Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 242: Chương 242




Lệ Lôi liếc anh ta một cái, tài xế lập tức im bặt. Lệ Lôi dịu dàng nói với Hạ Lăng:

“Tiểu Lăng, em đeo lên đi, bảo vệ bình an cho em đấy.” Tấm bùa được đeo bằng một sợi dây đỏ, thân nó là miếng gỗ ngô đồng được ngâm với máu tươi, màu sắc hấp dẫn, chỉ là chạm khắc quá đơn giản, Hạ Lăng không thích lắm. Nghe Lệ Lôi nói như vậy, cô miễn cưỡng đeo lên, thêm một việc chi bằng bớt một việc, đợi qua mấy ngày hứng thú của anh giảm bớt, cô tháo xuống cũng không muộn. Lệ Lôi nhìn thấy cô đeo lên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhớ lại lúc làm tấm bùa này, vị cao nhân áo trắng đã nói với anh: “Trên người cô ấy thấm máu của anh, trên người anh cũng mang theo kiếp nạn của cô ấy, ban đầu là số phận phải chết, bây giờ có anh chia sẻ với cô ấy, có thể không ai phải chết. Nhưng mà, đây chỉ là phương án lạc quan nhất. Vẫn có thể xảy ra một kết cục bi thảm hơn – anh chết, cô ấy sống. Hoặc là cô ấy chết, anh cũng chết. Trường hợp xấu nhất là làm một đôi uyên ương đoản mệnh. Nghĩ như vậy, Lệ Lôi cảm thấy rất xứng đáng, anh là người đàn ông của cô, cùng cô chia sẻ là điều đương nhiên.

Anh đưa cô lên xe, rồi chuyển máy bay, về lại thành phố. Vài ngày sau cô nhận được điện thoại của Kim Dật Phi, hóa ra là bộ phim “Chiến thương” mà cô tham gia năm ngoái sắp công chiếu, bên sản xuất mời cô đến dự buổi ra mắt. Hạ Lăng có chút ngạc nhiên, cô chỉ là một nghệ sĩ trẻ mới ra mắt không lâu, không phải là ngôi sao lớn, phân đoạn trong phim cũng không quan trọng, tại sao lại được mời tham dự buổi ra mắt?

Kim Dật Phi cười giải thích: “Bữa tiệc ngày hôm đó mới là quan trọng, điệu nhảy của cô rất tuyệt vời. Tiểu Lăng, cô không biết đâu, những bình luận khi phát sóng trailer đều rất tốt, cô chỉ cần xuất hiện sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn.”

Anh ta chưa nói ra điều này, là dạo gần đây chuyện cô và Lệ Lôi chia tay đã gây ầm ĩ, lại giành giải nghệ sĩ trẻ triển vọng, nhất định không ít lời đàm tiếu. Hạ Lăng lúc trước muốn rời khỏi Thiên Nghệ, rất nhiều kế hoạch bị hủy bỏ vì lý do đang ở trong tình trạng không tốt, hôm nay mặc dù không rảnh nhưng cũng không tính là quá bận, cô phải nhờ chị Mạch Na sắp xếp lại lịch trình, cũng coi như cô đồng ý tham dự. Tại buổi ra mắt, trong phòng trang điểm. Nhà tạo mẫu tóc đang giúp cô chỉnh lại mái tóc, xịt thêm keo giữ nếp, nhìn cô từ phía sau qua tấm gương lớn. Cô ở trong gương, khuôn mặt thanh tú và lãnh đạm, không quá phô trương, nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo. Tuy nhiên, vẫn là có gì đó không đúng…

Nhà tạo mẫu nhìn xuống, thấy tấm bùa đỏ như máu trên cổ cô: “Cô Diệp, cô có muốn đổi một sợi dây chuyền khác phù hợp hơn không? Chiếc váy hôm nay rất đẹp, tấm bùa này lại hơi thô, không hợp lắm. Tôi nghĩ là cô nên thay một sợi dây mặt pha lê, trong phòng thay đồ có phụ kiện, sẽ hợp với bộ váy này hơn.”

Hạ Lăng thấy cũng đúng, cô thuận tay tháo tấm bùa hộ mệnh xuống, thay bằng sợi dây chuyền mà nhà tạo mẫu đưa cho. Cô gái trong gương bỗng nhiên xinh đẹp hẳn, chiếc váy và sợi dây phối hợp rất vừa mắt, vô cùng hài lòng. Cô nâng váy và bước lên sân khấu cùng với các ngôi sao lớn, đạo diễn, nhân viên sáng tạo..vv.. Bộ phim này do Tinh Vân sản xuất, nhưng cô chỉ là người mới, không thể so sánh với các ảnh đế ảnh hậu. Với thân phận ảnh đế ảnh hậu cao quý, bọn họ không muốn đứng chung với cô, cô bị đẩy ra ngoài rìa, bên cạnh cơ thể xinh đẹp của cô là một diễn viên nam cao to đẹp trai, gần như che hết hình bóng cô, giành nhau xuất hiện trước ống kính.

Hạ Lăng không vui, rõ ràng là cố tình ức hiếp người khác mà. Mặc dù nói, phim trường không khác gì chiến trường, không mong gì nam diễn viên kia nhường nhịn, nhưng thật sự hành động đó rất đáng xấu hổ. Không biết là thời gian nổi tiếng chưa được bao lâu nên gấp gáp muốn thăng hạng, hay là thấy trái hồng mềm nên mạnh tay bóp?

Hạ Lăng là một người linh hoạt, cô nhẹ nhàng bước lên phía trước anh ta. Cô là ai chứ, kiếp trước cả một đời đứng trên sân khâu, đứng trên bục cao như thế nào cô còn không biết sao? Đây vẫn là Hạ Lăng khách sáo, nể mặt cả đám ảnh đế ảnh hậu bọn họ lắm rồi, nếu không thì dựa vào kỹ năng của cô, có thể giả thần giả quỷ đứng ở giữa, còn làm mọi người không thể nghi ngờ gì. Nam diễn viên đứng bên cạnh bị cô che mất, sắc mặt trở nên khó coi, cố chen lên nhưng không thể nào chen lên phía trước cô, chỉ có thể cắn răng từ bỏ, không cam tâm làm nền phía sau.

Hạ Lăng nhếch môi nở một nụ cười tự mãn, giống như một con cáo nhỏ nguy hiểm. Kim Dật Phi đứng dưới khán đài nhìn thấy điều thú vị, ồ, không hổ danh đã từng là người phụ nữ của boss Lệ, tranh chỗ cũng tranh một cách uy lực như vậy. Anh ta chưa bao giờ hỏi tại sao Lệ tổng lại chia tay với cô, nhưng nhìn cô chưa tìm được một chỗ dựa tốt, cũng thật lòng thấy tiếc cho cô. Nghi thức chụp ảnh cũng được thực hiện một cách có trật tự, sau đó, mọi người chuẩn bị bước xuống đài. Đây là khoảng thời gian thoải mái nhất, nhân viên an ninh ở hiện trường và các nghệ sĩ trên sân khấu đều thả lỏng tinh thần.

Bất ngờ bỗng phát sinh sự cố, một fan nữ điên cuồng hét lên: “Anh Tề Cửu, em yêu anh!” Một thân hình nhanh nhẹn vươn lên qua hàng rào bảo vệ, nhảy lên sân khấu. Trùng hợp là, anh Tề Cửu của cô gái đó chính là nam diễn viên đứng bên cạnh Hạ Lăng, lúc trước cứ bị Hạ Lăng che mất, lúc này, fan nữ đó cho rằng cô cản đường và đẩy cô ra, lao tới ôm thần tượng của mình. Hạ Lăng mang giày cao gót, lại không kịp phòng bị, bị đẩy đến nổi đứng không vững, bị ngã xuống bên cạnh khán đài.

Chiếc váy dài của cô quét qua tháp sâm banh bên cạnh, làm rơi vô số cốc thủy tinh, âm thanh va đập mạnh, nhiều mảnh vụn rơi vãi trên sàn. Cô rơi vào đống hỗn loạn đó, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cũng không biết bao nhiêu mảnh thủy tinh ghim vào người. Trên sân khấu cũng trở nên náo loạn, Tề Cửu cố gắng khống chế fan cuồng, những người khác thì nhanh chóng rời đi, bảo vệ cũng lao lên giữ lấy người... Trong lúc hỗn loạn đó, không biết ai sơ ý động vào giàn đạo cụ nặng nề của sân khấu, làm nó đổ xuống, khiến mọi người la hét thảm thiết.

“Cô Diệp gặp nguy hiểm!” Có một bảo vệ nhanh mắt nhìn thấy điểm rơi của giàn đạo cụ đó lại đúng vào chỗ Hạ Lăng ngã xuống! Nhất thời mấy người bảo vệ đều muốn lao tới cứu người, nhưng họ quá chậm, không thể nhanh hơn tốc độ rơi của giàn đạo cụ nặng nề kia! Hạ Lăng nghe thấy tiếng mọi người la hét, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy giàn đạo cụ đang đổ về phía cô. Trong lúc sợ hãi, không thể nghĩ được nhiều hơn, cô lăn nhanh một vòng trên đống kính vỡ để mong cứu được mạng sống, có rất nhiều mảnh vỡ ghim vào vai, vào tay và cả phần trước ngực của cô, nhưng lúc này cô không quan trọng những thứ đó. Cô vừa lăn mình qua thì thấy giàn đạo cụ đó đè nặng lên lưng mình, cô ngất đi. Giống như vừa trải qua một giấc mơ rất khủng khiếp.

Không thể nhớ được cảnh tượng lúc đó nữa, chỉ biết xung quanh có rất nhiều tiếng la hét sợ hãi, tiếng khóc và cả tiếng hô cứu người. Tiếng xe cấp cứu, tiếng bác sĩ y tá, còn có tiếng của ai đó nói gì bên tai cô, giọng nói rất quen, văng vẳng một thanh âm vọng tới từ bóng tối. Cô như lạc vào một khoảng trống vô định, không tìm thấy lối ra. Ở một nơi xa, có tia nắng lọt vào, cảm giác ấm áp đó khiến cô cố gắng muốn tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.