Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 43: Chương 43




Im lặng một lúc lâu.

Sắc mặt Vệ Thiều Âm vẫn rất lạnh, chậm rãi uống ly cà phê đặc trong tay. Vừa rồi khi anh tức giận đập lên bàn, non nửa ly cà phê đã bắn ra ngoài, văng lên khắp bàn, nhưng người ưa sạch sẽ như anh, lại không hề phát hiện.

Hạ Lăng cũng không nói chuyện, lòng chìm xuống từng chút một.

Lời nói vừa rồi của Đàm Anh, tuy lạnh nhạt vô tình, nhưng hoàn toàn là suy nghĩ cho công ty, khiến người ta không thể cãi lại. Vệ Thiều Âm cũng là nhân viên cấp cao của công ty, hơn nữa còn là người chuyên nghiệp, cô cũng không cho rằng, giao tình giữa bọn họ tốt nên anh sẽ vì cô mà làm tổn hại đến lợi ích công ty. Hơn nữa, như Đàm Anh nói, việc của trung tâm đào tạo, Vệ Thiều Âm không làm chủ được.

Đang lúc miên man suy nghĩ, Vệ Thiều Âm nói:

“Tiểu Lăng”, anh nhìn cô:

“Cô không muốn đến Đế Hoàng, chính là vì Bùi Tử Hoành muốn cô sao?”

Cô rầu rĩ “Ừ” một tiếng.

“Quyết tâm của cô lớn đến mức nào?”

“Cho dù tôi chết, cũng sẽ không trở thành đồ chơi của anh ta.” Cô cúi đầu, nhìn cà phê trên mặt bàn đan xen với hoa văn phức tạp.

Vệ Thiều Âm lại trầm mặc, uống một ngụm cà phê.

Hạ Lăng hít sâu một hơi:

“Anh Vệ, thực xin lỗi, là tôi khiến anh khó xử. Chuyện này…”

“Cô còn nợ công ty bao nhiêu tiền?” Vệ Thiều Âm cắt ngang lời nói của cô.

Cô ngẩn ra một chút.

“Còn nữa, xem hợp đồng của thực tập sinh, nói cho tôi biết tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu.” Vệ Thiều Âm buông ly cà phê trong tay ra, quyết định:

“Báo tổng số cho tôi, tôi giúp cô trả số tiền này.”

Hạ Lăng không thể tin được, Vệ Thiều Âm muốn giúp cô rời khỏi Thiên Nghệ?

Mũi có chút cay, anh không phải ông chủ lớn như Bùi Tử Hoành hay Lệ Lôi, cho dù có tiền nhưng cũng có hạn, hơn nữa, từ trước đến nay, số tiền thực tập sinh vi phạm hợp đồng đều là con số trên trời. Nhưng mà, anh lại đồng ý vì cô mà tiêu phí nhiều tiền như vậy, khiến cô rất cảm động.

“Vì sao anh muốn giúp tôi?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Trên thế giới này, người có thể khiến tôi để vào mắt không nhiều, vừa khéo, cô là một trong số đó.” Vệ Thiều Âm nói, nhưng trên khuôn mặt trước giờ luôn ngạo mạn, lại lộ ra tia áy náy:

“Nhưng Đàm Anh nói đúng, tôi nên suy nghĩ cho Thiên Nghệ, vì chuyện này mà làm rạn nứt quan hệ giữa Thiên Nghệ và Đế Hoàng, không đáng. Cho nên, tôi chỉ có thể lấy danh nghĩa cá nhân của mình giúp cô rời khỏi Thiên Nghệ.”

“Nhưng Tiểu Lăng, cô phải suy nghĩ cho kỹ. Một khi làm như vậy, con đường tương lai của cô sẽ rất khó đi, một người từng phá vỡ hợp đồng, còn bị Đế Hoàng chèn ép, sẽ không có công ty nào muốn thu nhận. Rất có thể, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi giới giải trí.”

“A Vệ, tôi không quan tâm.” Cô nhìn anh, nói nghiêm túc.

Cuối cùng cũng nguyện ý gọi anh một tiếng “A Vệ”. Đời này kiếp này, Hạ Lăng từng nói không cần thứ gọi là bạn bè, nhưng việc anh làm giống như đưa than giữa ngày tuyết, khiến cô không nhịn được mà dỡ xuống bức tường phòng ngự trong lòng, buột miệng thốt ra.

Cô ngẩng đầu lên:

“A Vệ, tôi căn bản không quan tâm việc có thể ở lại giới giải trí hay không. Nhưng tôi không muốn dựa vào sự giúp đỡ của người khác mà chán nản chạy trốn, cho dù tôi phải đi, cũng sẽ chờ đến một ngày có thể quang minh chính đại rời đi, chứ không phải hiện tại.”

Vệ Thiều Âm tỉ mỉ nhìn cô, sau đó cười:

“Tính tình ngạo mạn này của cô, sớm muộn cũng có ngày hại chết chính mình.”

“Tôi đã chết một lần rồi.” Cô lạnh nhạt nói.

Anh chỉ nghĩ cô đang nói đùa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, đây là thói quen đặc biệt lúc anh suy nghĩ. Qua một lúc lâu, anh nói:

“Tiểu Lăng, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có con đường này. Cô muốn thoát khỏi Bùi Tử Hoành, cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp này, mạo hiểm thoát khỏi giới giải trí rất nguy hiểm.”

Cô trầm mặc không nói.

Kỳ thật, còn một biện pháp khác, chỉ là, cô không biết có phải quá kinh người hay không.

Nhưng trước mắt, không thể để ý nhiều như vậy.

“Đàm Anh từ bỏ tôi, là vì giá trị của tôi trong giới giải trí không đủ, không đủ để Thiên Nghệ phải mạo hiểm mà bảo vệ.” Hạ Lăng đắn đo, nói với Vệ Thiều Âm:

“Nhưng nếu, giá trị của tôi lớn hơn thì sao? Giá trị cao hơn cả hai thực tập sinh kia của Đế Hoàng thì sao?”

“Như vậy, Thiên Nghệ sẽ lựa chọn bảo vệ cô.” Vệ Thiều Âm không chút do dự nói, rồi lại nhíu mày nhìn cô: “Nhưng hai thực tập sinh kia đã có chút tiềm lực, cô muốn có giá trị cao hơn bọn họ, trừ khi là…”

“Tôi sẽ chứng minh cho công ty thấy, tôi có tư chất trở thành thiên hậu.”

Ở một trường bắn cao cấp.

Lệ Lôi kéo một cái cung gỗ to chắc, dây cung được kéo căng, mũi tên bắn ra, đúng giữa hồng tâm. Mấy vị thiếu gia anh tuấn và đám bạn gái xung quanh trầm trồ khen ngợi:

“Lệ thiếu đúng là Lệ thiếu, tài bắn cung trăm phát trăm trúng, khiến người ta bội phục.”

Lệ Lôi cười, tiện tay nhận khăn lông mà bạn gái đưa đến lau mặt, nghe thấy di động vang lên, anh đi ra vài bước mới nhận:

“Alo, Đàm Anh?” Giọng nói anh ta trầm thấp dễ nghe:

“Cái gì, Diệp Tinh Lăng muốn chứng minh với công ty cô ấy có tư chất trở thành thiên hậu?”

Đầu kia điện thoại, Đàm Anh thỉnh tội với Lệ Lôi:

“Thực xin lỗi sếp, vốn dĩ tôi muốn bức cô ấy đến tuyệt lộ, như vậy cô ấy không thể không xin anh giúp đỡ, nhưng không ngờ cô ấy sẽ dùng chiêu này…” Kỳ thật, lần đó Đàm Anh đến chung cư của Lệ Lôi đón người, Lệ Lôi đã dặn dò anh ta, bất cứ lúc nào cũng phải báo báo chuyện của cô gái này.

Gần đây Sở Sâm muốn người, Đàm Anh liền báo cáo với Lệ Lôi. Lệ Lôi dặn anh ta dựa theo trình tự thông thường của công ty mà xử lý, hù dọa Diệp Tinh Lăng, khiến cô rơi vào đường cùng phải đến cầu xin Lệ Lôi…

Lại không nghĩ rằng, sẽ xảy ra sơ suất như vậy.

“Sếp, làm sao bây giờ?” Đàm Anh vội vã chuộc tội:

“Hay là, tôi phán cô ấy tư chất bình thường, vô cớ gây rối? Tiềm chất thiên hậu nào có dễ chứng minh như vậy, chờ tôi ngăn cản cô ấy thành công, cô ấy vẫn phải đến cầu xin anh…”

Lệ Lôi nhẹ giọng cười:

“Anh nói đúng, tiềm chất thiên hậu nào có dễ chứng minh như vậy.” Anh ta hơi nghiêng đầu nghe điện thoại, ánh sáng mặt trời chiều đông chiếu xuống, đôi mắt anh ta rực rỡ thâm thúy: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc cô ấy lấy đâu ra tự tin, dám đưa ra chứng minh như vậy? Đàm Anh, vẫn xử lý như bình thường, không cần ngáng chân, tôi rất mong chờ…”

Văn phòng Thiên Nghệ.

Đàm Anh cúp điện thoại, trầm tư một lúc lâu, sau đó mới ấn số nội bộ:

“Chuẩn bị sân khấu, tổ chức một cuộc họp đánh giá công khai.”

Buổi đánh giá sẽ tiến hành vào ba ngày sau, địa điểm là phòng diễn xuất loại nhỏ ở trung tâm đào tạo Thiên Nghệ. Đàm Anh ra quyết định, nếu lúc đó Hạ Lăng có thể dùng tiếng hát chinh phục tổ đánh giá, thì sẽ được giữ lại Thiên Nghệ, ngược lại, thì phải đến Đế Hoàng.

Tin tức truyền ra, toàn bộ trung tâm đào tạo đều sôi sục.

Vệ Thiều Âm rất lo lắng, mắng Hạ Lăng điên rồi, thiên hậu bao nhiêu năm mới có một người, lấy đâu ra tự tin như vậy?

Hạ Lăng biết anh lo lắng cho cô, nhưng chỉ cười cười, để anh xem là được rồi.

Đối với người khác mà nói, điều này có lẽ rất khó, nhưng đối với cô mà nói, lại rất đơn giản… Cô đã từng đạt đến trình độ thiên hậu, đứng trên đỉnh nhìn xuống phía dưới, hiểu rõ ràng đó là cảnh giới như thế nào, càng hiểu rõ phải trèo lên thế nào. Hiện giờ, đơn giản là chinh phục con đường mình từng đi thêm một lần nữa.

Vệ Thiều Âm vẫn cảm thấy khó tin như cũ.

“Có điều...” Anh kiêu ngạo nói:

“Là cô ba hoa khoác lác, nếu không làm được, người mất mặt cũng là một mình cô.” Tuy nói như thế, nhưng anh vẫn rất thân thiết chỉ ra nhiều chỗ mà giọng hát của cô phải chú ý.

Trong lòng Hạ Lăng cảm động, có người bạn như thế, còn cầu gì hơn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.