Con Đường Vận Mệnh

Chương 7: Chương 7: Lương Trọng




Một ngày ngoài đời bằng 5 ngày trong game, khi nàng mở mắt ra thì cũng là ngày mới bắt đầu. trong căn phòng ký túc xá nữa 908 này chỉ còn mình nàng. Hôm nay là thứ 3 đa phần mọi người đều đã đến trường. bởi vì còn nghĩ phép bệnh, cho nên đến thứ 5 tuần này nàng mới đi học lại.

Đầu óc vẩn còn chút mơ hồ, nàng liền bước xuống giường làm vệ sinh cá nhận một lát rồi xuống phố kiếm cái gì đó ngon ngon để ăn.

“họa mi họa mi hót, trong vườn khuya….” Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hoàng kỳ Phương nhíu mày nhìn lên màng hình điện thoại.

“Lương Trọng, tình Yêu đời em”..

“ hắn, là hắn. gọi cho nàng, hắn chính là kẻ ác tán tận lương tâm, chỉ vì số tiền 2 tỷ mà hắn đã cho nàng một dao, vì 2 tỷ mà hắn giết người mình yêu suốt 4 năm!” trong lòng Hoàng Kỳ Phương trở nên lạnh giá.

“ alo! Giọng nói nói nàng vô cùng lạnh lùng, không chứa một chút tình cảm.

“ Tiểu Phương, sao mấy ngày nay em không đi học, điện thoại cũng không liên lạc được, em làm anh lo lắm, em có biết không!” bên trong điện thoại vang lên âm thanh của một nam nhân vô cùng trìu mến.

“ không có gì chỉ là trong người hơi khó ở thôi, anh gọi cho tôi có chuyện gì không?”

“ tiểu Phương hôm nay em bị làm sao thế! Em ăn nói với anh kiểu gì thế” Giọng nam nhân dường như có chút tức giận.

“ tôi nói thế thì đã sao?”

“ thôi được rồi! a biết trong người e khó ở, nên thôi, anh chỉ gọi qua để biết em như thế nào thôi. Với lại cái game cong đường vận mệnh đã mở sever rồi. anh biết em cũng chơi game đó, anh tạo nhân vật ở thành Lạc Dương, nếu em có cần gì thì cứ gọi anh, a sẵng sàng giúp e. tên nhân vật của anh là Vũ Trọng.” nói xong Lương Trọng liền tắt máy.

Đôi măt Hoàng Kỳ Phương có một chút đỏ hoe, nàng thơ thẩn hơn 10 phút rồi mới đi vào phòng tắm, từ bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy cũng như một âm thanh thúc thích như có như không.

………………………………………………………………………………………

Buổi sáng đã nhớ lại chuyện đau lòng, nàng cũng chẳng có tâm tình gì mà đi ăn uống. Hoàng Kỳ Phương lấy một túi dịch dinh dưỡng uống vào sau đi lại tiếp tục đi vào trò chơi.

Khi đang nhập vào trong game thì trời cũng đã hừng sáng, vì một giờ ngoài đời thực tương đương 5 giờ trong game.

Ánh sáng bình minh le chói chiếu qua từng khe lá, bên trong khu rừng nguyên sinh dường như không một dấu chân người, nhưng không ai nào ngờ bên trong cánh rừng ấy lại có một cái thôn nho nhỏ đang dần phát triển.

“ Vương Lão, hôm nay lão hãy cố gắng xây dựng cho xong Doanh Trại Huấn luyện, bắt đầu từ ngày mai, tuyển chọn 3 tráng đinh mạnh khỏe có tư chất là binh lính hằng đêm đem đi doanh trại huấn luyện.”

“ thôn chúng ta địa thế thuận lợi phát triển nhưng kèm theo đó cũng không ít thú hoang, sơn tặc, man di..”

“ vâng lão sẽ cho người sắp xếp! hôm nay chủ công định làm gì.?”

“ hôm nay ta định cùng Vương Hổ và thêm 2 tráng đinh có tư chất đi săn giết quái rừng, luyện cấp cũng như tìm thêm nguồn thức ăn!”

“ vậy xin chúa công hãy cẩn thận, bên ngoài hung thú vô số, ngài là hi vọng của cả thôn chúng ta.”

“ ừ ta biết rồi.”

……………………………………………………………………………………….Trên một đoạn hoang vắng, 4 thân ảnh đang lấp ló trong bụi rậm. phía trước là một đàn chó hoang hơn 40 con, mỗi con chó hoang to chừng bắp đùi, sức công kích cũng không đáng lo ngại cho mấy, nhưng vấn đề là bọn chúng khá đông, tấn công liên hoàn thì khó mà chống đở nổi.

Nhìn Vương Hổ cùng hai tráng đinh, một là A ngưu còn lại là A Mã, trên tay mỗi người đều cầm một cây đao đồng, mắt nhìn đăm dăm vào vầy chó hoang. Chỉ cần nghe Hoàng Kỳ Phương phát lệnh tấn công thì bọn họ sẵng sàng lao lên chem giết.

“Vương Hổ, các ngươi nhắm một đao là có thể giết một con chó hoang không?” Hoàng Kỳ Phương nghi vấn hỏi.

“ chủ công! Ta chắc chắc với thanh đao đồng này thì nói gì một con, 5 con vào một lúc còn được!” Vương Hổ vỗ ngực ngạo nghễ.

“phì!” Hoàng kỳ Phương không nhịn được mà phì cười.

“bọn chúng có hơn 40 con chó hoang, một chọi 5 là gì, một chọi 10 kìa!”

“ A ngưu ngươi có ý kiến gì không?” Hoàng Kỳ Phương quay sang hỏi A ngưu.

A ngưu là một tráng đinh tuổi 17 dáng người cao khỏe, là một kẻ có tư chất võ tướng cấp A. nên liền được nàng trọng dụng sau này sẽ là một võ tướng theo nàng chinh chiến.

“ chủ công, ngài có thấy con chó hoang bự nhất màu vàng ở đằng kia không, theo như tiểu nhân đoán thì nó là con đầu đàn, chỉ cần chúng ta hạ được nó thì sẽ thành công tiêu diệt hết đán chó còn lại”

“ chủ công A Mã bình sinh chạy rất nhanh, hãy để cho A Mã dụ đám chó truy đuổi, còn A Ngưu cùng Hạo ca cùng nhau phối hợp chém giết con sói đầu đàn kia!”

“ ha ha ha khá lắm A ngưu, kế sách thật hay, Vương Hổ hãy nhìn A Ngưu mà học hỏi!!”

“ tất cả triển khai theo kế hoạch! Trưa nay thôn chúng là có thịt ăn rồi!” Hoàng Kỳ Phương cười khoái chí, như trong đầu nàng chợt nghĩ đến cái gì đó liền có cảm giác buồn nôn. “ thịt chó ư, hình như có gì không ổn!....”

……………………………………………………………………………………..

Tư chất NPC 9 bậc cao nhất là SSS+, SSS, SS, S, A, B, C, D, E. phổ thông nhất là C, D, E, còn A, B cũng thuộc hàng hiếm, mấy cái còn lại thì khỏi phải bàn. Tư chất càng tốt, thì phát triển của NPC sau này càng tốt.

Mỗi NPC đều có sở trường khác nhau, từ đó mà cho NPC theo từng sở trường của họ. ví như Vương Hổ là một NPC tư chất S sở trường là dùng thương như vậy rất thích hợp làm Võ Tướng. A Ngưu tư chất cấp A nhưng lại có sở trường đánh cờ, rất thích hợp làm quân sư hay phó tướng quan sát trận hình, địa hình từ đó tấn công dịch một cách dể dàng hơn..

Sau một tràn đại chiến 3 tên Vương Hổ A Ngưu, A Mã lên cấp vù vù, Vương Hổ giờ đây đã cấp 32, còn A Ngưu, A Mã cũng đã cấp 23. Hoàng Kỳ Yên thì ngời thu thập Da cùng thịt chó hưởng ké leve cũng đã lên cấp 14.

Thu thập hơn 40 miếng thịt chó cũng như da chó, nàng vô cùng hài lòng, chỉ cần trong thôn xuất hiện một NPC biết là thuộc da và một NPC thợ may thì ngày hôm sau nàng sẽ có ít nhất 8 cái giáp da. Nghĩ đến đây nàng liền khoái chí cười híp mắt.

Nghĩ ngơi một lát, cả nhóm tiếp tục đi về phía đông, cứ như theo phương hướng này thì đi thêm một giờ nữa là sẽ đến doanh trại bọn Mã Tặc lúc trước. nếu như nàng đoán không nhầm thì sau 5 ngày qui mô doanh trại bọn mã tặc đã đông gấp 5 lần. từ 20 tên lên tới hơn 100 tên, qui mô bọn mã tặc tiếp tục phát triển cho đến khi thời hạn 3 tháng, lúc đó bọn mã tặc này sẽ xuất hiện với danh nghĩa giặc khăng vàng, chúng sẽ điên cuồng cướp bóc, và sẵng sàng san bằng cái thôn nhỏ của nàng.

Chính vì thế, trước mắt nàng cần phải thám thính tình hình, cố gắng làm suy yếu bọn mã tặc càng nhiều càng tốt.

Đội hình của nàng hiện tại cũng có thể coi là một tổ đội hoàn chính, Vương Hổ là nguồn sát thương lớn nhất, một tên cuồng võ lực, A Ngưu có thiên phú quân sư, A Mã có tài trinh thám, đào tẩu. còn nàng công việc cực kỳ “ khó khăn” chỉ tay năm ngón và thu thập tài liệu.

Khi bước vào khu lãnh địa Mã Tặc nàng càng thận trọng hơn, mỗi tiếng động, âm thanh thanh trong khu rừng nguyên sinh nàng đều để ý thật kỹ.

Bỗng chốc, một tiếng la hét thất thanh, ngay sau đó là hàng loạt âm thanh chém giết. cảm giác điểu bất ổn nàng liền sai A Mã điều tra.

15 phút sau A Mã hồng hộc chạy trở lại “ chủ công, phía trước có một toán Mã tặc hơn 30 tên đang đánh nhau với bọn người Man Di. Bọn man di đang thất thế, chắc chắc sẽ bại trong chốc lát mà thôi.

“ Man Di, đây là cách gọi của bọn người Hán với các bộ tộc, bộ lạc không phải người Hán, mà đây là Giao Chỉ tức là nước đại Việt Cổ, sau khi thất thủ thành Cổ Loa, vùng đất mà 18 đời Vua Hùng dựng lên đã tan thành mây khói. Vậy Man Di ở đây hẳn là Tộc Bách Việt rồi.”

“ không tốt! tất cả theo ta, cùng nhau giải cứu đám người đó.” Sắc mặt Hoàng Kỳ Phương vô cùng gấp gáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.