Nói chuyện với nhau không quá nửa câu, Hạ Lăng đã bắt đầu tức giận, không muốn ở cùng một phòng với anh nữa.
Cô có chút không được tự nhiên nói chúc ngủ ngon rồi quay người trở lại phòng cho khách, lên giường tiếp tục ngủ. Có lẽ là do vừa uống một cốc sữa nóng cho nên lần này cô nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, ý thức mông lung, chẳng mấy chốc đã ngủ rồi.
Không mơ thấy ác mộng.
Ngày hôm sau khi mở mắt ra thì sắc trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm hoa, yên lặng mà ấm áp. Lâu rồi không có được một giấc ngủ yên ổn như vậy, cô đứng dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo mới đắt tiền, chỉnh sửa lại mái tóc dài hỗn loạn của mình rồi mới ra khỏi phòng ngủ dành cho khách. Trong phòng khách không có ai, phòng bếp thì có chút tiếng động.
Cô đi qua xem xét thì thấy đó là giám đốc của trung tâm đào tạo, Đàm Anh. Lúc này anh ta đang mặc tạp dề, bận rộn nấu nướng ở bên trong.
“Boss tạm thời có việc nên đã ra ngoài rồi.” Đàm Anh nhìn thấy cô cũng không cảm thấy bất ngờ:
“Anh ấy bảo tôi tới đón cô, còn chuẩn bị bữa sáng nữa.” Anh ta không hỏi tại sao cô lại ở trong nhà của Lệ Lôi, hình như Lệ Lôi đã nói gì đó với anh ta rồi.
Hạ Lăng có chút giật mình nhìn anh ta lấy ra một cái chảo để rán trứng.
“Người của Thiên Nghệ các anh... đều có sở thích này sao?” Cô bắt đầu kính nể, nghiêm túc hỏi.
“Cái gì gọi là người của Thiên Nghệ?” Đàm Anh tức giận liếc cô một cái:
“Cô không phải sao.” Sau đó, sắc mặt liền giống như có thù hằn sâu đậm gì với cô nói:
“Cũng không phải là mọi người ở Thiên Nghệ đều có cái sở thích này, chẳng qua là ở chung với một tên boss biến thái lâu như vậy rồi, nên đều bị ép có cái sở thích này đấy.” Anh ta hung dữ đem quả trứng gà đã rán xong cho ra đĩa.
Hạ Lăng nhìn phần lòng đỏ trứng gà vàng óng ở chính giữa phần lòng trắng kia, cô liền nhớ lại chuyện Lệ Lôi ép cô xuống bếp ngày hôm qua, trong lòng không khỏi rùng mình một cái. Cô quyết định, về sau phải cách tên biến thái đó càng xa càng tốt.
“Cô đánh răng rửa mặt xong chưa?” Đàm Anh hỏi.
“Bữa sáng để lâu sẽ nguội mất.”
“Xong rồi.” Hạ Lăng trả lời một tiếng, rồi tiến lên giúp Đàm Anh làm nước ép hoa quả, bày sushi ra đĩa:
“Sếp Đàm, nếu như anh không thích xuống bếp làm bữa sáng, thì tại sao chúng ta không ra ngoài ăn?”
Nói đến cái này, Đàm Anh lại càng thêm tức giận:
“Cái đồ biến thái kia nói, những thứ này đều là những nguyên liệu mới được đưa tới, mau chóng chế biến thì mới không bỏ phí đồ ăn ngon.”
Hạ Lăng:
“...”
Được rồi, dù sao người bị ép nấu bữa sáng cũng không phải là cô, tâm trạng cô rất tốt liền ngồi xuống ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng, Đàm Anh dọn dẹp lại phòng bếp, Hạ Lăng thì quay về phòng ngủ đơn sắp xếp lại hành lý, sau đó hai người liền cùng nhau tới trung tâm đào tạo.
Bên trong trung tâm đào tạo có thêm rất nhiều bảo vệ.
Đàm Anh nhìn cô nói:
“Diệp Tinh Lăng, Boss bảo tôi chuyển lời cho cô rằng, chỉ cần ở trên đất của Thiên Nghệ thì không ai có thể dùng vũ lực để cướp cô đi được. Nhưng cũng chỉ giới hạn được ở đây mà thôi.”
Cô hiểu rõ ý của anh ta.
Đây muốn nói là, vấn đề giữa Bùi Tử Hoành và cô, Lệ Lôi sẽ không tham gia vào. Còn về việc tăng thêm bảo vệ trong trung tâm, đây không phải là giúp cô, đây chẳng qua chỉ là làm tròn trách nhiệm của một sếp tổng mà thôi.
Cô gật đầu:
“Sếp Đàm, tôi biết rồi.”
Đàm Anh nhìn cô một cái:
“Chuyện của cô, tôi đã nghe sếp nói rồi, chủ tịch Bùi của Đế Hoàng có thể nhìn trúng cô, tôi thật sự rất bất ngờ.” Anh ta cũng không quan tâm xem những lời này có làm tổn thương người khác hay không, liền trực tiếp nói:
“Đối với người như cô, làm việc cho anh ta có thể xem là một cơ hội rất tốt, nhưng cô cũng có thể phản kháng, thiệt hại gì cũng chỉ có mình cô mà thôi.”
“Anh muốn tôi làm cho anh ta?” Cô yên lặng nhìn Đàm Anh.
Đàm Anh không để tâm lắm, nói:
“Tôi chỉ là cho cô lời khuyên mà thôi, Bùi Tử Hoành không phải là người dễ dàng dừng tay đâu.”
Anh ta nói xong, liền để cô xuống trước cổng ký túc xá sau đó nghênh ngang rời đi.
Thật ra thì không cần Đàm Anh nhắc nhở, cô cũng biết Bùi Tử Hoành đáng sợ như thế nào.
Trong những ngày tiếp theo, Hạ Lăng đều ngoan ngoãn ở yên trong trung tâm đào tạo, không ra ngoài một bước nào, chỉ một mình luyện tập ca hát và vũ đạo mà thôi. Thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại với Vệ Thiều Âm, nói chuyện về những ý tưởng cho hoạt động âm nhạc gần đây.
Sinh hoạt nhìn qua giống như rất bình thường không có vấn đề gì.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, không biết Bùi Tử Hoành còn có thể sử dụng chiêu trò gì đây. Đêm đến cô lại ngủ không ngon giấc, liên tục mơ thấy ác mộng, những chuyện cũ trước kia chưa bao giờ khiến cô bận tâm giờ lại giống như một bí mật rất đáng sợ không thể chia sẻ với bất kỳ ai. Cuối cùng, chỉ có thể mặc kệ chúng tiếp tục tàn phá trong lòng, mỗi đêm khi giật mình tỉnh lại cô đều nằm co ro cho tới sáng.
Ngày nghỉ kết thúc, các thực tập sinh lần lượt quay về trung tâm, trong ký túc xá có thêm nhiều người hơn cũng khiến cho Hạ Lăng an tâm một chút.
Không lâu sau đó, cô lại bị Đàm Anh gọi vào văn phòng.
Đẩy cửa ra, cô thấy trên ghế sa lon đối diện với anh ta còn có một người khác. Âu phục màu xám đậm, cà-vạt sọc chéo, trong tay cầm một chiếc cặp làm việc bằng da cá sấu, những hoa văn trên đó dường như còn mang theo cả những tia sáng lạnh lẽo.
Là Sở Sâm.
Chuyện tới nước này rồi, ngược lại cô cũng không thấy đáng sợ lắm.
Chuyện gì nên tới cuối cùng cũng sẽ tới.
Sắc mặt Hạ Lăng không thay đổi nhìn Sở Sâm:
“Nói đi, đến cùng thì sếp của các anh muốn cái gì.”
Sở Sâm nhìn qua cô mỉm cười:
“Diệp Tinh Lăng, Đế Hoàng rất coi trọng năng lực của cô, muốn mời cô chuyển sang Đế Hoàng luyện tập.”
Trong lòng cô khẽ động, trước đó cô đã từng tưởng tượng qua rất nhiều loại khả năng, uy hiếp, lợi dụng, không thì cũng chỉ là mấy loại thủ đoạn mà thôi, cô tự cho rằng không hề đáng sợ. Nhưng lại không nghĩ rằng, bọn họ sẽ trực tiếp đem người đi, chuyển tới Đế Hoàng rồi sau đó từ từ xử lý.
Cô không khỏi nhìn về phía Đàm Anh:
“Sếp Đàm?”
“Đế Hoàng đưa ra điều kiện rất hào phóng.” Đàm Anh nói:
“Tôi không có lý do từ chối.”
“Nhưng anh biết rõ vì sao bọn họ lại chọn tôi mà!” Hạ Lăng tức giận, chỉ thẳng vào Sở Sâm:
“Còn nữa, anh ta cũng không phải là người phụ trách của trung tâm đào tạo Đế Hoàng, vậy thì anh ta có tư cách gì để ngồi ở đây chứ?”
“Diệp Tinh Lăng.” Sở Sâm cắt ngang cuộc đối thoại của cô và Đàm Anh, mỉm cười:
“Những chuyện liên quan tới cô, sếp của tôi đã giao cho tôi toàn quyền xử lý rồi.”
Bộ dạng không lo lắng của anh ta khiến cô thực sự không thể nhẫn nhịn được, thù mới hận cũ đều đồng loạt xông lên não. Cô quay đầu lại nhìn hắn, mở miệng cay nghiệt châm chọc:
“Sở Sâm, xem ra sau khi Hạ Lăng chết, anh sống cũng không tệ nhỉ? Trước kia để anh làm quản lý của cô ấy thực sự là khiến anh thấy rất uất ức rồi, với tài năng của anh thì vẫn nên khúm núm, đi nịnh bợ sếp của mình, thay sếp xử lý những chuyện dơ bẩn thì hơn!”
Anh ta bị cô mắng đến mức đổi cả sắc mặt, mặt tím lại muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến thân phận của mình liền không muốn cùng một nhân vật nhỏ như cô cãi lộn. Sở Sâm trầm mặt nhìn Đàm Anh:
“Sếp Đàm, quản lý tốt người của anh.”
“Rất nhanh sẽ là của người của các anh.” Đàm Anh cười cười, sau đó nhìn Hạ Lăng nói:
“Diệp Tinh Lăng, tôi chỉ xem xét vấn đề trên lập trường của Thiên Nghệ mà thôi, đối với ân oán cá nhân giữa các người, tôi không có hứng thú, cũng không hề có chút trách nhiệm nào trong việc này.”
Ngữ khí của anh ta vô cùng cứng ngắc.
Hạ Lăng tức nghẹn, biết rằng anh ta nói không sai, là do cô nóng nảy.
Cố gắng tỉnh táo lại, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình:
“Vậy... Sếp Đàm, chuyện này đã xác định ra rồi sao?”
“Dựa theo quy trình thì cô có ba ngày để suy nghĩ.” Đàm Anh nói:
“Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một điều, mặc kệ suy nghĩ của cô như thế nào, thì quyết định cuối cùng vẫn là do trung tâm.”
Hay nói cách khác thì chuyện này đã định rồi, bọn họ không phải đang thương lượng với cô, chẳng qua chỉ là đang thông báo kết quả cho cô mà thôi.
Hạ Lăng không nói nhiều nữa, quay người rời khỏi phòng làm việc.