Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 53: Chương 53: Cẩm Tinh, sinh cho anh một đứa trẻ!




Thật ra vấn đề về quyền nuôi dưỡng con gái, Tô Cẩm Tinh đã trải qua một phen đắn đo, suy tính cặn kẽ.

Cô mắc bệnh ung thư, mặc dù đã cắt bỏ đi khối u ác tính, nhưng như vậy không đảm bảo được trong tương lai nó có phát triển trở lại hay không, có khuếch tán rộng ra hơn nữa hay không, cô còn sống được bao lâu nữa, điều này không ai có thể nói rõ.

Thời khắc cô đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ để rời khỏi thế giới này, theo lý mà nói, cô không nên tranh giành quyền nuôi dưỡng con cái làm gì, nếu không đến lúc cô qua đời, con gái cô phải làm sao đây?

Nhưng sau khi cô suy nghĩ kĩ lại, mẹ cô chỉ có một mình đứa con gái là cô, nếu như cô mất rồi, con bé sẽ là niềm an ủi lớn giúp mẹ cô có thể kiên cường duy trì ý chí sống sót.

Bố cô qua đời, cô chính là trụ cột tinh thần độc nhất của mẹ, nếu như cô cũng theo bước của bố, chuyện này đối với bà ấy có lẽ chính là cú đả kích trí mạng, hủy thiên diệt địa vậy.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn cả, cô lo lắng về Dương Tuyết Duyệt.

Bệnh ung thư máu của Tiểu Dương chính là do một tay cô ta và Vương Gia Linh tạo nên, mẹ con hai người họ trăm phương ngàn kế muốn gả Dương Tuyết Duyệt vào nhà họ Tiêu, làm sao có thể can tâm làm mẹ kế cho con của người khác?

Vương Gia Linh là bác sĩ sản khoa, nếu như bà ta muốn động tay động chân gây hại cho Viên Nguyệt, căn bản rất khó để đề phòng.

Ngày hôm nay ở căn nhà cũ kia, cô thực sự cảm nhận được tình thương Tiêu Cận Ngôn dành cho con gái cô, nhưng đó cũng không thể trở thành lá chắn bảo vệ Viên Nguyệt, đảm bảo Viện Nguyệt sẽ bình an lớn lên - bởi vì anh vẫn luôn rất tin tưởng Dương Tuyết Duyệt.

Không cần biết Dương Tuyết Duyệt nói gì, anh đều sẽ tin tưởng vô điều kiện.

Ngay cả khi Hà Hiểu Hiểu tận mắt nhìn thấy Dương Tuyết Duyệt làm chuyện xấu, chỉ cần Dương Tuyết Duyệt không thừa nhận, anh ngay cả kiểm chứng cũng không kiểm chứng, sẽ không do dự chút nào mà tin tưởng cô ta.

Cô là mẹ ruột của Viên Nguyệt!

Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến con của cô!

“Cẩm Tinh.” Tiên sinh gọi cô một tiếng.

Tô Cẩm Tinh thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man của bản thân, trở lại hiện thực: “Tiên sinh.”

Tiên sinh vẫn duy trì tư thế ngồi giống y hệt lúc trước, ngồi dựa vào ghế sô pha ở trong góc phòng, ẩn toàn bộ thân mình trong bóng tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của Tiên sinh, dáng người cao lớn, đường nét gương mặt vô cùng tinh tế, cụ thể hơn nữa… cô không nhìn rõ được.

“Nhớ kĩ lời tôi nói, tôi sẽ giành quyền nuôi dưỡng con bé về giúp em, nhưng cần thời cơ thích hợp, em đừng làm gì để bứt dây động rừng, nếu như chọc giận Tiêu Cận Ngôn, việc đưa con gái về bên em vốn đã khó, sẽ càng trở nên nan giải hơn, hiểu chưa?”

Lời Tiên sinh nói, cô luôn nghe theo.

“Tôi hiểu rồi.”

“Qua đây ngồi đi.” Tiên sinh vỗ vỗ vào vị trí trống bên cạnh mình trên ghế sô pha.

Chiếc ghế này dường như là được cố ý đặt làm, so với loại ghế sô pha thông thường thì lớn hơn nhiều, từ đầu bên này sang đầu bên kia, ước chừng cũng dài khoảng hai mét, chắn ngang toàn bộ không gian phòng khách.

Mỗi lần Tiên sinh ngồi luôn sát vào bên trong góc, cô cũng thức thời không chủ động tới gần anh, đứng bên một đầu khác của ghế sô pha, duy trì khoảng cách nhất định với anh.

Nghe được lời của anh, Tô Cẩm Tinh chầm chậm ngồi xuống, nhưng vẫn cố gắng duy trì khoảng cách không gần không xa như trước.

Hương thơm thanh mát từ trên người anh lan tới chỗ của cô.

“Cẩm Tinh, em thích mẫu người đàn ông như thế nào?” Tiên sinh đột nhiên hỏi.

Tô Cẩm Tinh ngẩn người, nghĩ ngợi một hồi mới đáp: “… Hiền lành, chung thủy, có trách nhiệm.”

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi.” Tô Cẩm Tinh nói: “Thời buổi này có được ba yếu tố như trên đã là không dễ dàng gì rồi, đủ để vượt lên đại đa số đàn ông trên đời này.”

Tiên sinh cười khẽ: “Yêu cầu của em đúng là không cao.”

“Lúc còn trẻ tôi yêu cầu rất cao, muốn người ta phải đẹp trai, cao không dưới 1m8, sức khỏe phải tốt, còn phải thông minh xuất chúng nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại… Hồi đó tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện lắm, tự đánh giá quá cao bản thân mình.”

Vừa dứt lời, Tô Cẩm Tinh không khỏi tự giễu bật cười một cái.

Khi ấy cô vẫn còn là cô cả của nhà họ Tô, mắt cao quá đầu, nhìn ai cũng không vừa ý, ở trong trường học còn được bạn bè đặt cho cái biệt danh “Người đẹp băng giá”, tất cả mọi người đều nói cô quá lạnh lùng và đơn độc, tiếp xúc nhiều không tốt, các bạn nam theo đuổi cô tuy không ít, nhưng tất cả sau đó cũng thoái lui vì thái độ thờ ơ của cô.

Duy chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Tiêu Cận Ngôn.

Anh hầu như có thể thỏa mãn hết thảy những yêu cầu về mẫu người bạn trai của cô, cho nên lúc anh tỏ tình với mình, cô đã miễn cương gật đầu.

Ngược lại đó không phải là vì thích, mà cô cảm thấy anh có thể đáp ứng được đầy đủ tiêu chuẩn kén chồng của mình mà thôi, nếu nói chuyện yêu đương chắc có lẽ cũng chỉ tìm được đến chỗ anh. Sau khi ở bên nhau, Tiêu Cận Ngôn đối xử với cô vô cùng tốt, quan hệ của hai bên gia đình cũng vô cùng thân thiết, và rồi cô đã dần tiếp nhận anh đi vào trái tim của mình.

Tiên sinh trầm giọng nói: “Cẩm Tinh, bây giờ em có một cơ hội lựa chọn lại một lần duy nhất.”

Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Tiên sinh, tôi không hiểu ý mà anh đang muốn nói.”

“Ý của tôi là…”

Bất chợt anh áp sát lại gần cô, bàn tay to bao phủ lấy ánh mắt của cô, mắt không nhìn thấy gì, cho nên các giác quan khác bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn rất nhiều, cô có thể cảm nhận được hương thơm thanh mát của anh bao quanh thân thể mình, còn có hô hấp nóng bỏng của Tiên sinh cũng đang phả lên mặt cô.

“Cẩm Tinh, tôi đang theo đuổi em.”

Cả người Tô Cẩm Tinh đều ngây dại: “Theo đuổi tôi ư? Nhưng mà… Tiên sinh, anh không phải đã có người phụ nữ ở trong lòng rồi sao, tại sao lại muốn theo đuổi tôi? Là bởi vì tôi rất giống cô ấy đúng không?”

“Đúng, mà cũng không đúng.” Anh vẫn duy trì động tác che mắt cô như cũ, nhẹ giọng nói: “Trước đây tôi cũng cảm thấy như vậy, em và cô ấy thật sự rất giống nhau, cho nên mới không tự chủ được mà đến gần em, giúp đỡ em, nhưng trải qua mất ngày ở chung với nhau, tôi mới phát hiện ra em và cô ấy lại vô cùng khác nhau.”

“Tiên sinh…”

“Suỵt, lúc này em đừng nói gì cả, nghe tôi nói hết đã.” Tiên sinh tiếp tục cất lời: “Cẩm Tinh, sinh cho anh một đứa con đi!”

Toàn thân Tô Cẩm Tinh chấn động vì lời nói này của anh.

“Anh cũng không biết tại sao, nhưng sau khi nhìn thấy con gái của em, anh liền rất muốn có một đứa con, con của chúng ta.”

“… Tiên sinh, anh uống nhiều rồi phải không?”

“Có lẽ là vậy…” Tiên sinh từ chối cho ý kiến: “Nhưng mặc kệ là anh say hay không say, đây đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng, là những điều anh muốn nói với em. Cẩm Tinh, em có thể suy nghĩ một chút, ở chung với anh, mẹ của em, con gái của em, anh sẽ giúp em chăm sóc họ, nhà họ Tô nữa, anh cũng sẽ giúp em đoạt lại, tất cả những ấm ức của em, anh cũng sẽ thay em lấy lại công bằng.”



Ngày hôm sau là một ngày trời âm u, mây phủ kín trời.

Tô Cẩm Tinh xách theo hộp đựng canh xương do chính tay mình hầm, đi đến bệnh viện thăm mẹ cô.

Hai ba ngày nay cô không tới gặp bà ấy, sắc mặt Tôn Uyển Chân thoạt nhìn đã khá hơn rất nhiều, cô còn chưa đặt chân bước vào phòng bệnh đã nghe Tôn Uyển Chân nói với y tá.

“… Con gái của tôi rất giỏi, từ tiểu học đến cấp ba, con bé đều học vượt cấp, sau đó còn đỗ vào một Học viện thiết kế đứng đầu thế giới.”

Y tá nói: “Dì à, con gái của dì xuất sắc như vậy, tương lai sẽ phải đau đầu chọn con rể đó!”

Tôn Uyển Chân cười rất hài lòng: “Con rể đã chọn xong từ lâu rồi! Chàng trai đó cao to, đẹp trai, học vấn lại cực kỳ cao, mà quan trọng hơn đó chính là, thằng bé đối với con gái của tôi vô cùng tốt. Nói thật, là một người mẹ, tôi không quan trọng quá vấn đề con rể có nhiều tiền hay không, tôi chỉ quan tâm xem cậu ta có chăm sóc tốt cho bảo bối của tôi không mà thôi, như vậy là tôi đã hài lòng rồi.”

“Vậy thì con gái của cô cũng may mắn quá rồi, bản thân đã rất ưu tú, lại có một người chồng cũng ưu tú không kém.”

“Đúng vậy, tôi cũng có cháu gái ngoại rồi! Bây giờ tôi chỉ muốn mau mau chóng chóng xuất viện đến chơi với con bé, để xem con bé lớn lên giống ai hơn!”

Tô Cẩm Tinh đẩy cửa đi vào: “Mẹ.”

Tôn Uyển Chân thấy cô thì mặt mày đều tươi cười vui vẻ: “Tiểu Tinh Tinh, con tới rồi sao? Ôi chao, không phải con đã nói với mẹ là sẽ dẫn cháu ngoại tới cho mẹ gặp ư, tại sao lại không đưa đi cùng vậy?”

“Được rồi, mẹ còn nhắc nhở con thêm một câu nữa, trong thời gian hậu thai sản, con không được cùng Cận Ngôn… Chuyện đó, không tốt cho cơ thể của con…”

Tô Cẩm Tinh lúng túng không biết phải trả lời như thế nào: “Mẹ nói gì vậy chứ.”

“Cái con bé này, ở trước mặt mẹ còn ngại cái gì, mẹ đầy mình kinh nghiệm rồi, con tốt nhất là cứ nghỉ ngơi đi, con với Cận Ngôn đều còn trẻ, đợi Viên Nguyệt lớn hơn một chút rồi mẹ chăm sóc con bé giúp hai đứa, sau đó con với Cận Ngôn muốn sao cũng được. Nhà họ Tô chúng ta chỉ có một đứa con gái, nhà họ Tiêu bên đó cũng chỉ có một người con trai, thêm trẻ con thêm phần náo nhiệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.