Quan sát xung quanh Tôn Trạch Bình bỗng nhiên có một cảm giác ớn lạnh, sống lưng như có hàng trăm con rết đang bò. Xung quanh daonh trướng chỉ là một màu đen tối, thấp thoáng chỉ có một vài đống lửa nhỏ. “Yên tĩnh, quá yên tỉnh, kỳ quái, quá kỳ quái” lão thầm nghĩ như thế.
Trước mắt là tình hình chiến sự tây doanh, đã gần 2 giờ là 60 chiếm hạm của lão không có một chút tin tức truyền về, mấy tên công tử bột gia tộc hắn xem ra là không làm được trò trống gì rồi. nên lão quyết định xấu mất với mấy tên chết tiệc kia, ra trận trụ thế binh.
Với lại đây chính là quân daonh liên quân, trung tâm chỉ huy, cả khu vực Đông Á này không có bất kỳ thế lực nào dám đánh lén bọn họ, nên nỗi nghi ngờ của lão cũng vơi đi phần nào. Thế nhưng hắn vẫn nhắc nhỡ Hổ Vệ là phải cận trọng.
Bất chợt lão thấy cái cổ của mình cảm giác cái gì đó lành lãnh, có một khí thế khiến lão hôn hấp muốn không thông, đại não chưa kịp định hình thì một mà tối đen xuất hiện trước mặt, cả người lão đổ ập xuống, ánh mắt trưng trưng nhìn một cái bóng cách đó không xa.
Hệ thống: bạn bị Sát Nhất tiêu diệt, trong vòng 30 phút không thể phục sinh, không thể đăng suất. bạn sẽ phục sinh tại văn phòng trưởng trấn.
Hệ thống: bạn bị giáp 1 cấp.
Hệ thống: bạn bị rơi toàn bộ vật phẩm.
Một loạt thông báo hiện lên, Tôn Trạch Bình có chút không tin vào nhân sinh, đến tận lúc này lão cũng không biết tại sao mình chết. đập vào trước mặt hắn là một loạt hình ảnh trắng đen, nhưng cái bóng kia thoát ẩn thoát hiện, nhưng Hỗ Vệ mà hắn cho là tối cường nhất không có một chút thực để cản phá những cái bóng kia. Lão biệt lão đã thất bại trong chiến dịch này rồi.
Chiến đấu chưa đực 5 phút, thì đã chấm dứt, 50 Ảnh Vệ toàn bộ toàn thân trở ra, nhưng có 6 Ảnh Vệ bị trương, 3 trong số đó bị thương nặng mất máu khá nhiều, thế nhưng nhờ có kim sáng dược mà tính mạng bọn họ được an toàn.
Dưới sự trợ giúp của đồng đội 50 Ảnh Vệ tiến nhập vào màn đên, hội họp cùng đám quân sĩ tại bến cảng, thoát ẩn thóa hiện tiến về Cô Tô đảo.
Mục tiêu nhiệm vụ lúc này xem như là được hoàn thành. Sau khi kết liễu lão già áo tim kia, thu hoạch của đám người Sát nhất quả thật không tồi, trên người lão già kia trang bị không quí thì báu, hơn nữa trên người lão còn xuất hiện một vật phẩm màu tím thuộc loại thần bí.
Nhìn thấy ngọc bội này khóe miệng Sát Nhất khẽ cười, trong lòng hắn thầm nghĩ xem ra lần này lập được đại công.
……………………………………………………………………………………………………………
nhìn về một hướng xa xa, trên thuyền chỉ huy, Hùng Phong cũng bắt đầu âm thầm tính toán, quả thật mục tiêu của bọn họ chính là nghi binh, để ám sát các mục tiêu quan trọng, thế nhưng hắn còn nhận nhiệm vụ thứ hai tùy cơ hành động, nếu có thể tiêu hao bào mòn sinh lực đối phương càng nhiều càng tốt.
lúc này 5 chiến thuyền hắn chỉ huy đang tiến lại gần một vùng biển nông quanh quần đảo Cô Tô, khu vự này hắn đã điều tra rất rõ, khu vực này rộng khoảng 10 km, là một rặng san hô lớn, mực nước sâu nhất khoảng 30, số còn lại đa phần là 10, thuyền bè có thể đi lại thuận tiện khó mà mắc phải các bãi đá ngầm dưới rạng san hô. Hơn nữa có dòng nước ấm chảy qua, nên vùng này vào lúc rạng sáng sẽ xuất hiện sương mù dày đặc. và đây chính là địa điêm lý tưởng để hắn phục kích.
Theo đuôi hắn là 10 chiến thuyền, chia làm hai đội hình, bao gồm 2 chiếc đột mạo thuyền, 4 chiếc lâu thuyền và 4 chiếc mông đồng thuyền cao cấp. ước tính quân số địch nhân lên tới 4000 quân.
Mà hiện tại hắn chỉ chuy chỉ có 5 chiến thuyền mông đồng trung cấp, số lượng binh sĩ chỉ có 1250 quân. Nhìn số lượng thuyền và quân số thì cũng biết ai hơn ai kém. Thế nhưng trong tay hắn có một loại vũ khí bí mật. có thể toàn bộ áp chế địch nhân.
Ngay khi tiến nhập vùng sương mù. Hắn liền ra lệnh nổi trống. sau đó là một loạt tiếng tù và vang lên.
“oong Oong Oong” trong đêm đen kết hợp cùng một vùng sương mù dày đặt, điều này khiến cho các thống lĩnh liên quân có chút hoài nghi. Họ e sơ là có quân phục kích.
“hừ! lão tử không có ngu, tính dụ lão tử vào đây để đánh úp lão tử à!” tên chỉ huy hừ lạnh.
“ đại nhân! Chúng ta phải làm như thế nào? có tiếp tục đi vào không?” một tên phó thống lĩnh dò hỏi.
“ mẹ bà! Mày có bị ngu hay không? sương mù dày đặc thế kia, xông vào cho chết à! Bọn man di này tuy yếu thế nhưng bọn chúng rất là ma mạnh. Vùng biển này bọn chúng là thổ địa. theo ta quan sát, trong đám sương mù kia có hai loại khả năng xảy ra.
Thứ nhất là bọn chúng phục kích chúng ta, có ít nhất 50 chiến thuyền đang đợi chúng ta trong đó.
Thứ hai là bên dưới hẳn là vùng nước nông, có đá ngầm, chì cần chúng ta đi vào là sẽ bị chìm thuyền này” tên thống lỉnh tỏ ra hiểu biết.
“dạ đại nhân dạy phải, tiêu nhân cần phải học hỏi nhiều từ đại nhân.!” tên phó thống lĩnh nịn hót.
Đang lúc tên thống lĩnh đang đắc chí, thì lại có một tên khác xen vào “ mà lỡ như chúng giả vời tạo ra khí thế giả đề đánh lừa chúng ta thì sao, bọ chúng nhân cô hội này mà chạy?”
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
Tên thống lĩnh có chút lắc đầu với thằng tiều đệ này. “ngươi nghĩ mà xem, cho dù bọn chúng chạy thì đã sao, ngày mai chúng ta cũng đập nát cái ổ chó của bọn chúng rồi còn gì, cho bọ chúng sống thế một ngày, chờ đại quân tới, làm gỏi luôn một thể.!” Sau đó cả một đám cười hăn hắc.
Bất chợt. tên thống lĩnh Oa lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Mấy tên thống lĩnh kế bên thì cả thân người dường như không còn sức, ngã khụy ngay tại chỗ.
“ không hay! Đại soái gặp chuyện rồi!” tên thống lĩnh chỉ kịp nói lên một câu, sau đó hôn mê bất tĩnh.
Thống lĩnh hộc máu, phó thống lĩnh không còn sức lực, 4000 ngàn quân như quần long vô thủ, như rắn mất đầu, nhao nhoa như một cái chợ, loạn, vô cùng loạn.
“sưu! Sưu! Sưu!” không ngừng từ trong đám sương mù dày đặt kia lao ra 5 chiến thuyền Mông Đồng trung cấp, bọn chúng trên thuyền không có trang bị bất kì một máy cô giới nào cả, chỉ đơn thuần là cung binh, nhưng dáng dấp đám cung binh này vô cùng kỳ lạ, trường cung dài đến 1m2, toàn thân trang phục màu xanh lục còn trang trí thên hoa văn màu vàng trùng màu với thanh cung dài kia. Đội hình cực kỳ chỉnh tề. Hoàng Cung, cung binh cấp 4.
Địch Tấn công! Mau! mau dàn trận hình! Nõ Pháo xa! Lôi Oanh Xa chuẩn bị! móc câu sẵn sàng.” Không có thống lĩnh thì đội trưởng ra lệnh, thế nhưng mổi tên đội trưởng (Bách Phụ Trưởng) chỉ huy có 100 quân, nên đội quân 4000 người không có một chút đồng nhất, kẻ thì chỉ huy bộ binh, kẻ thì cung binh, kẻ thì cơ giới, giống nhưng một bầy dòi đang nhoi nhoi, trong một không gian chật hẹp vậy.
500m 400m 300m. “ bắn!” Hùng Phong quát lớn, đồng thời 500 Hoàng Cung xuất kích.
Liên tiếp những tiếng hét thảm vang lên “ cái gì! Cung binh bọn chúng sao mà bắn xa đến thế! Mau mau bắn trả! không được! rút lui! Địch nhân quá mạnh! Chạy! không được, đứng lại cho lão tử, tên nào trốn lão tử giết hết!” loạn thành một bầy.
Sau đó là liên tiếp nhửng đợt phản công như ruồi muỗi, vô cùng yếu ớt. 25s sau, một loạt mưa tên khiêu vũ trên bầu trời [ Tên Lạc] Lý Toàn hét lớn một tiếng, các mũi tên dường như có một lực lượng nào đó gia tăng sát thương. Mũi tên trong đêm đen còn ánh lên ánh sắc quang mang.
“ầm Ầm Ầm Ầm” tiếng mũi tên va chạm vào những tấm thuẩn. sau đó là từng tiếng hét thảm. mũi tên bắn xuyên quan giáp thuẩn, hình thành sát thương cực lớn. trong mấy chốc 5 chiến thuyền đã áp sát.
Bộ binh toàn thân màu hoàng kim và ánh cam, máu sắc đặc trưng của Hoàng Bộ. khi thuyền các nhua tầm 5m. bọn chúng đã không chờ được mà xông lên nhảy lên thuyền địch nhân, điên cuồng mà chem giết.
Đây không phải là hai quân giao chiến, đơn giản chình la một trận đồ sát. Ưu thế về binh chủng, ưu thế về trận hình, ưu thế về trang bị, ưu thế về sĩ khí, ưu thế về chỉ huy. Tổng hợp các yếu tố trên liên quân rác rưởi kia làm sao chống lại binh đoàn hổ bào này.
Nói chính xác hơn nguyên nhân chiến thắng chính là lão đại bọn họ Tôn Trạch Bình bị ám sát thành công, chủ tướng chết, quân bị giảm 30% sĩ khí. Đây chính là cơ hội của Hùng Phong tọa ra một trận đánh đệp.
Nữa giờ sau chiến đầu kết thúc, thu hoạch toàn thắng, sau khi thi thập tất cả chiến lợi phẩm, cả bọn cùng trở về với rất nhiều trang bị ve chai ( trang bị lam cấp) cùng 10 chiến thuyền. đây chính là thu hoạch cự đại.
Tại các hướng khác cũng bắt đầu phản kích khi thống lĩnh đối phương bất tĩnh, có đến rạng sáng, Vịnh Cô Tô đã xếp đầy hơn 80 chiến thuyền, trong đó 30 chiếc mang cờ hiệu Trấn Hải Thành, còn hơn 50 chiếc còn lại là của liên quân Trung Hoa, Một đên đại thắng.
Thế nhưng bọn họ không vội ăn mừng mà tập trung thành lập phòng tuyến chuẩn bị một trận đại chiến sắp tới.
Lúc này trên hai đảo chính, Cô Tô và Cát Bà đã xây dựng nhiều phòng tuyến trên các vùng quan trọng. đặc biệt là các nơi có thể đầu chiền thuyền bè, chứ quân số lượng lớn, thì tiến hành phục kích, các đội trinh sát được tản ra khắp nơi.
Các tháp canh cao cấp được xây dựng nhiều tại các vị trí cao, có thể quan sát địch nhân từ xa. Tấm nhìn trong thời tiếc tốt có thể lên tới 7km.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ