Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 88: Chương 88: Cậu cam tâm sao?




Lục Tước!

Toàn thân Tô Cẩm Tinh ngây ra.

Không biết là giọng nói từ điện thoại truyền ra bị sai lệch hay là do bị ảo giác mà cô cảm thấy giọng nói này… thực sự rất giống với tiên sinh.

Có phải là anh không?

Mới hôm qua cô chỉ nói với anh mấy câu về chuyện này, thế mà hôm nay, vị thần Lục Tước đã gọi điện đến rồi sao?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tô Cẩm Tinh đã cảm thấy có hàng ngàn suy nghĩ lướt qua tâm trí cô.

“…Cô Tô?”

“A, tôi đây. Chào tổng giám đốc Lục.” Tô Cẩm Tinh ấn ngực, trái tim của cô đập thình thịch, hơi thở gấp gáp: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, tôi muốn hỏi là tại sao anh lại có số điện thoại của tôi vậy?”

Lục Tước khẽ cười rồi nói: “Tôi tự có cách của mình.”

“…”

“Cô Tô, hôm nay cô đã khỏe hơn chưa?”

Giọng nói của Lục Tước rất lịch sự và dịu dàng, nhưng lại khiến cho trái tim của Tô Cẩm Tinh như đánh trống trận.

Cô há miệng và miễn cưỡng tìm về giọng nói của chính mình: “Tôi… tôi khỏe hơn nhiều rồi. Hiểu Hiểu đang ở đây bầu bạn với tôi. Vậy… anh có muốn nói chuyện với Hiểu Hiểu không?”

“Hà Hiểu Hiểu ư?”

“Đúng.” Tô Cẩm Tinh nói: “Cậu ấy đang ở ngay trước mặt tôi, nếu anh cần thì tôi sẽ đưa cho cậu ấy…”

“Không, cô Tô. Có thể cô đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi gọi điện cho cô không phải vì Hà Hiểu Hiểu, mà là tìm cô.”

Tô Cẩm Tinh lại một lần nữa nghẹn lời.

Cô nhìn Hà Hiểu Hiểu đang chơi đùa vui vẻ không biết gì với Viên Nguyệt bên cạnh thì khẽ nhíu mày.

“Tổng giám đốc Lục…”

“Thực ra cô không phải là nhân viên của công ty chúng tôi nên cô không cần gọi tôi là tổng giám đốc Lục. Quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng nên cô có thể gọi tôi là Lục tiên sinh.”

Trái tim của Tô Cẩm Tinh như bị treo cao lên: “Lục tiên sinh sao?”

“Ừ, cứ gọi tiên sinh là được rồi.” Lục Tước nói: “Tôi tìm cô vì tôi muốn nhờ cô một việc.”

Tô Cẩm Tinh khẽ ừ rồi nhẹ nhàng nói: “Anh nói đi.”

Lục Tước khẽ nói: “Gần đây, ở thành phố H lan truyền rằng có một nhà thiết kế trang sức thiên tài ở tập đoàn trang sức Duy Nhất, nên tôi cũng muốn chế tác một món đồ trang sức và tặng nó cho một người rất quan trọng. Vì vậy tôi muốn xin cô giúp đỡ.”

Thiết kế đồ trang sức ư?

Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Chuyện này…”

“Cô yên tâm, tôi sẽ trả tiền thù lao xứng đáng cho cô. Hơn nữa tôi cũng không phải loại khách hàng khó tính nên sẽ không bắt bẻ gì đâu. Cô yên tâm đi.”

“Tổng giám đốc Lục… Lục tiên sinh, tôi muốn hỏi, người rất quan trọng kia… là người phụ nữ anh thích phải không?”

“Cứ coi như vậy đi.”

“Vậy cô ấy… cô ấy có thích những thứ như đá quý, hoa văn, màu sắc gì không?”

Lục Tước nghe vậy không trả lời ngay mà suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi ngược lại: “Còn cô Tô thì sao? Cô có thích loại đá quý và hoa văn nào không?”

“Tôi… tôi thích ngọc lục bảo và hoa tường vi.”

Lục Tước mỉm cười: “Vậy thì ngọc lục bảo và hoa tường vi đi. Tôi thấy chúng cũng đẹp đấy.”

Tô Cẩm Tinh: “…”

“Cô Tô à, coi như chúng ta đã thỏa thuận rồi nha.”

“… Được.”

“Cô không cần phải sốt ruột về bản vẽ thiết kế này. Cô cứ từ từ mà vẽ, nghỉ ngơi cho tốt vào. Khi nào vẽ xong cũng được.”

“… Vâng.”

“Như vậy nhé, tạm biệt.”

“Tạm biệt… khoan đã.” Đột nhiên Tô Cẩm Tinh gọi anh ta lại: “Lục tiên sinh, cho tôi hỏi một câu được không?”

Lục Tước nói: “Đương nhiên là được.”

“Anh có thói quen dùng nước hoa không?”

“…”

“Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi. Đây là chuyện riêng tư của anh mà nhỉ? Cứ coi như tôi chưa hỏi vậy.”

“Có.”

“Cái gì?”

“Tôi thích mùi hương của nước hoa hãng Cologne, mùi cam quýt hòa vào rượu sẽ khiến cho tâm trạng của tôi dễ chịu hơn.”

“…”

“Cô Tô còn có câu hỏi nào khác không?”

“Không, xin lỗi anh. Tôi cúp máy trước đây.”

Tô Cẩm Tinh nhanh chóng cúp máy, gần như là muốn chạy trốn.

Lục tiên sinh, nước hoa Cologne, ngọc lục bảo, hoa tường vi…

Trong đầu cô chỉ toàn những lời này.

“Cậu sao vậy Cẩm Tinh? Sao sắc mặt của cậu lại tái nhợt như vậy? Cậu có sao không?” Hà Hiểu Hiểu đưa tay sờ lên má cô, nghi ngờ nói: “Thân nhiệt cũng bình thường, sao sắc mặt lại xấu như vậy? Đừng nói là Tiêu xấu xa gọi điện cho cậu nha. Chết tiệt, anh ta còn dám gọi điện đến ư? Đưa điện thoại cho tớ, tớ sẽ gọi lại giúp cậu mắng anh ta.”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu, nắm tay cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, Hiểu Hiểu. Không phải là Tiêu Cận Ngôn.”

“Không phải là tên Tiêu xấu xa à? Vậy thì còn ai có thể làm cho cậu hồn bay phách lạc như vậy chứ?.. Ồ, tớ biết rồi. Có phải là người cậu cặn bã của cậu không? Hay là mẹ cậu có chuyện gì rồi?”

Cô tiếp tục lắc đầu: “Không phải, không phải. Tất cả đều không phải. Là Lục Tước.”

Hà Hiểu Hiểu cũng hơi kinh ngạc: “Sao anh ta lại có số điện thoại của cậu vậy? Tớ thề là chưa từng liên lạc với anh ta, không phải tớ nói đâu.”

“Tớ cũng không biết…” Tô Cẩm Tinh như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Anh ta đến tìm tớ để thiết kế trang sức. Có lẽ anh ta đã lấy được số điện thoại của tớ từ tập đoàn trang sức Duy Nhất.”

Hà Hiểu Hiểu nói: “Hả? Anh ta sắp kết hôn sao?”

“Anh ta nói rằng muốn đặt tớ thiết kế một bộ trang sức, trong đó bao gồm một chiếc nhẫn.”

Hà Hiểu Hiểu gật gù: “Vậy… là để tặng cho cậu sao?”

Tô Cẩm Tinh không nói gì.

Lục Tước chỉ đích danh bản vẽ là ngọc lục bảo và hoa tường vi, cô không biết là có phải định tặng cho cô hay chỉ muốn hỏi ý kiến của nhà thiết kế nữa.

Cô cũng không chắc.

Hà Hiểu Hiểu nói: “Cẩm Tinh, bây giờ cậu còn đau không? Có thể bước xuống đất được không?”

Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, đã có thể đi lại được. Có chuyện gì vậy?”

“Tớ đưa cậu đi làm rõ mọi chuyện.”

Tô Cẩm Tinh không bao giờ ngờ rằng người mà cô ấy đưa mình đến gặp lại là Trương Diệu.

Khi gặp lại Trương Diệu, hai người đều có vẻ ngượng ngùng.

Hơn nữa, trong tay cô còn đang ôm Tiểu Viên Nguyệt đang ê a nói chuyện.

Hà Hiểu Hiểu vỗ thật mạnh vào Trương Diệu: “Người anh em à, tỉnh táo lại đi. Mau kiểm tra giúp tôi nào.”

Trương Diệu hoàn hồn, gật đầu nói: “Cô đừng có hối thúc như vậy, tôi đang tra nè. Có nhiều xe như thế, tôi phải sàng lọc từng chiếc một nên cần thời gian chứ.”

Trước mặt Trương Diệu đặt một cái máy tính, trên màn hình máy tính đang phát video giám sát.

Từ khung cảnh và góc quay đó, chính là đoạn video giám sát trước cổng bệnh viện.

Hà Hiểu Hiểu nói: “Hai đêm liên tục, khoảng mười một mười hai giờ rạng sáng gì đó. Chắc không có nhiều xe đáp ứng điều kiện này. Cẩm Tinh, chúng ta chỉ cần tìm xe của anh ta, sau đó kiểm tra tất cả xe của mọi người thì sẽ biết được tiên sinh có phải là Lục Tước hay không.”

Tô Cẩm Tinh mím chặt môi và không nói gì.

Trong hai đêm qua, đúng thật là tiên sinh đã đến vào lúc gần nửa đêm.

Với thân phận của anh, không thể đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm mà khả năng lớn nhất chính là lái xe đến.

Trong khoảng thời gian này, quả thực không có nhiều xe xuất hiện liên tục trong hai ngày liền.

Cô đã từng khó chịu vì tò mò, muốn có một kết luận chắc chắn. Thế nhưng khi kết luận sắp hiện ra trước mặt, tại sao Tô Cẩm Tinh lại hoảng sợ đến luống cuống như vậy chứ?

“Hiểu Hiểu à, hay là thôi đi. Tớ đã hứa với tiên sinh là sẽ không tìm hiểu thân phận của anh ấy nữa.”

Hà Hiểu Hiểu cũng thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cẩm Tinh, hôm nay tớ thấy cậu sau khi nhận điện thoại xong thì cứ hồn bay phách lạc nên mới dẫn cậu đi tìm hiểu cho rõ. Trương Diệu là chuyên gia máy tính, có anh ta hỗ trợ thì sẽ tìm được manh mối nhanh thôi. Cậu thật sự muốn từ bỏ sao?”

“Tớ…”

“Tớ tôn trọng suy nghĩ của cậu. Nếu như cậu nói thôi thì chúng ta lập tức quay về đi.”

Tô Cẩm Tinh liếm môi và do dự.

Tít tít tít.

Có tin nhắn được gửi đến.

[Cẩm Tinh, còn nhớ những gì anh đã từng nói không? Đôi khi sự thật lại là một con dao gϊếŧ người. Chúng ta cứ duy trì mọi chuyện như bây giờ không phải rất tốt sao?]

Tô Cẩm Tinh giật mình làm rơi cả điện thoại xuống đất.

Hà Hiểu Hiểu thấy vậy thì ôm Tiểu Viên Nguyệt từ tay cô vào lòng cô ấy.

Tô Cẩm Tinh vội nhặt điện thoại từ dưới đất lên, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Cậu đã nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Ừm.”

“Vậy được rồi, tớ sẽ không ép buộc cậu nữa.” Đột nhiên Hà Hiểu Hiểu hít một hơi: “Này Cẩm Tinh, cậu nhìn xem. Người đang đi vào bệnh viện ở phía trước kia có phải là cô bồ giả nai của Tiêu xấu xa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.