Bảy mươi vạn.
Đối với Tô Cẩm Tinh trước kia mà nói, nó chỉ đáng một cái túi xách, một đôi giày, thậm chí là một cặp kính râm.
Nhưng bây giờ đối với cô mà nói, không khác gì một khoản tiền khổng lồ.
Ngày đầu tiên đi làm, coi như là một khởi đầu tốt.
Các đồng nghiệp xung quanh lập tức vây quanh, hâm mộ nhìn cô.
“Oa, cô siêu thật đó, có thể xử lý được cặp mẹ con đó? Giá thiết kế cho họ mặc dù cao, nhưng quá kén chọn, mới ngày đầu tiên đã thực hiện được! Quá tuyệt vời!”
“Ôi, lúc trước sao chưa từng nghe nói qua cô ở trong ngành, cô lợi hại như vậy, đáng lẽ phải được biết đến lâu rồi chứ.”
“Tôi đã rời khỏi ngành này vào sáu năm trước để trở về làm một bà nội trợ.” Tô Cẩm Tinh giải thích.
“Trời ơi! Cô tài năng như vậy mà lại ở nhà nội trợ? Chồng cô phải như thế nào mới có thể khiến cho cô sẵn sàng từ bỏ công việc này?”
“Tôi… ly dị rồi.”
“Hả?”
Tô Cẩm Tinh ngượng ngùng cười cười: “Bởi vì ly hôn, cho nên mới ra ngoài kiếm tiền.”
Đôi mắt của các đồng nghiệp nữ trong công ty nhìn cô ngay lập tức tràn ngập sự cảm thông: “… Kết hôn quả nhiên là nấm mồ của phụ nữ, cả đời này tôi tuyệt đối chỉ làm việc chăm kiếm tiền, không kết hôn.”
Người kia cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, phụ nữ cũng có giá trị, dựa vào cái gì phải ở nhà làm nội trợ chứ?”
Lúc này, từ bên cạnh có một giọng nói xen ngang: “Không kết hôn? Nếu phụ nữ trên thế giới đều không kết hôn, rồi còn ai cần thiết kế nhẫn cưới đây? Công ty của chúng ta đến lúc đó chỉ chờ phá sản thôi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên lặng, cúi đầu chuyên tâm trở về làm việc.
Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn lại, mới phát hiện người vừa nói không phải ai khác, chính là người thiết kế ban đầu của bộ trang sức này, người phụ nữ mặc áo gió khoác màu vàng kia.
Người phụ nữ này thoạt nhìn có chút địa vị trong công ty, người phía dưới đều rất sợ cô ta.
Cô đứng dậy, cố gắng tỏ thái độ thiện chí: “Chào cô, sáng nay trong phòng họp đã nhận xét về thiết kế của cô có chút đột ngột nên… thật xin lỗi. Từ giờ chúng ta đã là đồng nghiệp, để bày tỏ sự xin lỗi của tôi, tôi sẽ chiêu đãi mọi người bữa tối hôm nay.”
“Không cần, làm gì có ai không mua nổi một bữa cơm, khỏi cần mời.” Cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Tô Cẩm Tinh sờ sờ mũi, cô biết, hôm nay cô đúng là to gan, trước mặt mọi người chỉ ra sự thiếu sót của thiết kế kia, chỉ sợ là đắc tội với cô gái này rồi.
Cô ta thoạt nhìn cấp bậc trong công ty không thấp, bị đánh giá như vậy, nhất định là mất mặt.
Tô Cẩm Tinh cũng thầm nghĩ bản thân đã quá lỗ mãng rồi, lâu rồi không làm trong môi trường công sở nên đã quên hết các quy tắc.
“Xin lỗi, chuyện kia… Hôm nay tôi đúng là hơi mạo muội, hay là tôi…”
“Tôi đã nói không cần, sao cô lại nhiều lời như vậy?” Người phụ nữ áo vàng ngắt lời cô: “Tô Cẩm Tinh phải không? Được rồi, tôi biết rồi, còn gì nữa không? Nếu không, tôi đi làm việc, đừng làm phiền tôi.”
“… Không còn gì nữa, tôi xin lỗi.”
Tô Cẩm Tinh ngồi trở lại vị trí của mình, có chút ảo não.
Tin nhắn nhấp nháy trên màn hình máy tính, cô mở ra, là Lục Đình gửi tới.
“Ngày mai là buổi ra mắt thương hiệu trang sức Duy Nhất của chúng ta, sẽ mời các ngôi sao nổi tiếng tới tham dự. Tôi sẽ gửi cho cô danh sách những người nổi tiếng đó, hãy chọn những sản phẩm phù hợp nhất với họ để trưng bày tại triển lãm vào ngày mai.”
Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, nhận danh sách Lục Đình gửi tới.
Tổng cộng có năm người, tất cả đều là những ngôi sao nữ nổi tiếng.
Cô bắt đầu làm việc chăm chỉ và để lại tất cả mọi thứ phía sau.
Sau khi tan làm, Hà Hiểu Hiểu gọi tới: “Cẩm Tinh, tớ đã nghe nói rồi! Tớ đã bảo mà, cậu chắc chắn sẽ làm được!”
Tô Cẩm Tinh vui vẻ: “Cảm ơn cậu Hiểu Hiểu.”
“Ai da đừng cảm ơn, lúc trước nói rồi, nếu thành công thì mời tớ ăn cơm, cái này không nói đùa đâu đó!”
“Đương nhiên là không.” Tô Cẩm Tinh nhìn thời gian, nói: “Tối nay đi, tớ tan làm rồi, cậu chọn địa điểm xong mình cùng ăn, hôm nay tớ đi làm còn nhận được hoa hồng, cậu muốn ăn cái gì cũng được, tớ lái xe qua đón.”
“Ây da!” Hà Hiểu Hiểu cực kỳ vui vẻ: “Vậy tớ cũng không khách sáo nữa!”
Cuối cùng, Hà Hiểu Hiểu đã chọn một nhà hàng hải sản.
Trong nháy mắt nhìn thấy tên nhà hàng này, ký ức trong đầu cô ùa về.
***
“… Hình như là đắt lắm đó! Mỗi người 1,5 vạn thì phải.”
“Yên tâm, mời em ăn cơm, nhất định là có đủ, đi vào đi.”
“Wow, cá ở đây nhìn ngon quá! Đây là lần đầu tiên em đến nơi này, thực sự có cảm giác như đang ngồi ăn dưới đáy biển vậy đó, như một giấc mơ vậy, sau này đám cưới của em phải được tổ chức ở đây!”
“Được rồi, em muốn ở đâu thì ở đó, nhưng mà chú rể nhất định phải là anh.”
“Vậy không chắc được, em còn phải chọn, nhỡ đâu còn có người đẹp trai hơn anh thì sao?”
“Vậy em cứ tìm đi, trên thế giới này em tuyệt đối không tìm được người đàn ông thứ hai đối với em tốt như anh.”
…
“Thưa cô?” Người phục vụ gọi cô một tiếng: “Có chuyện gì không?”
“Hả?”
Lúc Tô Cẩm Tinh phản ứng lại, mới ý thức được cô đang ngồi trong phòng ăn, người ngồi đối diện từ Tiêu Cận Ngôn đổi thành Hà Hiểu Hiểu, nhân viên phục vụ đang cầm thực đơn chờ cô gọi món.
Hà Hiểu Hiểu nói: “Cẩm Tinh có chuyện gì với cậu vậy? Cậu có ổn không?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện công việc, nên mới thất thần như vậy thôi.”
“Đó đó, cậu tham công tiếc việc quá đi mất, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm thôi, suy nghĩ nhiều vậy làm gì cơ chứ? Tớ nói cho cậu biết, tên Lục Đình kia rất độc miệng, nhưng mà so với người khác thì cậu vẫn rất tốt, cậu cứ đi làm, chỉ cần đủ năng lực, thăng chức tăng lương không phải là vấn đề. Lục Đình chỉ hay kháy khịa người khác vậy thôi chứ năng lực làm việc đỉnh đó.”
Tô Cẩm Tinh cười khẽ: “Được.”
“Thưa cô, xin hỏi hai người ai gọi món?”
Vốn là muốn Hà Hiểu Hiểu gọi, nhưng Hà Hiểu Hiểu liên tục từ chối: “Cả đời này tớ chưa từng đến một nơi cao cấp như vậy ăn cơm, Cẩm Tinh cậu gọi đi.”
Cô lật qua thực đơn và nói với nhân viên: “Món chính gọi cái này, thêm cả sashimi, món tráng miệng hiện tại bên cô vẫn còn sữa chua mật ong chứ?”
“Có thưa cô, ở chỗ này.”
“Được rồi, vậy thì hai phần đi, canh phải là canh hải sản, cứ như vậy trước đã.”
“Được rồi, xin hỏi hai người có cần mở rượu vang đỏ không?”
“Không cần, chúng tôi không uống rượu.”
“Được rồi.” Nhân viên phục vụ đánh dấu trên thực đơn, khẽ mỉm cười một chút: “Thưa cô, mấy món cô gọi đều là những món tủ của những đầu bếp giỏi nhất ở đây, trước đây cô đã từng tới đây rồi phải không?”
“Tới một lần, nhưng cũng là chuyện bảy tám năm trước.”
Nhân viên phục vụ nói: “Thì ra là khách hàng cũ, hai vị xin chờ một chút, thức ăn sẽ nhanh chóng được mang lên.”
“Được rồi, phiền cô.”
Chờ nhân viên phục vụ đi, Hà Hiểu Hiểu mới hạ thấp giọng hỏi: “Cẩm Tinh, bảy tám năm trước cậu đã tới nơi này ăn cơm? Lúc đó cậu mới học đại học, phải không? Bố mẹ cậu đưa cậu tới đây à?”
Tay Tô Cẩm Tinh dừng một chút, cúi đầu nói: “Tiêu Cận Ngôn dẫn tớ tới.”
“À…” Hà Hiểu Hiểu biết mình đúng trúng vết thương của cô, vội vàng che miệng lại.
Tô Cẩm Tinh ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: “Không sao, đều đã là quá khứ rồi.”
“Mà…” Hà Hiểu Hiểu vội vàng nói: “Lần trước, cái người tên Trương Diệu ấy, cậu còn nhớ không? Anh ta vẫn luôn hỏi thăm cậu, tớ thấy anh ta rất để ý cậu, hơn nữa tuy rằng không có tiền như Tiêu Cận Ngôn, nhưng cũng coi như không tồi, mấu chốt nhất là quan tâm cậu! Luôn luôn hỏi tớ cậu thích ăn gì, tớ đoán anh ta chuẩn bị sẵn sàng để đuổi theo cậu.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng xua tay: “Quên đi Hiểu Hiểu, tớ đã là mẹ của hai đứa con rồi, cậu nói rõ ràng với anh ta, sớm từ bỏ ý định đó đi.” Hà Hiểu Hiểu lại choáng váng một lần nữa: “… Hai đứa con?”
Hà Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn một chút, nhà hàng này thật sự rất đặc biệt.
Xây dựng như một đường hầm ở dưới đáy biển, tạo cho người ta cảm giác chân thật, xung quanh còn có rất nhiều cá bơi qua bơi lại.
“Cẩm Tinh.” Hà Hiểu Hiểu chân tình nói: “Có một câu nói rất hay, cách nhanh nhất để thoát khỏi đoạn tình cảm trước đó, chính là mau chóng mở ra đoạn tình cảm tiếp theo. Cậu biết tớ muốn nói gì đúng không?”