Khuyên nữa cũng không được kết quả gì.
Mạch Na đoán cô có chuyện gì đó khó nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Có chuyện gì thì nói ra, chị giúp em báo cảnh sát cũng được, đưa ra ánh sáng truyền thông cũng được, chờ Boss quay về dùng sức mạnh của nhà họ Lệ cũng được, chúng ta nhất định sẽ giúp em giải quyết vấn đề khó khăn này! Em không muốn trong lòng khó chịu, chẳng lẽ em thật sự muốn ở bên cạnh Bùi Tử Hoành mãi mãi sao?!”
Cô không muốn nhưng không muốn thì thế nào?
“Cảm ơn chị đã đến thăm em.” Hạ Lăng quay đầu, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Không phải uy hiếp gì hết, em tự nguyện cả. Nếu ngày nào đó Lệ Lôi về nước, đừng để anh ấy đến tìm em.”
“Sao cậu ta có thể không đến tìm em được chứ?”
“Nói với anh ấy, em đã thay lòng rồi.” Hạ Lăng lấy bùa hộ mạng trên cổ xuống đưa cho Mạch Na: “Đây là thứ anh ấy đưa em, nhờ chị trả lại anh ấy giúp em. Nếu anh ấy không muốn thì để anh ấy trả lại cho vị đại sư làm ra bùa hộ mạng đi.” Đầu ngón tay lạnh như băng của cô chạm vào tay Mạch Na, không biến sắc nhéo lòng bàn tay một cái.
Trong lòng Mạch Na hoảng sợ, ngoài mặt lại mang vẻ đau thương lấy lại bùa hộ mạng.
“Tiểu Lăng, em thật nhẫn tâm.” Mạch Na nói: “Chị sẽ giúp em trả lại thứ này cho Boss.”
Cô ấy nói rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Lăng nhìn bóng lưng của cô ấy, hít một hơi thật sâu.
Mấy ngày nay, cô luôn nghĩ làm thế nào mới có thể phá giải lời thề độc đó, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nhờ anh cô giúp, quốc sư đại nhân Hạ Mặc Ngôn. Trước khi tìm được Hạ Mặc Ngôn, cô sẽ không hết hi vọng.
Cô nhờ chị Mạch Na chuyển lại bùa hộ mạng, là hi vọng Lệ Lôi có thể biết ý của cô, đi tìm Hạ Mặc Ngôn. Trong phòng bệnh này, có gắn máy nghe lén của Bùi Tử Hoành, mỗi lời nói của cô và chị Mạch Na đều bị nghe trộm, cô chỉ có thể thông qua cách khó hiểu như vậy để truyền tin tức.
Hi vọng tất cả đều thuận lợi.
Chạng vạng, Bùi Tử Hoành đến thăm cô.
Mang cho cô một món quà, dây chuyền ngọc trai xinh đẹp được đóng gói trong một chiếc hộp màu tím nhạt, từng viên ngọc trai thiên nhiên đầy đặn mượt mà ánh sáng lấp lánh tuyệt trần, nhìn qua thì giá trị không rẻ.
“Đeo lên xem xem, thích không.” Anh ta nói.
“Sao đột nhiên lại tặng tôi cái này?” Hạ Lăng không nhận.
Bùi Tử Hoành tự lấy dây chuyền trong hộp ra, cẩn thận vặn móc khóa, thay cô đeo vào cần cổ trắng nõn xinh đẹp. “Dễ nhìn hơn bùa hộ mạng nhiều.” Anh ta ung dung nói.
Giờ Hạ Lăng mới hiểu được, xem ra, cuộc đối thoại lúc chiều với chị Mạch Na quả nhiên đã bị nghe trộm, cô trả bùa hộ mạng lại cho Lệ Lôi, cho nên, anh ta đưa dây chuyền đến cho cô đeo. Đây được xem là gì? Khen thưởng sao?
Trong lòng Hạ Lăng không thoải mái, đưa tay lấy sợi dây chuyền xuống.
“Không thích à?” Anh ta đè tay cô lại.
Lời châm chọc gần ra khỏi miệng.
Nhưng trông thấy chân mày anh ta hơi nhíu mà vẫn nhẫn nại. Thôi vậy, đừng chọc tức anh ta thì hơn, khó khăn lắm cô mới liên lạc được với chị Mạch Na, truyền đạt được tin tức muốn truyền ra ngoài. Có lẽ không lâu sau nữa, Lệ Lôi sẽ có cách tìm được anh cô, mà anh cô sẽ có cách phá giải lời thề độc đó nhỉ? Bây giờ việc cô phải làm chính là im lặng chờ đợi, không cần gây thêm rắc rối.
Vì vậy cô nhàn nhạt nói: “Chỉ là không quen đeo trang sức đắt như vậy thôi.”
Chân mày của anh ta lúc này mới giãn ra: “Hai năm này, em ở ngoài chịu khổ rồi. Chờ em xuất viện, thích gì anh cũng mua cho em. Ở nhà còn giữ rất nhiều đồ trang sức trước đây của em, từ vòng tay đến hoa tai, đều đủ cả.”
Trang sức đời trước của cô chất thành đống, thật sự có thể mở được một viện bảo tàng luôn, hơn nữa lại xa xỉ quý giá, tùy tiện cầm ra một cái cũng có giá trị liên thành. Nhưng đời này, cô đã mất hứng thú với mấy món đồ chơi nhỏ đắt tiền này, nghe Bùi Tử Hoành liệt kê mấy món quý giá, cũng chỉ hơi chán nản “ừ” một tiếng.
Nhưng Bùi Tử Hoành lại giống như là cuối cùng cũng tìm được cách khiến cô vui vẻ: “Quần áo giày mũ cũng thế, tất cả đầm dự tiệc, trang phục hằng ngày, giày cao gót, kính râm, túi xách... Mỗi quý đều có người chuyên bảo dưỡng, vẫn giống y như lúc em ở đó. Nhưng, em bây giờ gầy hơn trước rồi, kích thước quần áo không vừa nữa, cần mời thợ may đến sửa lại chút. Nếu em thích mới thì chúng ta đi mua mới ngay.”
Hạ Lăng im lặng nghe, rất muốn nói với anh ta, không cần mua gì hết, cũng không cần đổi, nay cô chỉ là con rối trong tay anh ta, trang điểm xinh đẹp cũng có ích gì đâu?
Anh ta nói một hồi, thấy cô không nhiệt tình, cũng ngừng lại.
Nay cô khó nuôi hơn trước nhiều, trước kia bất kể anh ta làm bất kì một chuyện nhỏ nào, cô đều sẽ sùng bái và ỷ lại, nhưng bây giờ thì sao? Cho dù chất núi vàng núi bạc trước mặt cô, cũng không đổi lại được khuôn mặt vui vẻ thật lòng. Bùi Tử Hoành biết, những chuyện này đều là anh ta tự tìm, anh ta mắc lỗi, chỉ có thể dùng cả đời để bù đắp.
May mắn thay bọn họ còn có thời gian rất dài.
Anh ta ăn cơm tối với cô, gọt trái cây cho cô, trông coi cô đến rất khuya, thu xếp cho cô lên giường ngủ.
Phòng bệnh tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng mờ, Bùi Tử Hoành cúi người thay cô đắp chăn mềm mại, hôn môi cô. Mấy ngày nay, buổi tối mỗi ngày đều như vậy, có lẽ anh ta có thể nuông chiều cô nhiều chuyện nhưng tuyệt không bao gồm chuyện cô từ chối nụ hôn của anh ta. Giống như một nghi thức tuyên bố quyền sở hữu vậy.
Mỗi lúc này, Hạ Lăng sẽ cảm thấy sợ hãi, cơ thể nhẹ run lên.
Bởi vì cô có thể cảm nhận được dục vọng ẩn sâu trong mắt anh ta, nhiệt độ cơ thể như có thể đốt cháy tất cả. Cô rất rõ ràng, Bùi Tử Hoành muốn cô, tưởng tượng đời trước lấy được tất cả của cô... Trái tim cô, thân thể cô. Cô đoán nếu không phải vì cô bị thương chưa lành thì có lẽ Bùi Tử Hoành đã sớm không nhẫn nại nữa rồi.
Nhận thức này khiến cô thấp thỏm lo âu.
Nay cô đã là người của Lệ Lôi, cô không cách nào chấp nhận người đàn ông khác, dù là Bùi Tử Hoành cũng không được. Nhưng trước ý chí cương quyết của Bùi Tử Hoành, cô còn thể giữ trong sạch được bao lâu?
Nếu anh ta muốn, ngay cả cách tự bảo vệ mình cô cũng không có.
Một chút xíu cũng không.
Đêm đêm khó ngủ.
Tình trạng vết thương hồi phục rất chậm, Hạ Lăng lại rất vui mừng, ít nhất vào lúc cơ thể cô không khỏe, anh ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng hết. Cô hận không thể ở mãi trong phòng bệnh đợi.
Nhưng cơ thể dần chuyển biến tốt, ngày xuất viện vẫn đến.
Bùi Tử Hoành tự mình đến đón cô xuất viện, ngay trước mặt tất cả bác sĩ, y tá và nhân viên đi theo, đưa tay cho cô. Giống nhiều năm trước ở cô nhi viện, anh ta nói: “Tiểu Lăng, đến đây, về nhà với anh nào.”
Ngồi lên chiếc Rolls Royce của anh ta, bọn họ quay về nơi đã từng là nhà.
Không phải nơi kinh khủng nhốt cô một năm cuối kia mà là ngôi nhà thật sự họ từng ở, lúc tình yêu của bọn họ đang nồng cháy. Từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, mỗi một món đồ dùng trong nhà, mỗi một kiểu trang trí đều là Hạ Lăng dày công chọn lựa. Cô đã từng tốn vô số tâm huyết để trang trí ngôi nhà này, hôm nay đứng đây, đã cách một kiếp phù du rồi.
Giống như một giấc mơ vậy.