Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 36: Chương 36: Ai dám tự xưng là người tài trước mặt anh ta? 




Tuy nói là nói như thế nhưng Dương Tuyết Duyệt vẫn không hoàn toàn yên tâm được.

Bởi vì Cận Ngôn đã nghĩ đến việc điều tra lại, dựa vào khả năng và quyền thế hiện tại của anh ta thì việc tìm ra chiếc xe gây tai nạn năm đó chỉ còn là vấn đề thời gian.

Vương Gia Linh nói: “Tuyết Duyệt, việc con cần làm bây giờ là nắm thật chặt trái tim của Cận Ngôn, không để cho Tô Cẩm Tinh có cơ hội trở mình!”

“Mẹ, trong lòng con có chút loạn.”

“Con không thể loạn được, bây giờ là lúc cần bình tĩnh. Dù sao thì Tô Cẩm Tinh bị ung thư đến giai đoạn cuối rồi, chúng ta chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian cho đến khi cô ta chết, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Đến lúc đó, chết không đối chứng, coi như Cận Ngôn điều tra ra chiếc xe đã bị giở trò, con cũng có thể đẩy hết lên người Tô Cẩm Tinh.”

Dương Tuyết Duyệt nghe vậy mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Tô Cẩm Tinh ơi Tô Cẩm Tinh, cô là Tiểu Cường* à? Ngay cả ung thư còn không thể hại chết cô?

*Tiểu Cường: hay còn gọi là con gián.

Dương Tuyết Duyệt vốn tưởng cô ta đi vòng quanh thế giới một năm, Tô Cẩm Tinh sớm đã chết rồi, thật không ngờ cô vẫn còn sống!

Chẳng những còn sống mà còn sinh ra một đứa bé!

Dương Tuyết Duyệt không hiểu vì sao Cận Ngôn lại yêu thích đứa bé đó đến thế?

Chỉ là một đứa con gái, tương lai cũng không thể tiếp tục hương hỏa cho nhà họ Tiêu, mẹ ruột còn là một người bệnh ung thư, sau này nhất định sẽ là một đứa tạp chủng có mẹ sinh nhưng không có mẹ dưỡng, là bảo bối gì chứ?

“Đúng rồi, Tuyết Duyệt, con có biết đứa bé được Tô Cẩm Tinh sinh ra bị Cận Ngôn mang đi đâu không?”

Dương Tuyết Duyệt gật đầu: “Anh ta nói là đưa đến nhà cũ*, để những người hầu cũ ở đó chăm sóc.”

*Nhà cũ: là nhà tổ tiên để lại.

“Người hầu cũ? Nhà họ Tiêu lúc ấy đã suy bại, không phải người hầu đã rời đi hết rồi sao, chỉ còn sót lại thím Trương cũng đã bị chúng ta giải quyết, sao lại có thêm những người khác nữa?”

Về điểm này, Dương Tuyết Duyệt cũng không hiểu: “Con chỉ biết rằng Cận Ngôn sống với bố mẹ ở khu nhà cũ khi còn nhỏ, sau này mới chuyển về nhà họ Tiêu, có thể vẫn có người ở bên nhà cũ.”

“Con có biết ngôi nhà cũ đó nằm ở đâu không?”

“Con không biết, Cận Ngôn chưa từng nói với con.”

Vương Gia Linh dặn dò Dương Tuyết Duyệt: “Con phải nghĩ cách moi ra từ trong miệng Tiêu Cận Ngôn, phải xử lý đứa bé kia càng sớm càng tốt, một tuổi sẽ bắt đầu nói chuyện, nếu nó có nhao nhao đòi mẹ, Tiêu Cận Ngôn sẽ vì đứa bé mà qua lại với Tô Cẩm Tinh, chúng ta phải sớm xử lý nó.”

Lòng Dương Tuyết Duyệt chùng xuống, lập tức đồng ý: “Vâng, con sẽ nhanh chóng xử lí.”

Ở dưới lầu, Lưu Phấn và mọi người không kiên nhẫn, giương giọng hô to: “Tuyết Duyệt! Con đang ở đâu?”

“Ôi trời, con ở đây, tới ngay!”

“Nhanh lên, đừng đó đó lẩm bẩm nữa, khách đang đợi con kia kìa.”

“Biết rồi, con đến ngay đây.”

Vương Gia Linh vỗ vỗ vào tay Dương Tuyết Duyệt: “Con có nhớ kỹ những gì mẹ đã nói với con chưa?”

Dương Tuyết Duyệt gật đầu: “Con nhớ, phải bình tĩnh, kéo dài thời gian, moi ra địa chỉ khu nhà cũ.”

“Được rồi, mau đi xuống đi, có lẽ Tiêu Cận Ngôn đang ở bên dưới.”

Hai mẹ con nắm tay nhau cùng đi xuống lầu.

Biệt thự nhà họ Tô có tổng cộng ba tầng, tầng trệt là đại sảnh, ở giữa có một cầu thang xoắn ốc lớn, các vị khách đều đang nói chuyện ở tầng trệt.

Thời điểm hai mẹ con Dương Tuyết Duyệt nắm tay nhau đi xuống, rất nhiều người ở đây không khỏi nhìn Lưu Phấn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Chủ tịch Tôn thật có phúc, bà tôn đã xinh đẹp, ngay cả con gái cũng đẹp như vậy.”

“Đúng vậy, nhìn bà Tôn trẻ quá, giống như hai chị em.”

“Chao ôi, trước giờ chưa từng nghe nói chủ tịch Tôn có con gái?”

“Ông thì biết cái gì? Đây gọi là ‘nuôi dưỡng trong nhà nên không ai biết’, đương nhiên là các đại mỹ nhân đều muốn ở ẩn, tránh để các người tranh giành gọi chủ tịch Tôn là bố vợ.”

Lưu Phấn vô cùng thích nghe những lời nịnh nọt của Phụng Thừa Hòa, sự xu nịnh của mọi người lúc này như gió xuân thổi vào mặt, thổi đến mát dạ, rộn ràng.

Thân hình ông ta cao lớn, lại mập mạp, học theo xã hội giới thượng lưu mặc áo bành tô, nhưng chiếc áo bành tô bị căng ra bởi cái bụng tròn vo của ông ta, không khác gì một con én bị gan nhiễm mỡ.

Lưu Phấn cười ha hả, sắc mặt đỏ bừng: “Các người chậm một bước rồi, đứa con gái này của tôi đã có chủ.”

Mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng, thở dài nói: “Là ai may mắn như vậy, có thể lấy được một người vợ xinh đẹp, làm rể hiền của chủ tịch Tôn?”

“Để tôi nghĩ xem, ở thành phố H của chúng ta có rất nhiều người trẻ tài giỏi, nhưng không được mấy người xứng đôi với thiên kim của chủ tịch Tôn.”

“Ôi, ông quên ở thành phố H này có một thần thoại kinh doanh, nhà họ Tiêu sao?”

“Ý ông là Tiêu Cận Ngôn? A… chuyện này… không thể nào? Lúc đó nhà họ Tiêu đã bị nhà họ Tô thâu tóm, đứa trẻ Tiêu Cận Ngôn đó là người rất thông minh, cũng rất nham hiểm, nhưng Tiêu Cận Ngôn hận nhà họ Tô vì đã cướp mất bao tâm huyết của bố mẹ anh ta, sao có thể yêu con cháo nhà họ Tô được?”

Lúc Dương Tuyết Duyệt bước xuống, vừa hay nghe được lời này, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Vương Gia Linh vội vàng đứng ra hòa giải, nói: “Chuyện của bọn nhỏ nên để chúng tự giải quyết, người làm bố mẹ như chúng ta cũng không hiểu lắm. Chỉ cần bọn trẻ đồng ý, chúng tôi cũng không phản đối.”

Vương Gia Linh không hề phủ nhận mối quan hệ giữa Dương Tuyết Duyệt và Tiêu Cận Ngôn, cũng không hề thừa nhận, bà chỉ lướt qua chuyện này, sau đó chuyển sang chủ đề khác: “Chao ôi, đây là cậu ba nhà họ Giang đó sao? Tôi thường nghe ông nhà tôi nhắc đến cậu, nói nhà họ Giang xưa không bằng nay, nhất là cậu ba nhà họ Giang, rất tài giỏi.”

Cậu ba nhà họ Giang được khen, đương nhiên cũng là trò tâng bốc lẫn nhau trong kinh doanh: “Bà Tôn nói quá rồi, tôi thậm chí còn không sánh bằng một ngón út của Tiêu Cận Ngôn, ai dám tự xưng là người tài trước mặt anh ta cơ chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy…”

Vương Gia Linh ở lại với Lưu Phấn để tiếp đãi khách, còn Dương Tuyết Duyệt thì đi một vòng trong đại sảnh, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn.

Tiêu Cận Ngôn đang đứng một mình trong góc, đưa tay vuốt ve phần tay vịn của cầu thang xoắn ốc, rất tập trung.

Đây là lần thứ hai Tiêu Cận Ngôn bước vào cửa lớn nhà họ Tô trong vòng sáu năm nay.

Lần đầu tiên đến đây là vì muốn tìm Lưu Ngọc Quân để hỏi tình hình năm đó, nhưng lúc đó, Lưu Ngọc Quân đã bị Tô Cẩm Tinh đón đi, khiến anh ta lỡ mất cơ hội.

Vì không tìm thấy người nên Tiêu Cận Ngôn không ở lại lâu.

Chỉ có lần này, Tiêu Cận Ngôn mới có thể nhìn kỹ nơi vừa quen vừa lạ này.

Thời gian đó, Tiêu Cận Ngôn thường xuyên đến tìm Tô Cẩm Tinh, hầu như ngày nào cũng phải đến vài lần, từng viên gạch ngói, đến cả vị trí đèn đều rất quen thuộc.

Nhưng Lưu Phấn đã trang trí lại căn biệt thự này, khác hoàn toàn so với trước đây.

Mẹ của Tô Cẩm Tinh thích sự thanh lịch, tất cả thiết bị lắp đặt trong biệt thự đều rất đẹp, vừa đơn giản lại sạch sẽ, còn bây giờ?

Tiêu Cận Ngôn nở nụ cười mỉa mai, Lưu Phấn muốn trang trí nơi này thành một hang động chứa bảo vật sao?

Tất cả đồ trang trí đều màu vàng, thật sự rất xa hoa lãng phí, nhưng nhìn chung thì không hề có chút nào giống với một người vừa nổi lên trong giới thượng lưu.

Chỉ có tay vịn của cầu thang xoắn ốc này, vì ban đầu vốn là màu bạc nên mới tránh được một kiếp, giữ được hình dáng ban đầu.

Tiêu Cận Ngôn vẫn nhớ, năm xưa Tô Cẩm Tinh bị người nhà quản rất nghiêm, anh ta chỉ có thể lén đến tìm cô. Tô Cẩm Tinh sợ đánh thức bố mẹ nên mỗi lần đều ngồi trên tay vịn cầu thang này để trượt xuống, còn anh ta thì đứng ngay phía dưới, chờ cô gái nhỏ của mình sà vào trong ngực.

Lúc đó, Tô Cẩm Tinh vô cùng thích mặc váy hoa, khi trượt xuống, làn váy hoa bay phấp phới, mái tóc dài tạo thành một đường cong xinh đẹp, sinh động đến không tưởng tượng nổi…

“Cận Ngôn, sao anh lại ở nơi này một mình?” Dương Tuyết Duyệt bước tới, cười nhẹ, đưa cho anh ta một ly nước trái cây: “Hôm nay anh lái xe tới, không thể uống sâm banh, uống chút nước trái cây đi.

Tiêu Cận Ngôn cầm lấy, khẽ cau mày: “Lạnh sao?”

“Ừ, nước chanh ướp lạnh rất ngon, anh nếm thử đi.”

Tiêu Cận Ngôn đặt chiếc ly trở lại quầy bar: “Dạ dày anh không tốt, uống đồ lạnh sẽ bị đau dạ dày.”

Vẻ mặt Dương Tuyết Duyệt cứng đờ: Ôi, em xin lỗi, em quên mất, em chỉ cảm thấy thứ này rất ngon nên mới muốn chia sẻ với anh…”

“Không sao đâu.” Tiêu Cận Ngôn cười, thuận thế nhìn vào chân cô ta: “Em đổi giày rồi à?”

Có tất cả những kỷ niệm thuở trẻ của anh ta và Tô Cẩm Tinh.

“Không có.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh chỉ thấy nó khá đẹp.”

Dương Tuyết Duyệt cười: “Sau này chúng ta kết hôn, phòng tân hôn của chúng ta sẽ trang trí như thế này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.