Phượng Côn, hiểu rõ như nắm trong lòng bàn tay thứ tự khởi, thừa, chuyển, hợp của anh. “Pháo hoa pháo hoa lạnh như bức tranh, tiêu tan hết tháng năm... pháo hoa pháo hoa phản chiếu chân trời không bến bờ trong mắt anh...” Tiếng hát của cô, từng chữ đều lay động lòng người.
Khán giả dưới sân khấu như say mê, yên tĩnh không một tiếng động.
Ca khúc kết thúc, dư âm còn vẳng lại bên tai.
Hạ Lăng tao nhã nâng váy dài màu trắng, khom người chào cảm ơn.
Lúc này tất cả mọi người mới phản ứng lại, tiếng vỗ tay vang lên, kéo dài rất lâu không ngớt.
“Hát còn hay hơn bản gốc, không thể tin nổi...” Có khán giả thì thầm nói.
“Cái gì mà hay hơn bản gốc? Rõ ràng là hay gấp mấy lần bản gốc!” Một khán giả khác bắt bẻ.
“A, quá hay, ca sĩ như Diệp Tinh Lăng, lại hát bài hát của Vệ Thiều Âm, thật sự quá lãng phí, cô trời sinh thích hợp với Phượng Côn mới phải, lời và nhạc của Phượng Côn cứ như được làm riêng cho cô ấy vậy!” Khán giả thứ ba chân thành nói.
“Diệp Tinh Lăng, ở bên cạnh Phượng Côn đi!”
“Diệp Tinh Lăng, ở bên cạnh Phượng Côn đi!” Từ những tiếng hô vụn vặt lẻ tẻ, từ từ đã hợp thành một cơn thủy triều.
Hạ Lăng im lặng, bây giờ cô rốt cuộc cũng hiểu được cảm xúc của A Vệ khi bước trên thảm đỏ rồi, tiếng hô như con sóng này nối đợt sóng khác, thật sự khiến người ta thấy... áp lực rất lớn.
“Tôi... tôi đã ở bên cạnh Lệ Lôi rồi.” Cô nâng micro lên, yếu ớt nói.
Tiếng thét chói tai và tiếng huýt sáo ở hội trường vang lên liên tục, trời ạ, đây chính là lần đầu tiên cô thừa nhận quan hệ với Lệ Lôi trước mặt mọi người! Xế chiều hôm nay không phải vẫn còn có tin tức nói cô phủ nhận sao? Tình huống trước mặt này... rất rõ ràng!
“A a a Tiểu Lăng hay lắm!”
“Phải hạnh phúc với Boss nha!”
“Ném Boss đi, sang Đế Hoàng đi!”
“Phượng Côn mới thích hợp với cô!”
“Phượng Côn nhà chúng tôi là của A Vệ!”
Cả hội trường lộn xộn, đã biến thành trận đấu hỗn loạn giữa fan của Thiên Nghệ với fan của Đế Hoàng còn có đủ kiểu fan của các nghệ sĩ khác, mỗi người dường như đều điên cuồng hưng phấn, vung vẩy hai tay lớn tiếng kêu tên cặp đôi mình ủng hộ.
Tuy Hạ Lăng có nhiều kinh nghiệm sân khấu, nhưng kinh nghiệm đối phó với scandal không đủ, cô có phần bị nhiệt tình của mọi người dọa sợ, cầm micro mà chân tay luống cuống, hơi chột dạ liếc Phượng Côn một cái.
MC đúng lúc xuất hiện, đưa micro đến bên miệng Phượng Côn: “Anh Phượng, anh cảm thấy thế nào?”
Phượng Côn mỉm cười nhìn Hạ Lăng, giọng nói trầm thấp đầy hấp dẫn dịu dàng như dòng nước: “Diệp Tinh Lăng, hoan nghênh cô đến Đế Hoàng.” Lúc chỉ có hai người, anh gọi tên thân mật kiếp trước của cô là Tiểu Lăng, nhưng khi công khai ra bên ngoài, anh ấy lại gọi cô là Diệp Tinh Lăng... đây là tình cờ sao? Hay là vì đã phát hiện ra điều gì nên mới bảo vệ cô? Đáng tiếc cô chưa từng chú ý đến.
Nhưng đề nghị này của Phượng Côn quả thật khiến người ta sợ hãi.
Dưới sân khấu lại vang lên một tiếng thét chói tai.
Cô bé Kỳ Kỳ fan của Vệ Thiều Âm kia lớn tiếng kêu: “Vậy Vệ Vệ nhà tôi làm sao bây giờ?” Giọng nói của cô bé quá cao, xuyên qua âm thanh ồn ào của một đám người, truyền vào tai Phượng Côn.
Phượng Côn vẫn mỉm cười như trước, nhìn thoáng qua dưới sân khấu, lại liếc nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Vệ Thiều Âm, cuối cùng anh nhìn Hạ Lăng: “Hoan nghênh dẫn theo cả A Vệ.”
“A a a...” Tiếng thét chói tai quả thật như muốn lật tung cả nóc nhà.
Hạ Lăng hết chỗ nói rồi, A Côn, mới bao lâu không gặp mà anh đã học được fanservice* rồi? Anh bảo A Vệ phải làm sao bây giờ? Anh nhìn xem A Vệ sắp xù lông rồi! Xù lông rồi! Xù lông rồi!
(*) hai người nam có cử chỉ thân mật gần gũi nhau, khiến fan thích thú
Qủa nhiên, Vệ Thiều Âm nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đanh thép phun ra ba chữ: “Tôi không đi!”
Trên mặt Phượng Côn lộ ra vẻ mất mát vừa phải, dịu dàng điềm tĩnh như một người anh lớn nhà bên.
Hạ Lăng quả thật muốn thở dài, A Vệ, anh nhìn phong thái tao nhã của người ta một chút đi, rồi xem lại chính mình... Ôi, cũng khó trách luôn có một nhóm hủ nữ ghép hai người thành một cặp, anh như vậy chính là tiểu thụ ngạo kiều đó...
Hạ Lăng không nỡ nhìn thẳng.
Phượng Côn chuyển đề tài: “Diệp Tinh Lăng, biểu diễn rất tốt. Nếu có cơ hội, tôi hy vọng có thể sáng tác ca khúc cho cô.”
“Cảm ơn.” Nụ cười của Hạ Lăng giống như một chiếc mặt nạ, trước mặt Phượng Côn, cô dùng hết sức lực che giấu bản thân mình.
Nhưng MC lại kích động: “Anh Phượng, anh muốn sáng tác ca khúc cho Diệp Tinh Lăng? Theo tôi được biết, anh đã từng nói sau khi Hạ Lăng chết anh sẽ không sáng tác nữa, là nguyên nhân gì khiến anh công nhận Diệp Tinh Lăng?”
Sau khi Hạ Lăng chết sẽ không sáng tác nhạc nữa.
Đây là lời ca ngợi cao nhất của anh ấy dành cho cô.
Vành mắt Hạ Lăng hơi đỏ, sợ bị nhìn ra manh mối, cô quay đầu đi chỗ khác.
“Duyên phận đi.” Phượng Côn úp mở nói. Từ trước đến nay anh là người thông minh, biết rõ lời gì có thể nói và lời gì không được nói, anh ấy không nói cô giống Hạ Lăng, vì sợ bị Bùi Tử Hoành và Sở Sâm phát hiện ra manh mối, cũng không đề cập đến trình độ của cô so với Hạ Lăng, sợ cô bị nâng đỡ quá mà không phát triển được. Một câu duyên phận, thay thế tất cả trăm ngàn lời muốn nói.
“Anh Phượng, anh nói như vậy, sẽ khiến Lệ Lôi nghĩ như thế nào.” MC nói đùa.
Hội trường lại thét lên chói tai.
MC cố hết sức giơ micro hướng về phía Hạ Lăng.
Hạ Lăng nháy mắt mấy cái, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Có lẽ chúng ta nên thảo luận chuyện của Hạ Vũ trước đi.”
Lúc này mọi người mới nhớ đến, Hạ Vũ vẫn đang đứng trên sân khấu, một mình lẻ loi, dường như sắp không giữ được nụ cười trên mặt nữa rồi. Cô ta điềm đạm đáng yêu nói: “Diệp Tinh Lăng, cô hát rất hay.”
Cô ta muốn nói dối cho qua, Hạ Lăng hát hay hơn bản gốc của cô ta rất nhiều.
Nhưng mà Hạ Lăng cũng không dễ dàng buông tha cô ta như vậy, cô cười tủm tỉm: “Đúng vậy, đã nói là phải dạy cô biết hát như thế nào mà.” Một câu nói hời hợt, nhưng vô cùng cay nghiệt tàn khốc... Cô không biết hát sao? Vậy tôi hát mẫu cho cô nghe!
“Cô khinh người quá đáng.” Hạ Vũ rưng rưng muốn khóc.
“Sao lại nói như vậy?” Vệ Thiều Âm lại không vui: “Hạ Vũ, nhạc cảm của cô không tốt, còn không cho người ta nói sao? Khóc có ích lợi gì? Khóc cũng không giúp cô hát tốt lên được, tự cô quay về nghe lại bài hát hôm nay cô hát ở đây đi, loại trình độ này cũng dám lên sân khấu, rốt cuộc là có can đảm đến mức độ nào? Cũng khó trách Phượng Côn làm cho chị gái cô cả đời, lại chỉ chịu sáng tác cho cô một bài hát, nếu là tôi, một bài cũng sẽ không làm.”
Hội trường náo động.
Lời này của anh ấy rõ ràng đang nói Phượng Côn chướng mắt Hạ Vũ, châm ngòi cho nội bộ Đế Hoàng bất hòa.
Đạo diễn ở hiện trường hưng phấn nói với người quay phim: “Nhanh, quay Phượng Côn! Quay Phượng Côn!”
Ống kính nháy mắt đã nhắm chuẩn gương mặt Phượng Côn, màn hình phát sóng trực tiếp hai bên sân khấu, gương mặt trầm tĩnh kia không ngừng được phóng to, đến tận khi có thể thấy được rõ ràng từng biểu cảm nhỏ nhất.
Vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, Phượng Côn khẽ cười.
“A Vệ.” Anh ta ung dung nói: “Tôi cũng không biết anh đánh giá Hạ Lăng cao đến vậy.”