Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 229: Chương 229




Hạ Lăng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Thiên Nghệ, nghe anh ta nói như vậy trong lòng cô lại hơi lung lay. Đúng vậy, cô của hôm nay ở lại Thiên Nghệ còn có ý nghĩa gì? Sau này chạm mặt Lệ Lôi nhiều sẽ càng khó xử hơn thôi. Nhưng ngoài mặt cô chỉ thờ ơ nói: “Đó là chuyện của tôi, không phiền anh Bùi lo lắng.”

Cô không chỉ muốn phủi sạch quan hệ với Lệ Lôi mà còn không muốn trêu chọc đến Bùi Tử Hoành.

Ánh mắt Bùi Tử Hoành tối lại. Anh ta khống chế tâm tình mình, mời cô xuống xe, tìm bác sĩ gia đình mau chóng đến xem vết thương trên cổ cho cô. Hạ Lăng nhận ra căn biệt thự này, không phải là nhà kiếp trước của cô và Bùi Tử Hoành, chẳng qua là một căn biệt thự dùng để nghỉ phép mà thôi. Những bày biện bên trong không thay đổi quá nhiều, một góc phòng khách có mấy con mèo bằng sứ mà cô trang trí qua quýt.

Cô không quan sát mấy đồ vật quen thuộc này, ngồi xuống ghế sofa, bác sĩ gia đình sắp tới, cũng là người quen cũ, trước đây bọn họ đã quen dùng vị bác sĩ tên Âu Dương này. Bác sĩ Âu Dương kiểm tra cẩn thận cho cô, đặt đồ nghề xuống nói:

“Cổ họng hơi sưng, bên trong xuất huyết, nếu là người bình thường thì không có gì đáng ngại. Có điều cô Diệp là ca sĩ, phải chú ý nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tôi kê một ít thuốc cho cô, dùng đúng giờ, còn phải chú ý không được ăn thức ăn cay.”

Hạ Lăng gật đầu. Bùi Tử Hoành hỏi: “Hôm qua cô ấy nhiễm gió tuyết, có bị cảm lạnh không?”

Bác sĩ Âu Dương cười nói: “Cậu yên tâm, sức khỏe của cô Diệp khá tốt, tất cả đều bình thường.”

Lúc này Bùi Tử Hoành mới yên lòng, phất tay bảo bác sĩ Âu Dương lui ra. Anh ta ở lại ăn bữa sáng với Hạ Lăng, dặn người làm nấu món cháo vừa dinhdưỡng lại dễ tiêu hóa, lại cắt bánh mì lát cho cô, chia thành từng miếng nhỏ. Buổi sáng, Hạ Lăng nhìn bộ dạng chuyên chú của anh ta, nhớ tới rất nhiều năm trước anh ta chính là người chu đáo như vậy, cho dù là chuyện gì cũng đều nghĩ chu đáo, chăm sóc cô đến nơi đến chốn.

Cô lại nhớ tới Lệ Lôi. Lệ Lôi không như Bùi Tử Hoành, rất ít khi thuê người làm, chuyện gì cũng tự mình làm, tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô ăn. Nhưng Lệ Lôi luôn không khách sáo, sẽ gọi cô vào phụ bếp, chê cười cà chua của cô thái không đẹp, lá rau rửa không sạch… Trong phòng bếp chứa đầy tiếng la hét ầm ĩ và tiếng cười nói của bọn họ, sau này e là không cách nào lặp lại được nữa.

Hạ Lăng chỉ cảm thấy trong miệng chua chát, món cháo mềm nhuyễn dễ ăn lại trở nên khó nuốt như vậy. Cô ăn bữa sáng qua loa rồi tạm biệt Bùi Tử Hoành.

Bùi Tử Hoành thấy thật sự không giữ được cô, nên phái xe tiễn cô, hỏi: “Cô đi đâu?”

Hạ Lăng suy nghĩ một chút, nếu đã quyết tâm rời khỏi Thiên Nghệ, vậy thì về căn hộ của Lệ Lôi cũng không có ý nghĩa gì. Cô nói: “Tìm một khách sạn trước cái đã, khách sạn Hoa Tử Đằng cũng không tệ, tôi ở tạm vài hôm.”

Bùi Tử Hoành nghe cô nói không về căn hộ, tâm trạng tốt hơn một chút, đưa cô đến khách sạn Hoa Tử Đằng. Hạ Lăng cảm ơn anh ta, từ chối đề nghị trả tiền cho cô của anh ta, tự mình làm thủ tục thuê phòng.

Đây là một khách sạn năm sao, an ninh và tính riêng tư cũng khá tốt, có rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí yêu thích. Vào tết âm lịch, người ở khách sạn lác đác không có mấy, Hạ Lăng chọn một căn phòng ở vị trí tốt nhất, nghỉ ngơi ở đó.

Chuông điện thoại di động reo lên liên tục.

Hạ Lăng ấn nút nghe, là chị Mạch Na: “Tiểu Lăng em chạy đi đâu vậy? Làm chị lo chết mất!” Cô ấy tưởng rằng Hạ Lăng ngủ nên đánh mạt chược với đám cô bảy và dì tám cả đêm, đại sát bốn phương thắng đầy một bát, sáng sớm nay mở cửa phòng khách ra xem thì sợ ngây người, không biết Hạ Lăng đã chạy đi đâu từ lúc nào, chỉ để lại một tờ giấy.

Hạ Lăng nói: “Em không sao, chị Mạch Na chị yên tâm.”

Làm sao Mạch Na có thể yên tâm? Cô ấy truy hỏi cô hiện đang ở đâu.

Hạ Lăng báo địa chỉ khách sạn.

“Đợi chị!” Chị Mạch Na cúp điện thoại rồi vội vàng lái xe chạy về phía khách sạn.

Đùa chắc, con gái thất tình dễ nghĩ quẩn lắm, sao có thể để Tiểu Lăng cô đơn một mình? Vị trí người đại diện này của cô cũng không dễ làm, gần sang năm mới lại giống người chăm trẻ, nhọc lòng lo lắng, chăm sóc cho trẻ con mẫu giáo. Hạ Lăng băn khoăn trong lòng, mùng một đầu năm lại bảo chị Mạch Na chạy đến đây thăm mình.

Nhưng cô không cản được chị Mạch Na, không thể làm gì khác hơn là để tùy chị ấy. Chị Mạch Na vô cùng lo lắng chạy đến khách sạn, tận mắt nhìn thấy cô không sao mới yên tâm: “Tối qua em sao vậy, sao lại lén bỏ đi, ở nhà chị không thoải mái sao? Hay là không bằng khách sạn?” Trong lòng cô ấy bất bình. Hạ Lăng không muốn nhắc lại chuyện cũ, không nói tối qua cô ở cùng Bùi Tử Hoành, cho nên đương nhiên chị Mạch Na cho rằng tối qua sau khi Hạ Lăng rời khỏi nhà đã đi thẳng đến khách sạn thuê phòng.

Hạ Lăng cố gắng giải thích uyển chuyển: “Ngoài phòng khách hơi ồn, em muốn yên tĩnh.”

Chị Mạch Na lại nghĩ nhiều rồi, im lặng một chút hỏi: “Em… nghe thấy cả rồi?”

Hôm qua tiếng đưa tin trên tivi mở hơi lớn, lẽ nào Tiểu Lăng đã nghe thấy những tin tức đó?

Hạ Lăng cười khổ: “Chị Mạch Na, em không yếu đuối như chị nghĩ đâu, cho dù tin tức trên toàn thế giới đều đưa tin chuyện này thì đã sao? Người phiêu dạt trên giang hồ có ai là không bị chém, có ngôi sao nào là chưa từng bị tổn thương? Nói không chừng sau lần này em lại nổi tiếng hơn thì sao.” Cô không hẳn chỉ là an ủi chị Mạch Na, mà thật sự cô nhìn thoáng ra được, cả đời trước đã là ngôi sao lớn, là thiên hậu ca hát nghiêng nước nghiêng thành, có sóng gió nào mà chưa từng trải qua? Tin tức ở mức độ này chỉ là chuyện nhỏ.

Chị Mạch Na nửa tin nửa ngờ: “Thật sự không sao?”

“Em không sao, chỉ là sợ ồn ào, có chút đau đầu, muốn yên tĩnh một chút.” Hạ Lăng không nói với cô ấy mình định rời khỏi Thiên Nghệ, năm mới rồi hà tất phải để một người đại diện tốt như vậy ngột ngạt? Đợi qua đầu năm bắt đầu chính thức làm việc rồi nói cũng không muộn.

Chị Mạch Na tâm sự với cô một hồi, xác nhận tâm trạng cô ổn định thì trong nhà lại gọi điện tới vừa giục giã vừa mời mọc bảo chị Mạch Na về chơi mạt chược, cô ba bà sáu đã thua cô hôm qua quyết tâm đánh thắng, thiếu cô thì không thú vị nữa. Vì vậy Hạ Lăng nói: “Chị về đi.”

Lúc này chị Mạch Na mới lưu luyến quay về. Thế giới yên tĩnh lại, Hạ Lăng lấy di động ra xem qua, thông báo hoàn toàn im ắng.

Cô mỉm cười như có gì mất mát, còn chờ mong gì chứ? Hai ngày rồi, ngay cả chị Mạch Na cũng biết quan tâm đến cô bất cứ lúc nào, nhưng người đàn ông kia thì sao? Lệ Lôi…

Sau khi thô bạo đòi cô như vậy lại không hề có một câu giải thích sau chia tay. Đến một cuộc điện thoại an ủi cũng không muốn gọi cho cô? Ánh mặt trời của cô tắt rồi. Hạ Lăng di chuyển ngón tay trắng nõn nhỏ dài, ngập ngừng thật lâu ở tên của Lệ Lôi trên danh bạ, ấn nút xóa.

Cô ngủ không biết trời đất trong khách sạn. Trong thời gian đó cô nhận được mấy cuộc điện thoại, cha mẹ nhà họ Diệp gọi đến đòi tiền, bà nội nhà họ Diệp gọi hỏi cô sống có tốt không, Lạc Lạc gọi điện an ủi chuyện cô thất tình, còn có mấy người Lục Đào, Bạch Mộ Dung gọi điện chúc tết.

Hạ Lăng dần dần hồi phục, nhưng trong lòng vẫn trống trải như trước.

Thoắt cái đã hết mấy ngày tết âm lịch, ngay sau đó chuyện mà cả thế giới đều nghênh đón chính là… Lễ tình nhân, ngày lễ hành hạ những người độc thân. Trong khách sạn Hoa Tử Đằng náo nhiệt hẳn lên, hoàn cảnh ở đây hơi thanh lịch lại cách điệu, rất nhiều cặp đôi đều thích đến đây để trải qua một đêm lãng mạn.

Bao gồm một vài người quen cũ của Hạ Lăng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.