Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 38: Chương 38: Liệt nữ sợ triền lang




Tại biệt thự nhà họ Tô, buổi sinh nhật của Vương Gia Linh diễn ra vô cùng thuận lợi.

Lưu Phấn nắm tay Vương Gia Linh, cùng nhau nói chuyện với khách, dáng vẻ chủ nhà, Vương Gia Linh cũng ra dáng chủ nhà, mặt mày đỏ bừng, vô cùng hớn hở.

Có người nhìn thấy Dương Tuyết Duyệt kề vai đứng chung một chỗ với Tiêu Cận Ngôn, cực kỳ thân mật khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

“Chủ tịch Tôn, bà Tôn, thiên kim nhà hai người và Tiêu Cận Ngôn là một cặp sao?”

Vương Gia Linh tự hào, ưỡn ngực nói: “Đúng vậy, Cận Ngôn, đứa trẻ này vừa gặp đã yêu Tuyết Duyệt, cứ mãi theo đuổi, da mặt con gái mỏng lắm nên sau đó đã đồng ý.”

Lưu Phấn hết sức hài lòng khi nghe những lời này, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Liệt nữ sợ triền lang, tốc độ của Cận Ngôn quá nhanh rồi.”

Mọi người xung quanh có chút kinh ngạc, nhưng vì Vương Gia Linh và Lưu Phấn nói vậy, ai nấy đều ra sức tán thưởng.

“Vậy thì đó cũng coi như là một liên minh mạnh rồi, với thực lực của nhà họ Tiêu và nhà họ Tô ở hiện tại, chủ tịch Tôn sẽ nắm quyền kiểm soát cả Dung Thành.”

“Đúng vậy, chủ tịch Tôn quả nhiên đã sinh ra một đứa con gái ngoan, có thể biến chủ tịch Tiêu thành người nhà mà không tốn chút sức, hiện tại, còn ai có thể ngăn cản nhà họ Tô nữa?”

“Sau này phiền chủ tịch Tôn chiếu cố chúng tôi nhiều hơn, chủ tịch Tôn, tôi mời ông một ly!”

“Đúng đúng đúng, chủ tịch Tôn, phiền ông chiếu cố chúng tôi nhiều hơn, tôi cũng kính ông một ly.”

Lưu Phấn có chút lâng lâng khi nghe những lời này, cực kỳ vui vet, sau khi uống vài ly rượu đã hơi say.

“Không biết chủ tịch Tôn định tổ chức hôn lễ chọ Tôên kim ở đâu? Đến lúc đó đừng quên mời chúng tôi đấy, để chúng tôi có cơ hội được tận mắt chứng kiến một hôn lễ thế kỷ.”

Lưu Phấn khoát tay, cười nói: “Sẽ nhanh thôi, đợi Cận Cận Ngôn ly hôn…”

“Ồ? Chủ tịch Tiêu đã kết hôn rồi sao? Sao tôi chưa từng nghe nói?”

Vương Gia Linh nhận ra có gì đó không đúng, vội lên tiếng hòa giải: “Là ông nhà tôi uống nhiều nên ăn nói bậy bạ, mọi người đừng để ý, chủ tịch Tiêu chưa kết hôn, trong lòng Tiêu Cận Ngôn chỉ có một mình Tuyết Duyệt thôi, sao có thể kết hôn được?”

“Đúng vậy.” Một người gãi gãi đầu: “Tôi nhớ lúc trước, Tiêu Cận Ngôn và con gái nhà họ Tô là một đôi mà? Thanh mai trúc mã, nhưng chưa từng nghe đến thiên kim của chủ tịch Tôn.”

Mọi người đều che miệng ông ta lại: “Ông uống say rồi sao ông Lý? Lúc cô gái đó cầm được tiền thì đã đá văng Chủ tịch Tiêu rồi, Chủ tịch Tiêu không hận cô gái đó mới lạ, đừng nói nữa, đừng nói nữa,…”

Người uống say luôn rất cố chấp, ông Lý chính là người như vậy, liên tục biện hộ: “Không phải, tôi tận mắt nhìn thấy Chủ tịch Tiêu rất chiều chuộng cô gái đó, để cô ngồi trên vai mình đi đến bên gốc cây quế, hai người rất là xứng đôi…”

“Có xứng đôi cũng là chuyện của lúc trước, nhà họ Tô hiện tại đã sụp đổ rồi, cô gái kia không biết ở đâu, những chuyện đó đều là quá khứ rồi, có ai chưa từng trải qua đâu? Ông đừng nói bậy, Chủ tịch Tiêu và cô Tôn sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, cẩn thận đừng để Chủ tịch Tiêu nghe được, nếu không thì sau này ông đừng mong lăn lộn ở Dung Thành nữa…”

Vừa lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Ai là Tôn tiểu thư?”

Ông Lý dụi dụi đôi mắt đã say khướt nhìn người phụ nữ trước mặt, hai mắt đột nhiên mở to: “Tiên nữ hạ phàm sao?”

Mấy người bên cạnh nghe tiếng cũng quay lại nhìn, nhao nhao ngẩn hết cả người, thậm chí, có một số người còn làm rơi ly rượu xuống đất, mọi người xung đều hít vào.

Tô Cẩm Tinh nói khẽ: “Vị tiên sinh này nói sai rồi, thiên kim của chủ tịch Tôn cũng không mang họ Tôn.”

Có người phản bác: “Cô là ai? Có gì sai sao, thiên kim của chủ tịch Tôn sao lại không mang họ Tôn?”

Tô Cẩm Tinh nhíu mày, liếc nhìn người đang nói chuyện mới biết đây là phó giám đốc mà bố cô rất coi trọng, họ Lâm.

Tô Cẩm Tinh cười, mở miệng nói: “Chú Lâm, lâu rồi không gặp.”

Người đàn ông có chút kinh ngạc: “Cô là ai?”

“Chú Lâm, chú từng tốt nghiệp trung học, mang đầy ước mơ và hoài bão, nhưng vì trình độ học vấn nên chú không tìm thấy công việc thích hợp, là bố tôi cho chú cơ hội làm việc ở tập đoàn, còn cho chú làm phó giám đốc. Không ngờ, sau khi bố tôi mất, chú lại càng phát đạt.”

Người đàn ông sửng sốt: “Cô là… con gái của chủ tịch Tô?”

“Vâng, tôi là Tô Cẩm Tinh, chủ của ngôi biệt thự này.”

Tô Cẩm Tinh bước trên giày cao gót, từ từ tiến lại gần, đưa tay vuốt ve bức tường đã khó nhận ra, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, mẹ tôi lên kế hoạch thiết kế rất lâu, lại bị đổi thành phong cách nhà giàu mới nổi, phong cách quá tệ.”

Mọi người đều không ngờ, trong buổi tiệc sinh nhật của Vương Gia Linh còn có chuyện bất ngờ xảy ra?

Ai nấy trong Dung Thành đều biết Lưu Phấn là người quản lý nhà họ Tô sau khi chủ tịch Tô qua đời, không rõ tung tích của bà Tô và con gái, có người suy đoán cô đã ra nước ngoài sinh sống, còn có người đoán rằng cô không muốn xuất hiện trước mặt mọi người.

Dù sao thì lúc nhà họ Tô thôn tính nhà họ Tiêu, đều đã từng là bạn tâm giao nhưng lại có thể tàn nhẫn ra tay, tất nhiên là không còn mặt mũi nhìn người rồi.

Nhưng hôm nay, mẹ con nhà họ Tô đã trở về?

Đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Dương Tuyết Duyệt tò mò đến xem, chỉ thấy một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ mặc chiếc váy xanh, đứng quay lưng về phía cô ta, giống như đang giằng co với bố Dương Tuyết Duyệt.

“Cận Ngôn.”

Dương Tuyết Duyệt kêu lên một tiếng, phát hiện ánh mắt của anh ta đang tập trung trên người này.

Dương Tuyết Duyệt nhìn theo tầm mắt cùa Tiêu Cận Ngôn, chỉ thấy trên chân người này mang một đôi giày cao gót giống y đúc cô ta!

Chiếc váy màu xanh da trời đính kim cương, chẳng lẽ…

Dương Tuyết Duyệt ngẩng đầu, có chút kính, chẳng lẽ người phụ nữ này là…

Đang mải nghĩ ngợi, người phụ nữ đó quay người, cô ta có thể nhìn rõ mặt cô, là Tô Cẩm Tinh!

Thật sự là Tô Cẩm Tinh!

Không phải Tô Cẩm Tinh đang ốm đau bệnh tật, vẫn đang chăm sóc người mẹ vô dụng kia trong bệnh viện sao? Sao lại chạy đến đây?

Còn ăn mặc lộng lẫy…

Dương Tuyết Duyệt nhìn Tiêu Cận Ngôn, cả người anh ta đều ngây dại, mắt dán chặt trên người Tô Cẩm Tinh, một chút cũng không rời.

“Cận Ngôn?”

“…”

“Cận Ngôn!”

“Tiêu Cận Ngôn!” Dương Tuyết Duyệt dùng sức giật ống tay áo Tiêu Cận Ngôn.

Lúc này, Tiêu Cận Ngôn như vừa tỉnh mộng, lưu luyến thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn cô ta: “Sao vậy?”

Tâm trạng Dương Tuyết Duyệt xấu đi: “Cô Tô hôm nay rất đẹp, phải không?”

Tiêu Cận Ngôn nhếch môi, không nói gì.

Dương Tuyết Duyệt bắt anh ta quay người lại, không cho anh ta nhìn: “Cận Ngôn, hôm nay là tiệc sinh nhật của mẹ em, cô ấy đến làm gì? Quấy phá sao?”

Cách đó không xa, Vương Gia Linh và Lưu Phấn đứng cạnh nhau, nhìn Tô Cẩm Tinh với ánh mắt sắc bén và cay độc.

“Thật sao?” Tô Cẩm Tinh khẽ cười một tiếng: “Vậy thì xin cảm ơn cậu. Đúng rồi, nếu như tôi đã trở về rồi thì phiền cậu bàn giao công ty lại trong hôm nay nhé, tôi là đưa con gái duy nhất của bố tôi, là người thừa kế duy nhất, tài sản của ông ấy, bao gồm nhà cửa, tiền mặt, cổ phiếu và cổ phần của công ty, phiền cậu giao lại cho tôi, về sau, tôi sẽ phụ trách quản lý những thứ này.”

Sắc mặt Lưu Phấn đen như đáy nồi: “Cô nói chuyện với người lớn như vậy sao? Mẹ cô không dạy cô à?”

“Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy rằng phải biết kính trên nhường dưới, nhưng phải giữ thật chặt đồ đạc của mình, không để cho kẻ nào trộm mất. Cậu, cậu vất vả vì công ty trong sáu năm nay, tôi sẽ trả tiền lương cho cậu gấp mười lần, đó là thù lao. Nhưng nhà họ Tô vẫn mãi là nhà họ Tô, vĩnh viễn không thể nào là nhà họ Lưu, mong cậu nhớ rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.