Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 27: Chương 27: Bởi vì cô ấy — không hề yêu tôi




Dương Tuyết Duyệt không nói nên lời, đầu dây bên kia đã im lặng một hồi lâu, cũng không thấy nói thêm câu nào nữa.

Tô Cẩm Tinh ngắt điện thoại một cách dứt khoát.

“Em so với tưởng tượng của tôi còn sắc bén hơn đôi chút đấy nhỉ.”

Giọng điệu của người đàn ông dường như pha lẫn thêm chút đùa cợt, phả vào ngay sau tai cô, khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, Tô Cẩm Tinh có chút không thích ứng được, hơi hơi lảng tránh.

“Tiên sinh… Cái đó…” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi không rõ lắm vì sao anh lại giúp tôi, nhưng có một số việc tôi sẽ không làm.”

Người đàn ông có vẻ thấy hứng thú đôi chút: “Bởi vì em còn có hai đứa nhỏ?”

“Đúng vậy”, Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi thực sự rất cần tiền, nhưng tôi còn là một người mẹ, tôi không muốn để cho bọn trẻ biết, mẹ của chúng là một người có thể vì tiền mà… Từ bỏ điểm mấu chốt.”

Người đàn ông cười khẽ, giọng nói lười biếng: “Yên tâm, tôi cũng không phải loại người nông cạn đến thế.”

“Vậy…” Tô Cẩm Tinh thử thăm dò, thận trọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì đây?”

Người đàn ông cảm nhận được sự phản kháng của cô, nhẹ nhàng thu cánh tay đang ôm cô từ đằng sau về, nhẹ nhàng xê dịch vị trí và giữ một khoảng cách an toàn với cô: “Cô Tô, tôi giúp em là bởi vì em rất giống một người cũ của tôi. Tôi đối với cô ấy… là hổ thẹn, nhưng tôi đã không còn cách nào để bù đắp được nữa rồi.”

Tô Cẩm Tinh dường như hiểu ra đôi chút, cô gật đầu: “Vậy nên, anh muốn tôi phải làm người thay thế của cô ấy, đúng không?”

“… Nếu em đã nhất quyết muốn dùng cách hiểu như vậy thì cũng không phải là không thể.”

Tô Cẩm Tinh cười khổ một tiếng, gục đầu xuống nhìn mũi chân mình: “Được, chỉ cần có thể cứu được mẹ tôi, có thể trả con gái lại cho tôi, vậy thì tôi sẽ làm.”

“Đồng ý dễ dàng như vậy sao?” Người đàn ông hỏi.

Tô Cẩm Tinh nhún nhún vai: “Tôi đã không còn quyền được lựa chọn nữa rồi, tôi cần tiền, càng nhanh càng tốt.”

Người đàn ông mím chặt môi, không nói gì.

Ở trong cái nhà này cũng đã đủ tối, tối đến mức cô bước vào lâu như vậy rồi, đôi mắt sớm đã thích ứng được với sự u ám của nơi này, nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt anh như cũ.

“Đi ngủ đi.”

Sau khi người đàn ông trầm mặc được một lúc lâu, cuối cùng cũng thốt ra ba chữ, anh đứng lên, nắm chặt cổ tay của cô, đi về phía phòng ngủ.

Cả người Tô Cẩm Tinh đều trở nên căng cứng, giọng nói có chút run rẩy: “Tiên sinh, tôi vừa mới nói, tôi…”

“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì với cô đâu.”

Người đàn ông dùng lực nhẹ nhàng để nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu khi nói chuyện so với lúc vừa gặp mặt cũng dịu dàng hơn rất nhiều, anh ấn bả vai cô xuống rồi ngồi bên mép giường, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống ở trước mặt cô.

“Tiên sinh…”

Người đàn ông nhẹ nhàng giúp cô cởi giày trên chân ra, động tác mềm mại tựa như lông tơ lướt qua: “Gần đây tôi luôn bị mất ngủ, trằn trọc cả đêm mà không ngủ được.”

“… Là bởi vì anh nhớ đến người cũ sao?”

“Ừ”, người đàn ông gật đầu: “Tôi thật sự rất nhớ rất nhớ cô ấy, mỗi lần nghĩ đến cô ấy, trong lòng giống như đang có một con dao chầm chậm cắt da cắt thịt, tôi dường như đã thử qua tất cả số thuốc ngủ có thể mua được trên thị trường, nhưng mà cơ hồ chẳng có loại nào đem lại hiệu quả cả.”

Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi mềm lòng: “Người cũ của anh, cô ấy đã rời bỏ anh sao?”

“Ừ.”

“Tại sao vậy?”

Người đàn ông cười khổ một tiếng, ánh trăng kéo dài bóng dáng của anh trên mặt đất, trông đáng thương và cô đơn một cách vô cớ: “Còn có thể là tại sao nữa? Bởi vì cô ấy — không hề yêu tôi.”

Tô Cẩm Tinh nghẹn ngào.

Cô không thể ngờ được vậy mà đáp án lại là như thế này.

Lúc trước cô cũng có thể từ trong lời nói của người đàn ông này mà đại khái đoán ra được một ít, người con gái có vẻ ngoài giống cô có lẽ là do mắc bệnh nên đã qua đời, có lẽ là bởi vì lý do trở ngại như vậy nên hai người không thể ở bên nhau thành ra bỏ lỡ, chỉ là trăm triệu lần cũng không dám nghĩ đến vậy mà lại là như thế này…

“Tiên sinh, vậy cô ấy có biết anh để ý cô ấy không?”

“Biết”, người đàn ông cũng có chút không chắc chắn: “Có thể biết, có thể không biết, đều đã không còn quan trọng nữa rồi.”

Người đàn ông cởi giày cho cô, bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt lên trên giường, bản thân anh cũng mặc cả quần áo nằm xuống, nằm ở phía sau cô: “Ngủ đi.”

“… Ồ.”

Lần đầu tiên ngủ qua đêm ở một nơi xa lạ, bên cạnh còn có cả một người đàn ông xa lạ nằm cùng, ngay từ đầu Tô Cẩm Tinh đã không thể nào ngủ được, trợn tròn mắt mãi cho đến tận nửa đêm.

Nhưng do mấy ngày gần đây cô thực sự quá mệt mỏi nên cũng dần dần trở nên mơ màng.

Trong lúc mông lung, cô có thể hoảng hốt cảm giác được một nụ hôn mềm mại được đặt lên giữa trán mình, còn có những lời yêu thương nhẹ nhàng âu yếm của người đàn ông.

Nhưng khi cô muốn cố gắng phân biệt xem rốt cuộc là anh đã nói gì vào lúc đó, rồi thế nào mà vẫn không thể nghe rõ được.



Tô Cẩm Tinh bị một cơn đau đớn buốt nhói làm cho thức giấc.

Vết thương giữa ngực và bụng đau âm ỉ, mấy loại thuốc giảm đau mà cô uống ngày hôm qua chỉ có thể duy trì trong 12 tiếng đồng hồ, lúc này đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Cô xoay người ngồi dậy, lại phát hiện ra bên cạnh đã sớm không còn một bóng người.

Tinh tinh —

Điện thoại lại có tin nhắn.

【 Cảm ơn em, tối hôm qua chính là lần duy nhất mà tôi có một giấc ngủ ngon trong suốt mấy năm nay. 】

Tô Cẩm Tinh vừa muốn trả lời, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông này thần bí như vậy, còn không muốn tiết lộ thân phận, đương nhiên là vì có điều băn khoăn của mình, bây giờ bản thân cô còn có giao dịch với anh, dù thế nào thì cũng nên làm việc theo quy tắc của người ta.

Vậy nên cô cũng sẽ dùng tin nhắn để giao lưu với anh.

【 Tiên sinh, xin hỏi tôi nên xưng hô thế nào với anh? 】

Anh trả lời rất nhanh: 【 Cứ gọi tôi tiên sinh như thế là được. 】

【 Vậy được tiên sinh. 】 Tô Cẩm Tinh lại hỏi thêm một câu: 【 Đến khi nào thì tôi có thể nhìn thấy con gái của tôi đây? 】

【 Em yên tâm, cô bé được chăm sóc rất tốt. Cô Tô, với sức khỏe của em bây giờ là không thể nào chăm sóc cho cả mẹ và con gái trong cùng một lúc được, vậy nên trước tiên cứ chăm sóc tốt cho mẹ em đi đã. 】

【 Nhưng mà dù sao thì tôi cũng phải gặp con bé một lần đã, con bé vừa mới sinh ra chưa được bao lâu, nó cần phải có mẹ! 】

Lần này, người đàn ông không trả lời cô chỉ trong vài giây nữa.

Tô Cẩm Tinh đứng ngồi không yên chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được tin nhắn trả lời của anh.

【 Nếu em muốn gặp con gái, vậy thì vào lúc chín giờ mỗi đêm, nhớ đến. 】

【 Trên bàn có một chiếc thẻ, bên trong có ba trăm vạn, em cứ cầm mà dùng trước đi, mật mã là sinh nhật của con gái em, nếu không đủ thì nói với tôi. 】

Tô Cẩm Tinh nhìn nhìn trên bàn, quả nhiên phát hiện có một tấm thẻ ngân hàng.

Cô cầm tấm thẻ lên, trong lòng trùng xuống một cách dữ dội.

Từ khi nào mà cô, một thân công chúa nhận được hàng nghìn sự yêu mến của tập đoàn nhà họ Tô, vậy mà cũng có lúc phải sống với bộ dáng uất ức thế này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô nghe máy.

“Cô Tô, sao cô không ở bệnh viện? Thời gian miệng vết thương của cô vẫn còn quá ngắn, không thể xuất viện! Mau quay về đi! Còn nữa, tiền thuốc men của cô và mẹ cô…”

“Tôi lập tức trở về thanh toán.”

Tô Cẩm Tinh giải tỏa một chút tâm trạng, lấy thuốc giảm đau từ trong túi ra rồi dốc hai viên vào lòng bàn tay, không có nước, cô cứ thế trực tiếp nuốt xuống.

Ước chừng khoảng hơn mười phút, thuốc phát huy tác dụng, cảm giác đau đớn cũng không còn kịch liệt như trước nữa, cô mới vội vàng chỉnh trang lại mình một chút, xuống lầu chạy đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, cô đi thẳng đến cửa sổ thanh toán.

“Cô Tô, xong rồi, cô cầm lại thẻ đi.” Thu phí xong, y tá trả lại thẻ cho cô.

Tô Cẩm Tinh vội vàng hỏi: “Làm phiền cho tôi hỏi một chút, khi nào thì mẹ tôi mới được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt?”

Y tá nói: “Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp giúp cô, khoảng chừng chiều nay là được.”

“Bây giờ không được sao?”

Y tá có chút khó hiểu: “Không phải người trong nhà đến thăm cô sao? Chẳng lẽ cô không nói chuyện cùng bọn họ à?”

Người trong nhà đến?

Bố qua đời rồi, còn ai có thể đến thăm mẹ?

Cậu sao?

Không có khả năng, mẹ bệnh thành bộ dạng thế kia mà ông ta cũng không thèm quan tâm, sao có thể đến bệnh viện thăm bệnh?

Tô Cẩm Tinh đi thang máy lên lầu với một bụng đầy hoài nghi.

Mới vừa đi đến ngoài cửa phòng bệnh đã nghe được giọng nói suy yếu của mẹ truyền ra từ bên trong: “… Mẹ không sao đâu, công việc của các con quan trọng hơn, không cần phải đặc biệt đến đây thăm mẹ đâu, có Phồn Tinh ở đây cùng mẹ rồi.”

“Không sao, nên làm mà.”

Đây là… giọng của Tiêu Cận Ngôn!

“Tiện lắm ạ, con ngồi xe của Cận Ngôn…”

Rầm —

Cửa phòng bệnh bị một lực mạnh mở ra, một tiếng vang lớn cắt ngang lời nói của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.