Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 31: Chương 31: Tôi chỉ cần sống đã phải dốc hết toàn bộ sức lực của mình




Tô Cẩm Tinh ngẩn người khoảng một phút.

Sinh nhật?

Hình như vậy.

Hôm qua là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô.

Tô Cảm Tinh không nhịn được mà cười, gần đây thời gian của cô trôi qua rất hỗn loạn, sao có thể nhớ được ngày sinh nhật của mình nữa.

“Quên rồi?” Hơi thở người đàn ông dường như mang theo mùi rượu: “Không sao, tôi nhớ được.”

Tô Cẩm Tinh hỏi: “Tiên sinh, anh uống rượu sao?”

“Ừm, uống một chút.”

“Nhưng mùi rượu khá nồng, có khả năng không chỉ là một chút đâu?”

Người đàn ông bỗng nhiên cười: “Thế nào, em muốn quản tôi?”

Tô Cẩm Tinh vẫy vẫy tay: “Không phải, tôi không có ý này, tôi biết bản thân không có tư cách đó, tôi chỉ là vật thay thế mà thôi… Tiên sinh, anh là người tốt, bố tôi cũng vì say rượu nên mới xảy ra tai nạn khi lái xe, cho nên tôi không hi vọng anh…”

Nói đến đây cô cảm giác mình có chút không đúng, vì vậy nên nhanh chóng thay đổi cách nói chuyện: “Tôi hi vọng người tốt đều có thể bình an.”

Người đàn ông ngồi trong bóng tối, hai chân thon dài vắt chéo, cả người dường như chìm vào bóng tối: “Người tốt.”

“Đúng, người tốt.”

“Người tốt người xấu, đi phân biệt như đứa nhỏ vậy, huống hồ… Tôi không nghĩ mình là người tốt, tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu rồi.”

“… Tốt hoặc xấu đều do lập trường của từng người. Tôi tin rằng nếu đứng trên lập trường của anh khi làm những chuyện đó thì chắc chắn phải có lý do riêng của bản thân anh.”

Người đàn ông cười khẽ: “Tô Cẩm Tinh, em thật…”

“…Làm sao?”

“Không có gì.” Người đàn ông thu hồi ý cười, trở nên nghiêm túc: “Bệnh của mẹ em tôi sẽ cho người mời chuyên gia hàng đầu về hội chẩn, em yên tâm.”

Tô Cẩm Tinh cực kì vui mừng: “Thật sao? Cảm ơn tiên sinh.”

Người đàn ông đột nhiên xoay đầu lại nhìn cô.

Mặc dù không thấy rõ mặt anh nhưng Tô Cẩm Tinh vẫn cảm nhận được ánh mắt cực nóng của anh nhìn mình, nóng đến mức cô cảm thấy gai sống lưng.

“Tiên sinh…”

“Hửm?” Giọng của anh mang theo hơi rượu và sự lười biếng: “Em muốn hỏi cái gì?”

Lúc nói chuyện anh hơi nghiêng người về phía cô, mùi rượu nồng nặc đập thẳng vào mặt, bị nhiệt độ trên người anh ảnh hưởng khiến cô cảm thấy mình như uống say vậy, thân thể cứng ngắc ngồi im.

Trong ánh mắt của anh dường như có hàng ngàn điều muốn nói, hối hận, yêu, đau lòng, ảo não, tất cả đều dừng trên người cô.

Trên mặt đột nhiên ấm áp, là tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó môi anh dần dần lại gần…

“Tiên sinh!”

Tô Cẩm Tinh quay đầu sang chỗ khác tránh môi anh: “Thật xin lỗi, tôi không thể…”

Người đàn ông ha ha cười khẽ, anh dùng tay vuốt mặt một cái, người giống như mất lực vùi vào ghế sô pha: “… Vẫn không phải.”

Không phải?

Không phải cái gì?

Không phải… người mà anh ấy yêu nhưng không có được sao?

Tô Cẩm Tinh khẽ nói: “Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi…”

Giọng người đàn ông buồn buồn: “Dọa em rồi sao?”

“… Có một chút.”

“Đừng sợ, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.” Người đàn ông dường như tỉnh táo hơn một chút, hít một hơi sâu, trầm giọng nói: “Muốn báo thù sao?”

Tô Cẩm Tinh sửng sốt: “Cái gì?”

“Người đàn ông phản bội em, chồng trước của em, còn có người phụ nữ của anh ta bây giờ, nhà cậu em hại mẹ em phải nằm trên giường bệnh, em muốn trả thù bọn họ sao?”

Nói thật cô không muốn trả thù là giả.

Cô chỉ sợ ông trời không cho cô đủ thời gian, cô chỉ mong thượng đế có thể bỏ qua để cô sắp xếp tốt cho mẹ và hai đứa bé trước khi chết.

Dù sao hiện tại cô không có tiền, không có thân phận, không có cái gì cả, cô lấy gì mà chống lại Tiêu Cận Ngôn đây, lấy gì mà chống lại nhà cậu đây?

Cô đã từng nói muốn đòi lại nhà họ Tiêu từ tay cậu về cho Tiêu Cận Ngôn là vì cô còn có lá bài chưa lật…

Trước một ngày cô và Tiêu Cận Ngôn lĩnh chứng, bố đã chuyển 50% cổ phần công ty dưới tên cô, xem như đồ cưới.

Đợi cô sắp xếp tốt cho mẹ và bọn nhỏ cô sẽ đi tòa án xin lấy lại tài sản thuộc về mình, sau đó chuyển cho Tiêu Cận Ngôn.

… Đây là suy tính của cô sau này.

“Tiên sinh, tôi…”

“Em lo lắng chuyện gì, cứ nói ra đi, tôi sẽ giúp em.”

“Không phải lo lắng, chỉ là…”

Chỉ là cô không biết cô còn sống được bao lâu.

Mỗi ngày cô đều phải dựa vào thuốc giảm đau mới có thể duy trì sinh hoạt được, lúc nào cô cũng có khả năng ngã xuống.

“Chỉ là…” Anh quay đầu nhìn vào mắt cô: “Em vẫn yêu chồng trước, đúng không?”

Yêu?

Tô Cẩm Tinh lắc đầu bật cười: “Tôi đã sớm không có tư cách yêu rồi, tôi chỉ cần sống đã phải dốc hết toàn bộ sức lực của mình.”

“Suy nghĩ kĩ một chút, không cần trả lời tôi gấp.” Người đàn ông suy nghĩ rồi lại bổ sung: “Xem như đây là quà tôi tặng em nhân ngày sinh nhật tuổi hai mươi sáu.”

“Tiên sinh.”

“Ừm?”

Trong bóng tối, Tô Cẩm Tinh cẩn thận quan sát anh: “… Chúng ta có quen nhau trước đó sao?”

Người đàn ông trầm mặc, lùi về phía sau, giọng nói càng trầm hơn: “Tô Cẩm Tinh, tôi không muốn nói đến chuyện đó, tốt hơn là em đừng nhắc đến.”

“… Thật xin lỗi.”

“Tôi buồn ngủ, chúng ta đi ngủ đi.”

“Được.”

Vẫn giống như tối hôm qua.

Người đàn ông nằm sát phía sau cô, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh.

“Tô Cẩm Tinh.”

Cô giật mình: “Hả?”

“Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em những gì em muốn.”

“Tôi… muốn con gái của tôi.”

“Sẽ, nhưng không phải hiện tại.” Giọng nói ôn nhu của người đàn ông vang lên: “Dù sao Tiêu Cận Ngôn cũng là bố ruột của đứa bé, anh ta sẽ không bạc đãi bé.”

“Nhưng Dương Tuyết Duyệt sẽ!” Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Trước đó cô ta đã hại qua con trai tôi, hại con trai tôi mới chào đời đã bị ung thư máu! Tôi sợ, sợ cô ta sẽ ra tay với con gái tôi! Tiêu Cận Ngôn lại tin tưởng cô ta như vậy, tôi…”

Người đàn ông không nhận ra thân thể nhỏ bé của cô đã cứng lại: “… Con của em là của Tiêu Cận Ngôn sao?”

Tô Cẩm Tinh cắn môi không nói chuyện.

“Tiên sinh, vấn đề này nằm trong giao dịch của chúng ta sao?”

“Vậy là không phải sao?” Người đàn ông cười lạnh: “Không nằm trong giao dịch của chúng ta, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Tô Cẩm Tinh nhẹ gật đầu, những chuyện liên quan đến Tiểu Dương cô không muốn nhắc quá nhiều.

Tiểu Dương đã được tổng giám đốc Diệp đưa về Mỹ, cậu bé sẽ có một cuộc sống vui vẻ, không nên bị chuyện cũ của bố mẹ liên lụy đến.

Cô chỉ hi vọng Tiểu Dương vĩnh viễn không đặt chân lên thành phố H, nơi đã làm cô tan nát cõi lòng này, không muốn để cậu phải nhìn thấy cảnh bố ruột của mình anh anh em em ân ân ái ái với những người phụ nữ khác, để cậu lưu giữ những hình ảnh tốt đẹp nhất về người bố trong lòng mình đi.

Có một số chuyện không biết còn hơn biết.

Không biết thì cuộc sống còn có thể vui vẻ hơn một chút.

“Không phải.” Cô cắn răng nói: “Đó là con của tôi, không liên quan đến anh ta.”

“…”

“Tiên sinh, chuyện này anh có thể giữ bí mật giúp tôi được không? Con trai tôi vất vả lắm mới phẫu thuật xong để khỏe mạnh trưởng thành, tôi không muốn bé bị liên lụy đến chuyện của thế hệ trước, để bé vui vẻ sống hạnh phúc bên Mỹ đi, có thể không?”

“Chỉ cần anh giúp tôi giữ bí mật, tôi có thể…”

“Em có thể làm gì?”

Tô Cẩm Tinh cắn răng: “Tôi có thể làm cho anh một chuyện.”

Người đàn ông cười lạnh: “Nếu tôi bảo em lên giường với tôi thì sao?”

Tô Cẩm Tinh giật mình, cô nắm chặt mép chăn, cả người run rẩy: “… Chỉ cần Tiểu Dương có thể vui vẻ khỏe mạnh trưởng thành, tôi làm được.”

“Em đúng là một người mẹ hết lòng hi sinh vì con cái.”

Tô Cẩm Tinh không biết anh đang khen ngợi hay châm chọc: “Tóm lại Tiểu Dương không có liên quan gì với Tiêu Cận Ngôn, anh ta đã cướp con gái của tôi, tôi không muốn con trai tôi bị liên lụy.”

Giọng nói người đàn ông nghe không ra đang vui hay tức giận: “Ngủ đi.”

Người đàn ông khẽ cười: “Tô Cẩm Tinh, em đúng là một người yêu nghề.”

Tô Cẩm Tinh bị anh nói vậy thì hơi ngượng ngùng: “Chẳng qua tôi cảm thấy cầm nhiều tiền của anh như vậy thì nên làm tốt chuyện anh yêu cầu. Cố nhân của anh rất giống tôi sao? Bình thường cô ấy thích làm gì? Thích ăn gì?”

“Tô Cẩm Tinh.” Người đàn ông đưa tay ra che mắt cô: “Đi ngủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.