Anh vừa nói, đôi môi dần dần di chuyển xuống.
Nụ hôn ấm áp từ đỉnh đầu xuống giữa lông mày, rồi đến chóp mũi và cuối cùng dừng lại trước môi cô.
“Cẩm Tinh, anh hôn em được không?”
Anh đứng ngược ánh sáng, Tô Cẩm Tinh được anh ôm chặt trong vòng tay nên khuôn ngực rộng của anh đã cản hết ánh sáng từ cửa sổ. Ngay cả khi đối mặt với nhau, Tô Cẩm Tinh vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt anh.
Tô Cẩm Tinh hơi luống cuống, cô hơi né tránh: “Em…”
Giọng nói của Tiên sinh tỏ ra hơi thất vọng: “…Vẫn không được à? Không sao, nếu bây giờ không được cũng không sao, anh có thể đợi cho đến khi em sẵn lòng chấp nhận mới thôi.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng giải thích: “Không phải em không muốn anh hôn, mà là…”
“Mà là cái gì?”
Mà là trong lòng cô vẫn còn một nỗi khúc mắc chưa giải quyết được.
Quá khứ của Lục Tước và Hiểu Hiểu đều hiện ra trước mắt. Bây giờ Hiểu Hiểu thân thiết với Hoắc Hàn, cô thật sự lo lắng Hoắc Hàn sẽ hãm hại Hiểu Hiểu, mà rõ ràng cô ấy với Lục Tước mới là một đôi.
Nếu cô trả lại Lục Tước cho Hiểu Hiểu, liệu họ có thể tiếp tục mối quan hệ trước kia không?
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, Lục Tước còn đáng tin hơn Hoắc Hàn kia. Hơn nữa… trong lòng anh vẫn có một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó có lẽ là Hiểu Hiểu.
“Tiên sinh.”
“Ừm?”
“Lúc trước anh đã từng phủ nhận, anh nói anh không phải là Lục Tước.”
Bàn tay của tiên sinh nắm tay cô hơi cứng lại, câu trả lời của anh rất mập mờ: “Anh có phải là Lục Tước hay không, đối với em quan trọng như vậy sao?”
Tô Cẩm Tinh liếm môi, cúi đầu và ngập ngừng nói: “Tiên sinh, em đã nói rằng em sẽ không tìm hiểu thân phận của anh. Em sẵn sàng giữ lời hứa của mình. Em chỉ có câu hỏi cuối cùng này, anh… có phải là Lục Tước không?”
“Nếu anh phải, thì em sẽ đẩy anh ra. Sau đó thuyết phục anh quay lại với Hà Hiểu Hiểu đúng không?”
“Em…”
Tô Cẩm Tinh định giải thích, nhưng cô có thể giải thích gì đây?
Nếu tiên sinh thực sự là Lục Tước, vậy thì cuối cùng cô cũng nên làm như thế.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Những gì tiên sinh nói đều là sự thật, anh còn hiểu cô hơn chính bản thân cô. Anh đoán rất chính xác trong lòng cô đang nghĩ gì.
Tô Cẩm Tinh thở dài, không muốn phủ nhận: “Tiên sinh, nếu anh là Lục Tước thì người anh không thể buông bỏ chính là Hiểu Hiểu đúng không? Hiểu Hiểu đã giúp đỡ em rất nhiều và bây giờ cậu ấy cũng là người bạn duy nhất của em. Em không muốn nhìn thấy cảnh cậu ấy vướng vào một người đàn ông không đáng tin cậy và bỏ lỡ cuộc hôn nhân đẹp đẽ vốn dĩ thuộc về mình. Về cuộc hôn nhân của cậu ấy, lần trước em đã giải thích với anh rồi. Cậu ấy không yêu người ta, chỉ vì muốn cứu một đứa trẻ tội nghiệp mà thôi. Tiên sinh, nếu anh còn đối với cậu ấy…”
“Cẩm Tinh.” Tiên sinh ngắt lời cô.
Tô Cẩm Tinh cắn môi và hít một hơi thật sâu, chờ anh nói tiếp.
Tiên sinh nắm lấy tay cô và ấn vào vị trí của trái tim mình.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rất mỏng, mỏng đến mức cô có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng trên người anh, còn cảm nhận được cả nhịp tim vừa nhanh vừa mạnh dưới lòng bàn tay cô.
“Em có cảm nhận được không?” Tiên sinh cúi xuống hỏi bên tai cô.
Điều mà Tô Cẩm Tinh sợ nhất là chiêu này, tai cô rất nhạy cảm và rất dễ đỏ ửng lên.
Dường như tiên sinh biết được điểm yếu của cô, tiến lại gần bên tai cô hơn và phả hơi nóng vào đó: “Hả?”
Đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc gần như vậy, Tô Cẩm Tinh gần như hoảng sợ và muốn chạy trốn.
Nhưng tiên sinh không cho cô cơ hội này. Một tay to lớn đè chặt bàn tay của cô trong ngực của mình, tay còn lại giữ chặt eo cô, dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Mặc dù không làm cho vết thương của cô bị đau, nhưng cô không thể thoát ra được.
Tô Cẩm Tinh muốn đưa tay lên chống đỡ, không để mình quá gần anh. Nhưng dường như tiên sinh đã hiểu suy nghĩ của cô nên bèn khẽ đá vào chân cô. Cô hơi ngã xuống, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh. Toàn thân cô như đang treo trên người anh.
Mà lúc này, anh chỉ cần khẽ dùng sức là có thể ôm trọn cô vào trong vòng tay thật chặt, không chừa một kẽ hở nào.
Tô Cẩm Tinh hơi khó chịu: “Tiên sinh, sao anh lại như vậy?”
Anh vẫn khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh làm sao?”
“Như vậy…”
“Như vậy cái gì…”
Hư hỏng.
Tô Cẩm Tinh cắn môi và thầm nói trong lòng.
“Cẩm Tinh, đừng nói xấu sau lưng anh. Anh có thể nghe thấy đấy.”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết. Cô chỉ cảm thấy dường như môi anh từ từ rời khỏi tai cô, dọc theo một bên má, rồi vẫn quay trở lại môi cô.
“Tiên sinh, anh biết cách đọc suy nghĩ à?”
“Có lẽ là vậy. Nhưng kỹ thuật đọc suy nghĩ của anh không có tác dụng với người khác, chỉ có tác dụng với em thôi. Anh biết em đang nghĩ gì, em muốn nói gì và định làm gì, anh đều biết hết.”
“Vậy nếu có một ngày em rời xa anh, anh có thể biết em đã đi đâu không?”
“Cẩm Tinh.” Tiên sinh khẽ nói: “Em đã hứa vĩnh viễn không rời xa anh mà.”
Cô liếm môi gật đầu: “Em đã từng nói, nhưng em rất sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Rất nhiều.” Tô Cẩm Tinh nói: “Em không biết anh là ai, trông anh như thế nào và em cũng không biết bất kỳ một người bạn nào của anh. Nếu một ngày nào đó anh biến mất, thậm chí em còn không biết tìm anh ở đâu. Tiên sinh, em không có kỹ năng đọc suy nghĩ, nếu vào một ngày nào đó anh thật sự rời bỏ em, cả đời này em cũng không có cách nào để tìm được anh.”
Tiên sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô, dịu dàng an ủi: “Em yên tâm, anh sẽ không như vậy đâu. Chỉ cần em bằng lòng cần anh, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
“Tiên sinh, anh biết không, người chồng cũ cũng nói với em những điều tương tự.”
Giọng nói của tiên sinh không thể nghe ra được là đang vui hay đang giận: “Vậy sao?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu trong vòng tay anh: “Cũng có thể là lúc đó còn quá nhỏ, không biết lời hứa hẹn quan trọng như thế nào nên mới nói bừa thôi. Tiên sinh, anh có cho rằng lời hứa là một điều rất kì lạ không? Người nói thì đã quên sạch, chỉ có người nghe là còn nhớ rõ.”
Dường như tiên sinh suy nghĩ một hồi, sau đó trịnh trọng trả lời cô: “Em đừng sợ, anh sẽ không giống như anh ta đâu.”
“Em biết.” Tô Cẩm Tinh nói: “Lúc đó, anh ta mới chỉ là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi. Việc anh ta quên những gì đã nói là điều bình thường.”
Tiên sinh cười khẽ: “Cho nên ý của em là anh đã già rồi?”
“Không, không, em không có ý đó…” Tô Cẩm Tinh nhanh chóng giải thích: “Em chỉ nghĩ rằng tiên sinh đã là một người đàn ông trưởng thành, hẳn là biết tầm quan trọng của lời hứa, vì vậy sẽ không dễ dàng nói ra miệng.”
“Đúng.” Tiên sinh đặt lên má cô một nụ hôn khen ngợi: “Ừ, chính là như vậy, ai bảo Cẩm Tinh của anh không có kỹ năng đọc suy nghĩ chứ? Em có thể đọc được suy nghĩ trong lòng anh.”
Cẩm Tinh của anh…
Bốn chữ này nóng đến mức khiến Tô Cẩm Tinh khẽ run lên.
Tiếng Trung thực sự rất uyên thâm. Bốn từ này cực kỳ đơn giản nhưng khi nghe thấy lại khiến trong lòng người ta ngứa ngáy.
So với câu nói thô “I love you” thì câu trên còn khiến người ta cảm động hơn.
Từ lúc quen biết đến nay, tiên sinh chưa bao giờ nói “Anh yêu em” với cô. Nhưng quả thực cô có thể cảm nhận được rằng tiên sinh yêu cô, ít nhất, anh cũng đối xử với cô như một người rất quan trọng.
“Vậy, anh là Lục Tước phải không?”
“Anh chỉ là tiên sinh của em.”
“Ban đêm anh là tiên sinh của em, còn ban ngày thì sao?”
“Ban ngày, anh sẽ trốn trong mọi ngóc ngách. Không biết ai và cũng không ai biết đến sự tồn tại của anh.”
“Tiên sinh, em không hiểu những lời anh vừa nói cho lắm.”
Tiên sinh hạ thấp người, ôm ngang thân hình của cô lên. Cái ôm của anh ấm áp nhưng mạnh mẽ, khiến cô không kìm được mà đắm chìm vào trong đó. Vốn dĩ cô vẫn đang ôm cổ anh để chống đỡ cho chính mình, nhưng lúc này cô không còn chút sức lực nào cả. Cô chỉ muốn thanh thản nằm trong vòng tay anh.
“Cẩm Tinh, sau này em sẽ hiểu… Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Đúng, hôm nay là một ngày rất tốt.
Cô ngẫm lại, ngày hôm nay chắc là… ngày 3 tháng 9.
0903, cô sẽ giữ nó trong tim và luôn luôn ghi nhớ.