Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 140: Chương 140: Tôi không khổ, tôi chỉ quá ngu ngốc




Má Phúc mua hoa quả rất tươi, Tô Cẩm Tinh cắt ra xếp vào đĩa, mang cho hai người đang chăm chú chơi game.

Vừa mở cửa đã nghe thấy Tiểu Dương hét lên đầy phấn khích: “Aaa qua ải rồi! Bố tuyệt quá!”

Tiên sinh cười vô cùng vui vẻ: “Tiểu Dương, con gọi bố là gì cơ?”

“Bố ạ, sao thế ạ, không đúng sao?”

“Đúng.” Tiên sinh gật đầu khẳng định: “Nhưng… mẹ con có nói cho con biết thật ra con còn có… một người bố khác không?”

Tiểu Dương gật đầu: “Mẹ nói người mà con nhìn thấy trong nhà ông nội cũng là bố của con.”

“Vậy Tiểu Dương thích bố nào hơn?”

Tiểu Dương hì hì cười: “Thích bố hơn!”

“Tại sao lại thích bố? Vì bố chơi game giỏi đúng không?”

Tiểu Dương nghiêm túc lắc đầu: “Bởi vì bố có thể làm mẹ vui vẻ. Bố à, bố là siêu anh hùng phải đi cứu giúp nhân loại, nhưng thật ra mẹ cũng rất cần bố. Trước kia con bị bệnh, luôn phải điều trị ở nước M nên không thể ở bên mẹ. Con nghe chú Diệp nói người bố kia có dì khác nên không thích mẹ. Người đó không thích mẹ con nên con cũng không thích ông ta!”

“… Nếu như người bố kia biết mình đã sai lầm, muốn sửa sai làm lại, cũng muốn đối xử tốt với mẹ, với con và em gái con thì con có chấp nhận người bố đó không?”

Câu hỏi này khiến Tiểu Dương hơi bối rối.

Cậu bé bấu má suy nghĩ một lát, vẫn chưa có câu trả lời: “Chú Diệp nói rằng biết sai và sửa đổi đúng là một đứa trẻ ngoan. Nhưng bố ơi, con vẫn cảm thấy như vậy là không công bằng với mẹ. Người bố kia đã biết lỗi của mình rồi nhưng cũng đã làm tổn thương mẹ, mẹ đã rất đau lòng lúc ông ấy ở cùng một dì khác, con… Con cảm thấy bố vẫn tốt hơn, bố chưa từng khiến mẹ đau lòng, còn đối xử với mẹ rất tốt, cho nên con thích bố.”

Tiên sinh thở dài nặng nề, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Tiểu Dương: “Bố sẽ đối xử với mẹ thật tốt.”

“Vâng! Bố, con tin bố!” Tiểu Dương gật gật đầu: “Nhưng sao bố lại hỏi như vậy? Có phải bố lo lắng rằng sau khi bố kia sửa sai làm lại sẽ cướp mẹ đi không?”

Tô Cẩm Tinh nghe được câu nói này, trong lòng cũng thấy hơi ngạc nhiên.

Đây là điều mà một đứa trẻ năm tuổi có thể nghĩ ra sao?

Có vẻ như bầu không khí ở nước M rất cởi mở, trẻ con trong nước vẫn còn đang nghịch rượu của ông, vậy mà Tiểu Dương đã nghĩ đến những vấn đề của người lớn rồi.

Cô nhanh chóng ho nhẹ hai tiếng: “Khụ Khụ!”

Tiểu Dương nhìn thấy cô, vui sướng nhảy cẫng lên nhào vào trong lòng cô: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm!”

Tô Cẩm Tinh đã vô cùng quen thói bám người của đứa con trai này, người mẹ nào lại không thích được đứa trẻ thẳng thắn năng động yêu quý chứ?

Cô cũng như vậy.

“Mẹ cũng nhớ con.” Tô Cẩm Tinh để đĩa trái cây lên bàn, nói: “Ra ăn trái cây đi, rất tốt cho sức khoẻ đấy.”

Tiểu Dương rất ngoan ngoãn, lễ phép nói nhỏ: “Bố mẹ ăn trước, Tiểu Dương ăn sau.”

Tiên sinh có vẻ hơi ngạc nhiên: “Ai dạy con như vậy?”

“Chú Diệp ạ!” Tiểu Dương nói: “Chú Diệp bảo rằng lúc ăn cái gì thì phải để người lớn ăn trước, sau đó trẻ con mới được ăn.”

Tiên sinh thấy hơi đau lòng: “Đấy là lễ phép thôi, lúc ở bên ngoài thì làm thế, nhưng ở nhà chỉ có bố và mẹ nên con không cần cẩn thận như thế đâu.”

Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, Tiểu Dương hơi phấn khích: “Vậy bây giờ con ăn được không?”

“Được chứ.”

Tiểu Dương vô cùng vui vẻ, lấy tăm cắm vào một miếng táo, giơ lên nói: “Mẹ ăn đi!”

Thấy Tô Cẩm Tinh đã ăn, cậu bé lại ghim một miếng khác, cũng giơ lên trước mặt tiên sinh: “Bố cũng ăn đi!”

Sau đó còn chạy đến nắm tay Tiểu Viên Nguyệt, nhẹ nhàng nói với cô bé: “Em gái, má Phúc nói rằng bây giờ em vẫn còn quá nhỏ, không thể ăn táo được. Chờ em lớn rồi anh cho em ăn nha.”

Cuối cùng cậu mới lấy một miếng bỏ vào miệng mình, ăn một cách vui vẻ.

“Cẩm Tinh.”

“Đến đây.”

Tiên sinh bế Viên Nguyệt vào trong nôi, Tiểu Dương bê đĩa trái cây vừa ăn vừa trông em gái.

Tiên sinh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, vừa ôm vừa kéo cô đến phòng ngủ, quay người đóng cửa lại.

Tô Cẩm Tinh thấy hành động của anh, cả người trở nên căng thẳng: “Tiên sinh…”

“Đừng lo, mặc dù anh rất muốn nhưng chưa đến mức không thể chờ được.” Tiên sinh đi tới, cầm chặt tay cô rồi cùng nhau ngồi xuống giường: “Những gì anh vừa nói với Tiểu Dương em nghe thấy hết rồi à?”

Anh nói đến chuyện mới nãy hỏi Tiểu Dương chọn người bố nào.

Tô Cẩm Tinh gật nhẹ đầu: “Ừm, em nghe thấy rồi.”

“Cẩm Tinh, về chuyện này, anh cũng muốn nghe câu trả lời của em nữa.”

Tô Cẩm Tinh mỉm cười nói: “Tiên sinh, em đã chọn anh rồi thì sẽ không dây dưa với người đàn ông khác nữa. Sắp đến lúc ly hôn rồi, em và Tiêu Cận Ngôn sẽ làm thủ tục ly hôn.”

“… Kể cả khi anh ta đã biết sai lầm của mình, hối cải, muốn dùng cả quãng đời còn lại của mình để đền bù cho những tổn thương của em, em vẫn sẽ không tha thứ cho anh ta sao?”

Lúc nói lời này, nét mặt của anh có chút chờ mong hy vọng.

“Vậy câu trả lời là gì?”

Đây là câu hỏi của Lục Tước.

Đêm khuya thanh vắng, dỗ con trai và con gái ngủ, thấy hơi thở của cô dần bình ổn lại, Tiêu Cận Ngôn mới dám nhẹ nhàng ra ngoài gặp Lục Tước.

Lục Tước cầm một ly vodka màu hổ phách, lắc tới lắc lui, ánh đèn màu xanh hồng nhấp nháy, phản chiếu đủ loại màu sắc trên chiếc ly thuỷ tinh trong suốt.

Tiêu Cận Ngôn chỉ cầm một cốc nước ấm.

Lục Tước cười anh: “Đến quán bar mà lại không uống rượu, chỉ gọi một cốc nước ấm à?”

Tiêu Cận Ngôn cười gượng gạo: “Dạ dày không tốt, ngày mai Tiểu Tinh muốn làm đồ cay, tôi phải dưỡng dạ dày trước đã, hy vọng lúc đó sẽ không có phản ứng quá nặng.”

Lục Tước hiểu ý anh, nói: “Anh không muốn để cô ấy biết anh chính là Tiêu Cận Ngôn sao? Hôm nay anh hỏi cô ấy, câu trả lời của cô ấy là gì?”

Tiêu Cận Ngôn không trả lời, ngửa đầu uống một hơi hết sạch cốc nước ấm, châm một điếu thuốc lá ngậm vào mồm rồi từ từ hút.

“Nói gì đi!”

“Không cần tôi nói anh cũng đã biết đáp án rồi không phải sao?”

Tay lắc ly rượu của Lục Tước hơi khựng lại: “… Thật ra… cũng có thể hiểu được. Cận Ngôn, trước kia cô ấy đã chịu rất nhiều khổ cực, tôi có nghe Hiểu Hiểu kể một chút. Tôi nghĩ nếu đổi lại là tôi…”

“Anh cũng sẽ không tha thứ sao?”

“… Ừ.”

Tiêu Cận Ngôn gượng cười: “Phải rồi, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng như vậy thôi. Nên hôm nay lúc Tiểu Tinh Tinh nói với tôi rằng thật ra cô ấy không hận Tiêu Cận Ngôn, nhưng không hận cũng có nghĩa là không quan tâm, ba chữ Tiêu Cận Ngôn kia đã hoàn toàn biến mất khỏi trái tim cô ấy rồi.”

Lục Tước vỗ vỗ bờ vai anh an ủi: “Vậy anh muốn cả đời này dùng thân phận anh trai tiếp tục sống cùng cô ấy sao?”

“Bây giờ chỉ có thể như vậy thôi, tôi không dám mạo hiểm.” Đôi mắt Tiêu Cận Ngôn đỏ hoe: “Tôi sợ nếu cô ấy biết sự thật, một chút dịu dàng mà bây giờ tôi vất vả có được cũng sẽ hoá thành hư vô mất.”

“Vậy thì bên chỗ ông cụ Hình anh nói như thế nào rồi? Dù sao ông ta cũng có ơn với anh, tập đoàn Tiêu Thị là do anh thành lập, nhưng ông ta đưa cho anh một trăm vạn tài trợ, ông ta là cổ đông lớn phía sau tập đoàn Tiêu Thị. Một khi anh đắc tội với ông ta thì ông ta có thể huỷ diệt tập đoàn Tiêu Thị bất cứ lúc nào.”

Tiêu Cận Ngôn lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.”

“Còn nữa, Dương Tuyết Duyệt với đứa bé ở trong bụng cô ta, anh định xử lý như thế nào?” Nói đến đây, Lục Tước bỗng nhíu mày: “Đúng rồi Cận Ngôn, tôi vẫn muốn hỏi anh. Không phải là trợ lý Kiệt Sâm của anh đã điều tra Dương Tuyết Duyệt rõ ràng rồi sao, Hiểu Hiểu cũng bảo đã từng chính tai nghe bác sĩ nói rằng trước kia cô ta sinh non nhiều như vậy, chắc chắn là không thể mang thai được nữa, vậy bây giờ cô ta lại như vậy là sao?”

“Tôi… không biết.” Tiêu Cận Ngôn mệt mỏi vân vê thái dương: “Lục Tước, nói thật với anh, rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tôi không thể nào nhớ nổi.”

“Thuốc gì mà lại có tác dụng mạnh như vậy chứ.”

Tiêu Cận Ngôn nhướn mày: “Cô ta có một người mẹ như vậy thì có loại thuốc đấy cũng không lạ gì.”

Lục Tước chậc chậc hai tiếng, lắc lắc đầu: “Anh cũng khổ thật, sao lại đụng phải hai mẹ con trăm phương nghìn kế như thế, giống như con đỉa không ngừng đeo bám hút máu anh với Cẩm Tinh vậy.”

Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Tôi không khổ, tôi chỉ quá ngu ngốc thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.