Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 223: Chương 223




Dưỡng Tâm viên.

Gió thổi lá trúc xào xạc.

Ông cụ Lệ cúp điện thoại, nhìn cháu trai quỳ dưới đất: “Đứng dậy đi, Tiểu Lôi, A Phong đồng ý thả cô gái kia đi. Cháu đừng quên, bây giờ hãy tuyên bố với truyền thông, nói với mọi người cháu đã chia tay với cô gái đó.”

Lệ Lôi quỳ trên mặt đất, bóng lưng cô độc mà thẳng tắp.

Cho dù anh cầu xin thế nào, ông nội cũng không chịu thừa nhận thân phận của Tiểu Lăng. Bị ép đến đường cùng, anh chỉ có thể dùng hạ sách này, chia tay với Tiểu Lăng, lấy đây làm điều kiện để ông nội bảo vệ tính mạng của Tiểu Lăng từ tay Lệ Phong.

Anh sai rồi, dẫn Tiểu Lăng về nhà họ Lệ là một quyết định ngu xuẩn. Anh muốn cho cô một mái ấm gia đình, cho cô một cái tết đoàn viên hạnh phúc, nhưng lại không ngờ một câu không đồng ý của ông nội đã khiến cho mọi chuyện đều hóa thành hư không. Có lẽ anh không có tư cách có được cô, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh có tư cách gì làm một người đàn ông?

Lệ Lôi hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nhìn ông cụ Lệ: “Cháu sẽ gửi thông báo cho truyền thông, nói với mọi người chúng cháu đã chia tay. Nhưng, ông nội, trước khi làm việc đó cháu muốn bảo đảm Tiểu Lăng sẽ rời đi an toàn, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì bất trắc…” Anh im lặng trong nháy mắt, rốt cuộc vẫn nói: “Ông nội, duyên phận giữa cháu và nhà họ Lệ cũng sẽ kết thúc.”

Con ngươi ông cụ Lệ chợt co lại.

Ông cụ không biết đứa cháu này đã bị ma quỷ làm cho mù quáng đến mức này, vì một người phụ nữ có tướng bạc mệnh mà muốn gây hấn với cả gia tộc! Quả nhiên ông cụ không nhìn lầm, tiểu minh tinh tên Diệp Tinh Lăng kia chính là kẻ gây họa, câu mất hồn của đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất rồi!

“Nó sẽ không sao.” Ông cụ Lệ nói một cách lạnh lùng: “Tuy A Phong hồ đồ nhưng xưa nay chưa từng dám thật sự cãi lệnh ông. Nhưng còn cháu, Tiểu Lôi, mấy năm nay đã được ông chiều đến không biết trời cao đất dày rồi.”

Lệ Lôi nghe ra ý trong lời nói của ông cụ, anh mím chặt môi không đáp lại.

Không biết trời cao đất dày thì sao?

Đó là người phụ nữ của anh, là người đáng để anh dùng mọi thứ để bảo vệ!

Lệ Lôi từ dưới đất đứng dậy, xuyên qua rừng trúc xào xạc ra khỏi Dưỡng Tâm viên, đi về phía sân bay. Nhị Mao chờ anh ở bên ngoài Dưỡng Tâm viên, thấy anh đi ra cũng vẫy đuôi đuổi theo.

Một người một báo đi tới gần sân bay, đưa mắt nhìn cô gái mặc bộ đồ mỏng manh lên trực thăng.

Một bên má của cô sưng đỏ, trên mặt có dấu bàn tay rành rành, Lệ Phong đã đánh cô?

Tim Lệ Lôi thắt chặt lại, anh muốn xông ra ôm cô vào lòng, chữa thương cho cô, nhưng anh không thể. Chỉ cần anh tiếp tục ở bên cô, ông cụ Lệ sẽ không tha cho cô, ông cụ đã lớn tuổi, rất cố chấp với những chuyện đã nhận định, Lệ Lôi tin rằng chuyện gì ông cụ cũng làm ra được.

Anh nhìn trực thăng của cô cất cánh, dần dần biến mất ở chân trời.

“Cậu Lôi, ở đây gió lớn, về thôi.” Một người quản gia dáng dấp trung niên đi tới bên cạnh anh. Ông ta là người phục vụ bên cạnh ông cụ Lệ, chú Lưu, ông cụ không yên tâm về đứa cháu mà mình yêu thương nhất nên phái chú Lưu đi theo xem thử. “Tô Đường đâu.” Giọng Lệ Lôi rất lạnh.

Chú Lưu không ngờ anh lại hỏi chuyện này, nên ngây người một lúc mới trả lời: “Cô Tô đang ở nhà mình, mấy hôm nay cô ấy không được khỏe, lại bị trúng gió trên đường băng, bây giờ đang sốt, đám người làm đang tìm bác sĩ cho cô ấy ạ.” Nói rồi ông ta lại hỏi dò: “Cậu có cần đến thăm cô Tô không? Nghe nói bị sốt hơi nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Lệ Lôi cười lạnh một tiếng, nguy hiểm hơn được Tiểu Lăng sao?

Tô Đường biết rất rõ Tiểu Lăng là thịt trong tim anh, vẫn tự ý xua đuổi Tiểu Lăng, đặt bom dưới trực thăng của Tiểu Lăng, thuộc hạ như vậy còn có tác dụng gì!

“Nếu cô ta sốt chết thì kéo ra ngoài chôn. Nếu không sốt chết cũng không cần lượn lờ trước mặt tôi nữa, tôi không dùng nổi loại người tự ý quyết định này, nếu đã là người ban đầu ông nội tặng cho tôi, vậy thì trả lại cho ông nội đi.”

Cả người chú Lưu đều không thoải mái, Tô Đường là người ông cụ Lệ phái cho Lệ Lôi, tuy đã phục vụ Lệ Lôi nhiều năm như vậy, nhưng mọi người đều biết cô ta là người mà ông cụ Lệ tin tưởng và nể trọng. Bây giờ Lệ Lôi đẩy người về, bề ngoài là tức giận Tô Đường, nhưng trên thực tế chẳng phải là đang đánh vào mặt ông cụ Lệ sao?

Chuyện này không bình thường với thân phận ông cháu, làm to chuyện khiến ai cũng không thoải mái, chú Lưu kẹt ở giữa không giảng hòa được.

“Lôi thiếu gia, chuyện này…” Ông ta xem xét kỹ lưỡng từng câu từng chữ, suy nghĩ xem nên dập lửa giận của Lệ Lôi như thế nào.

Lệ Lôi đã xoay người rời đi.

“Lôi thiếu gia, cậu đi đâu vậy?” Chú Lưu hoảng sợ, thật sự sợ xảy ra chuyện, đã rất nhiều năm rồi không thấy Lôi thiếu gia nổi nóng như vậy, bộ dạng bây giờ của anh là muốn thanh toán từng người một đây mà!

Năm hết tết đến, đừng quấy nhiễu đến mức cả gia tộc đều không yên ổn!

Trong lòng chú Lưu cứ lo lắng không yên, sắp có chuyện lớn rồi, sắp có chuyện lớn rồi, ông ta chạy như bay đến Dưỡng Tâm viên báo với ông cụ Lệ.

Hiếm khi ông cụ Lệ không uống trà mà đang cầm một cây bút ngẩn ra trước một bức tranh giấy, trên giấy vẽ lại là dáng dấp thanh tú của Hạ Lăng kiếp này. Cô gái này…

Bút vẽ của ông cụ Lệ dừng lại dưới khóe mắt cô, kỳ lạ…

Rốt cuộc là tính sai chỗ nào, nhìn thế nào cô cũng không sống nổi quá mười sáu tuổi mà?

“Lão gia, lão gia, chuyện không hay rồi!” Chú Lưu thở hồng hộc chạy vào: “Lôi thiếu gia, Lôi thiếu gia, e là cậu ấy sắp thanh lý môn hộ rồi! Vừa rồi cậu ấy nói muốn đẩy Tô Đường về cho ông, bây giờ lại nổi giận đùng đùng đến Lôi Minh viên! Cậu ấy triệu tập tất cả mọi thuộc hạ của mình đến phòng họp của Lôi Minh viên rồi!”

Ông cụ Lệ chậm rãi đặt cây bút vẽ trong tay xuống.

Ông cụ cũng không bất ngờ với tin tức mà chú Lưu mang về.

“Nếu Tiểu Lôi không thanh lý môn hộ thì không phải là nó.” Ông cụ Lệ thản nhiên nói: “Tùy nó thôi.”

“Hả? Tùy cậu ấy?” Chú Lưu ngây người.

“Kẻ làm vua mà giận dữ thì máu sẽ chảy thành sông. Cho dù cô gái tên Diệp Tinh Lăng kia không có tư cách ở bên Tiểu Lôi, những người thân là cấp dưới kia cũng không nên nghi ngờ quyết định của nó, lại càng không nên giấu nó đi hại cô gái kia.” Ông cụ Lệ nói: “Nếu không, quyền uy của kẻ làm vua ở đâu? Tiểu Lôi muốn thanh lý môn hộ thì cứ để nó thanh lý, không được phép mạo phạm sự tôn nghiêm của nó.”

Dòng chữ mà ông cụ Lệ không nói ra miệng là:

Không được phép mạo phạm đến tôn nghiêm chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ.

“Tô Đường thì phải làm sao?” Chú Lưu có chút không đành lòng, mọi người đều thấy được Tô Đường sùng bái Lôi thiếu gia. Huống hồ lần này cô ta nghe lời giao phó của ông cụ Lệ mới không vượt qua được Hạ Lăng, nhưng lại phải gánh chịu lửa giận điên cuồng của Lệ Lôi.

Ông cụ Lệ nói: “Đón cô ta về bên cạnh tôi, nuôi một thời gian, đợi sức khỏe đỡ hơn sẽ từ từ quay lại bên cạnh Lệ Lôi.” Ông cụ Lệ rất thích Tô Đường, cảm thấy cô ta là một cô gái làm việc ổn thỏa lại trung thành, quan trọng nhất là biết rõ mọi chuyện vẫn một lòng với Lệ Lôi.

Nếu sau này Lệ Lôi không tìm được người vợ phù hợp, vậy thì Tô Đường sẽ là một lựa chọn không tệ.

Trong Lôi Minh viên.

Lệ Lôi nhìn sân người đông đúc: “Mọi người đều theo tôi rất lâu rồi, biết tính tôi. Hai hôm nay xảy ra chuyện gì mọi người đều rõ, một số người trong này cố ý gây khó dễ cho Tiểu Lăng. Lệ Thanh Thư, Lệ Phàn Hạo, Lệ Chân…”

Anh gọi tên từng người một. Trong đó có cha mẹ của đám trẻ Lệ Tiểu Tinh, cũng có người đã trơ mắt nhìn Lệ Phong đưa Hạ Lăng đi mất trên đường băng nhưng lại không làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.