Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 275: Chương 275




Bùi Tử Hoành trầm ngâm nhìn cô.

Hạ Lăng bị ánh nhìn của anh làm cho chột dạ, cũng không phải cô muốn cho anh hy vọng, mà là sự việc đã đến nước này không thể không rút ra hạ sách đó. Nếu như không để Bùi Tử Hoành cam tâm tình nguyện vứt bỏ suy nghĩ mời cô đến Đế Hoàng, vậy thì, cho dù cô từ chối anh, anh cũng có rất nhiều cách ép buộc các công ty khác không dám nhận cô, ép cô từng bước trở về Đế Hoàng.

Cho anh một chút ý muốn xa vời, dù sao cũng tốt hơn bây giờ trở về Đế Hoàng mặc anh sắp đặt.

Huống chi...

Vẻ mặt của Hạ Lăng trở nên dịu dàng, sau khi trải qua tết âm lịch và lễ tình nhân, cô phát hiện ra mình không còn sợ hãi và bài xích anh giống như trước đây nữa, cho dù sau này không thể gương vỡ lại lành, nhưng mà, làm bạn hoặc người thân, cũng không tệ lắm.

“Ông chủ Bùi, cảm ơn ý tốt của anh.” Cô lại nói: “Có lẽ sau này chúng ta có thể trở thành bạn, nhưng đó là xây dựng trên cơ sở không có bất kỳ lợi ích dây dưa nào. Mong anh thông cảm cho.”

“Chỉ là bạn thôi sao?”

Cô hơi cúi đầu, không nói gì.

Nghe thấy một hồi tiếng động ở sảnh, cửa bị mở ra.

“Tiểu Lăng, Tiểu Lăng!” Là tiếng của Lạc Lạc, truyền vào qua bình phong cánh cửa: “Xin lỗi tớ về muộn quá, cậu có đói không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé? Cậu không biết Bùi Tử Hoành biến thái như thế nào đâu, tớ nghe nói, hôm nay anh ta mở cuộc họp quản lý cấp cao trong suốt sáu tiếng, lần lượt dạy dỗ cho tất cả các quản lý cấp cao một trận, làm hại cả công ty đều như ở trong vùng áp suất thấp, anh Sở của bộ phận đại diện dạy dỗ cho người đại diện của tớ một trận, người đại diện của tới lại dạy dỗ cho tớ một trận... Bị dạy dỗ đến tận bây giờ... Tớ nói cho cậu nghe, Bùi Tử Hoành chính là một tên bạo chúa! Bạo chúa biến thái! Cầm thú! Ác ma!”

Có lẽ là do Lạc Lạc đã chất chứa bực dọc suốt một cả ngày, lúc này vừa đeo dép lê, vừa nói như súng liên thanh.

Hạ Lăng im lặng liếc mắt nhìn Bùi Tử Hoành đang ngồi ở đối diện.

Vẻ mặt của Bùi Tử Hoành không chút thay đổi.

Lạc Lạc đi xong dép lê, ngoặt vào từ phía sảnh, trong miệng vẫn còn lải nhải: “Cậu nói xem, sao Đế Hoàng lại do một tên cuồng ma biến thái quản lý cơ chứ? Tớ nói cho cậu nghe nè, đổi công ty đại diện nào cũng được, ngàn vạn lần đừng tới Đế Hoàng, Bùi Tử Hoành chính là một tên... Bùi, ông chủ Bùi?” Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn rõ người trong phòng khách nhà mình, kinh ngạc kêu lên một tiếng, sợ tới mức túi xách trong tay rơi xuống sàn nhà.

Bùi Tử Hoành sắc mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Hạ Lăng không nỡ nhìn thẳng, ném cho cô ấy một ánh nhìn đồng cảm.

Lạc Lạc sợ tới mức không nói chuyện được nữa, trời, trời ạ, việc này kích động quá, mức độ kích động khi đẩy cửa vào nhà phát hiện ra ngọn núi băng ngàn năm là ông chủ Bùi đang ngồi trong nhà mình, tuyệt đối không thua kém gì đẩy cửa ra nhìn thấy trong nhà mình có quái vật không gian đang ẩn núp!

Huống chi, vừa rồi cô còn nói xấu ông chủ Bùi nhiều như vậy... đều bị nghe thấy rồi rồi sao?

Lạc Lạc chớp chớp mắt, cô sắp khóc đến nơi rồi.

“Anh xem, tôi đã nói Đế Hoàng quá nghiêm túc mà.” Hạ Lăng nghe vậy dịu dàng nói, mang theo một nụ cười bất đắc dĩ để hòa giải: “Lạc Lạc rất yêu nghề, thỉnh thoảng phàn nàn chút, anh đừng để trong lòng.”

“Em.”

“Hả?”

“Nói chuyện với tôi không cần dùng kính ngữ.”

Hạ Lăng ngây người, lại cười: “Được, không còn sớm nữa, thấy anh hôm nay có vẻ rất bận, anh về trước đi, sau này có cơ hội lại tán gẫu.”

Bùi Tử Hoành nhìn thời gian, quả thực không còn sớm nữa, buổi tối anh còn phải bay đến Los Angeles tham gia hội nghị thượng đỉnh. Thế là, anh đứng dậy, khi đi qua Lạc Lạc, anh liếc nhìn cô, ánh mắt đó giống như một con khủng long bạo chúa khổng lồ đưa mắt nhìn xuống bé thỏ rắng đang run rẩy.

Đây là thú vui mắc ói gì vậy? Hù dọa người ta rất thú vị hay sao?

Hạ Lăng không nói gì, giúp Lạc Lạc ngăn cản đường nhìn của anh, tiễn anh ra cửa.

Bùi Tử Hoành nhận ra động tác nhỏ của cô, ánh mắt nhìn cô càng dịu dàng hơn. Có rất ít người không sợ anh, Tiểu Lăng của anh khi còn sống xem như là thứ nhất, cô gái ở trước mắt, xem như là người thứ hai. Anh rất hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh.

“Con gái, một mình lăn lộn trong ngành giải trí sẽ không dễ dàng.” Anh đi tới cửa, quay người nói với Hạ Lăng: “Có chuyện gì thì liên lạc với tôi, em có số điện thoại của tôi mà.”

Hạ Lăng gật đầu.

Bùi Tử Hoành có rất nhiều số điện thoại, số anh cho cô, người biết tương đối ít, chỉ có một số mối quan hệ cá nhân như người thân, cố vấn thể hình mới có được.

Thật ra, kiếp trước cô lấy số điện thoại khác, đó là số Bùi Tử Hoành dành riêng cho cô, có một không hai, chỉ có hai người bọn họ biết. Giờ đây, anh không đưa số điện thoại đó cho cô, trong lòng Hạ Lăng nói không rõ được là vui mừng hay mất mát. Có lẽ, số điện thoại đó đã biến mất rồi? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô, cô không nghĩ nhiều nữa.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Bùi Tử Hoành càng lúc càng xa.

Hạ Lăng đóng cửa phòng lại, trở lại phòng khách.

Trong phòng khách, bé thỏ trắng Lạc Lạc hóa đá đã lâu đột nhiên sống lại: “Tiểu Lăng! Tiểu Lăng! Vừa rồi tớ không nhìn nhầm chứ? Người đàn ông vừa rồi là Bùi Tử Hoành sao? Trời ạ trời ạ, là đại boss Bùi Tử Hoành của Đế Hoàng ư? Mau, cậu mau nhéo cho tớ một phát, xem có phải tớ đang nằm mơ không?”

Hạ Lăng tức giận nhéo cho cô ấy một phát: “Cái miệng của cậu không thể kín đáo được một chút à? Đi khắp nơi nói tớ sống ở đây.”

“Ôi chao!” Lực tay của Hạ Lăng không nhẹ, nhéo Lạc Lạc đến độ nước mắt rưng rưng, lúc này cô mới biết mình đã chọc vào Hạ Lăng, tủi thân xin lỗi: “Tớ nói chuyện một hồi ở trong phòng thu âm của Đế Hoàng... Hu hu hu, mọi người đều là người làm nghệ thuật, lại không có phóng viên và người hâm mộ ở đó, tớ thuận miệng nhắc tới cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.”

“Cậu còn nói nữa!” Hạ Lăng hung ác trợn mắt nhìn cô ấy: “Nếu không phải cậu lỡ miệng nói ra, làm gì có chuyện vị đại thần vừa rồi tới đây?”

“Trời ạ, người vừa rồi thật sự là Bùi Tử Hoành sao? Không phải tớ đang nằm mơ ư?” Lạc Lạc nhấn mạnh nằm lên ghế sô pha, ôm miệng: “Không được, tớ phải làm gì cho hết sợ mới được, má ơi thật là đáng sợ. Đây là lần đầu tiên tớ nhìn anh ta ở khoảng cách gần như vậy đó cậu biết không, Tiểu Lăng, tớ nói nè sao trên thế giới lại có người đáng sợ như vậy chứ? Chỉ một ánh mắt thôi là đã có thể đóng băng người ta rồi! Hôm nay tớ nói xấu nhiều như vậy lại bị anh ta nghe được, liệu anh ta có đuổi tớ không, hu hu hu.”

“Không đâu, yên tâm đi.” Hạ Lăng ỉu xìu nói. Cô cảm thấy cô cũng phải làm gì đó cho hết sợ mới được, ngồi xuống chiếc ghê số pha bên cạnh cơ thể đang ngả nghiêng của Lạc Lạc, bê cốc nước lên uống.

“Thật sự sẽ không chứ?” Nhưng Lạc Lạc lại rất không tự tin, lật qua lật lại xoắn xuýt hết cả lên: “Mọi người đều nói Bùi Tử Hoành là một bạo chúa, là ma quỷ, người đắc tội với anh ta đều sẽ không có kết cục tốt, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho tớ chứ?”

“Trình độ này của cậu, chưa lọt vào mắt anh ta được.” Hạ Lăng bình tĩnh đả kích cô ấy. Kiếp trước, Hạ Lăng đã sống cả một đời với Bùi Tử Hoành, hiểu rất rõ về anh ta, nếu nói anh ta là bạo chúa, ma quỷ, cay nghiệt, tàn nhẫn, có thù tất báo, thì đó là để chĩa vào Lệ Lôi, không thì cũng phải là người ở trình độ như Sở Sâm, Mạch Na, Phượng Côn, A Vệ. Còn con tôm nhỏ ca sĩ mới như Lạc Lạc ư? Trình độ bất kính này sao? Nếu như Bùi Tử Hoành thật sự muốn tính toán, lãng phí thời gian một năm vào việc này cũng chưa đủ.

Trái tim pha lê của Lạc Lạc bị Hạ Lăng đập vỡ: “Được rồi, tớ chính là một con tôm nhỏ, là người vô hình...”

Nhưng chỉ lát sau, cô bé lại tổng kết: “Nói tóm lại, anh ta không trả thù tớ là chuyện tốt.” Tinh thần lạc quan của thiếu nữ vui vẻ lập tức trở lại, cô ấy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trở mình bò dậy nhìn Hạ Lăng: “Tiểu Lăng Tiểu Lăng, Bùi Tử Hoành đặc biệt tới tìm cậu hả? Anh ta đã nói những gì với cậu thế? Oa, hóa ra là hai người quen nhau.”

Câu hỏi như súng liên thanh, lại khiến cho Hạ Lăng đau đầu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.