Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 108: Chương 108




Editor: Vy Vy 1505

Kỷ Uyển Thanh nghe vậy khiếp sợ, có thể được Hà ma ma gọi là “Hầu gia”, chỉ có một người, đó chính là phụ thân nàng Kỷ Tông Khánh.

Lúc phụ thân còn sống có viết thư cho nàng?

Tưởng Kim là tâm phúc của phụ thân khi còn sống, tín nhiệm đến mức có thể ủy thác tài sản riêng, nếu lúc đó có chuyện quan trọng khác cùng nhau dặn dò, cũng không kỳ lạ.

Nàng khiếp sợ, trái tim kinh hoàng, theo bản năng nhìn ba món đồ trên bàn.

Gần như là trực giác, Kỷ Uyển Thanh lập tức cho rằng, phụ thân để lại thư chắc chắn có liên quan đến chứng cứ Hoàng hậu thông đồng với địch.

Nàng nhanh chóng dọn dẹp một chút ba món trên bàn, vội vàng ra cửa, đi tiền điện.

Tuy Hứa Trì ngẫu nhiên ngụy trang thành thái giám tiến cung, nhưng không thể phủ nhận, đối phương là một nam nhân không hơn không kém. Ở hậu điện triệu kiến đối phương cũng không thích hợp, Kỷ Uyển Thanh liền lựa chọn một sảnh nhỏ ở tiền điện.

Cửa phòng khách và cửa sổ hai bên sườn đều mở ra. Tiền điện thái giám cung nhân tuy lui rất xa, nhưng như cũ có thể nhìn thấy trong phòng, chỉ là không nghe được họ nói gì.

Kỷ Uyển Thanh bình lui cung nhân ma ma, một mình đi vào.

Hứa Trì cũng không vô nghĩa, lập tức hành lễ, cũng trình lên hai phong thư.

“Khởi bẩm nương nương, đây là sáng sớm hôm nay Tưởng Kim giao cho thuộc hạ, ông ấy nói, đây là thư trước khi Kỷ hầu gia lâm chung tự tay viết, một phong cho nương nương, một phong khác lại là cho điện hạ.”

“Theo lời Tưởng Kim nói, lúc ấy Kỷ hầu gia lặp đi lặp lại dặn dò, thư này cần chờ năm năm sau mới có thể phân biệt giao cho nương nương và điện hạ. Nhưng Tưởng Kim thấy mấy ngày liền đám người thuộc hạ tới không ngừng tìm kiếm trong mật thất, mới lấy ra thư trước thời hạn một năm.”

Kỷ Uyển Thanh tim đập gia tốc, lập tức duỗi tay tiếp nhận thư trên bàn, tập trung nhìn vào.

Phong bì hai phong thư cũng không mới, nhìn đã có thời gian mấy năm, nhưng bảo tồn cực kỳ hoàn hảo. Trong đó một phong viết “con gái Uyển Thanh yêu dấu”; mà một phong khác trịnh trọng hơn nhiều, viết là “Kính gửi Hoàng thái tử điện hạ”.

Bốn năm trước, Kỷ Uyển Thanh và Cao Húc cũng không liên hệ, Kỷ Tông Khánh lại viết cho mỗi người một phong thư.

Nàng tâm loạn như ma, vội vàng về hậu điện, bình lui chư phó, lúc này mới gấp không chờ nổi mở ra phong thư của mình.

Vội vàng xem một lần, Kỷ Uyển Thanh dựa bàn khóc rống: “Cha, cha ơi!”

Kỷ Uyển Thanh trực giác không sai, thư Kỷ Tông Khánh viết cho nàng xác thật là có liên quan với hiệp nghị thông đồng với địch.

Năm đó, Sở Lập Tung mắt sắc, hiệp nghị thông đồng với địch vừa rơi xuống đất, ông lập tức phát hiện. Đại đao quét ngang, đồng thời ông cúi người, lưu loát nhặt lên, cất vào trong ngực.

Thực mau giết ra trùng vây, đại quân nhanh chóng gấp rút tiếp viện Tùng Bảo.

Dọc theo đường đi tuy chạy gấp, nhưng thời gian mở ra hiệp nghị này vẫn phải có. Vừa đọc, ông lập tức giải được nghi hoặc vì sao viện quân bị phục kích, thậm chí ngay cả Tùng Bảo bị trọng binh vây khốn mấy tháng cũng có giải thích.

Thì ra là Đại Chu có người thông đồng với địch, người cầm đầu lại là Khôn Ninh Cung Hoàng hậu.

Sở Lập Tung giận dữ có thể nghĩ.

Nhưng giận thì giận, cục diện gian nan đã hình thành, ông dự đoán chuyến này hung hiểm, chưa chắc có thể toàn thân mà lui.

Ông không sợ chết trận, lại e sợ cho hiệp nghị này bị hủy hoại, làm kẻ phản quốc như một đảng Hoàng hậu ung dung ngoài vòng pháp luật.

Nhưng vấn đề là, phía trước là Tùng Bảo, phía sau lại là đại quân Thát Đát lần nữa đuổi sát, mặc dù hiện tại phái tâm phúc cầm hiệp nghị rời đi, cũng rất khó thành công.

Trong lòng Sở Lập Tung luôn nhớ thương việc này, khi ông đỡ lấy Kỷ Tông Khánh, trong lòng vừa động, lập tức thò tay vào ngực lấy hiệp nghị ra, chớp nhoáng nhét vào trong lòng ngực đối phương.

Đón ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Tông Khánh, ông cũng không giải thích, trong lúc gấp gáp chỉ nói một câu: “Nếu ngay cả ta cũng chết trận, chắc chắn Đông Cung sẽ đại thương nguyên khí. Lúc này ban đổ Khôn Ninh Cung, đối với Đông Cung, đối với Đại Chu, đều không có lợi.”

Kỷ Tông Khánh không có cơ hội hỏi lại, bởi vì ông ấy nghe xong những lời này liền bị thương nặng hôn mê.

Lần nữa Kỷ Tông Khánh tỉnh lại, Sở Lập Tung đã chết trận, ông lập tức phát hiện đây là hai phong thư thông đồng với địch, kẻ thông đồng với địch lại là Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu.

Kỷ Tông Khánh cực kỳ phẫn nộ vì đường huynh và đường muội phản quốc, thậm chí ông không kịp thương cảm quá nhiều vì con trai độc nhất chết trận, nhất định phải cố nén đau xót trù tính chuyện tiếp theo.

Ông ấy cường chống một hơi đi về kinh thành, một phần vì nhớ thương thê tử và hai con gái, mà một nguyên nhân quan trọng khác chính là vì việc này.

Kỳ thật ông hiểu rất rõ lời Sở Lập Tung nói trước khi lâm chung.

Hoàng thái tử tất nhiên hiền năng anh minh, nhưng chung quy tuổi trẻ, vào triều mới gần ba năm, căn cơ không vững chắc. Lúc này thế lực trong quân đội bị đả kích, ảnh hưởng thật lớn tới Đông Cung, Hoàng thái tử cần một đoạn thời gian để khôi phục và phát triển.

Lúc này tình trạng của Đông Cung là gian nan nhất. Hoàng đế vô cùng kiêng kỵ Thái Tử, mới lần nữa cất nhắc mẹ con Hoàng hậu, dùng để cân bằng thế lực Đông Cung.

Tứ hoàng tử còn chưa trưởng thành, Khôn Ninh Cung tạm thời không thể bị thay thế, Xương Bình Đế trời sinh đa nghi, một khi cân bằng bị đánh vỡ, thực dễ dàng dẫn phát liên tiếp hậu quả khó lường.

Chưa chắc Hoàng thái tử không chịu nổi, nhưng cho dù là Sở Lập Tung, hay là Kỷ Tông Khánh, đều không muốn mạo hiểm.

Hai người rất có tin tưởng Hoàng thái tử, chỉ cần thoáng một đoạn thời gian phát triển, Đông Cung sẽ không thể lay động, cho dù Hoàng đế muốn ra tay cũng rất không dễ dàng.

Bởi vậy, Sở Lập Tung kiến nghị, trước tiên đè xuống chuyện hiệp nghị thông đồng với địch, chờ khoảng thời gian này đi qua, lại vạch trần. Dù sao tổn thất đã tạo thành, nên vì thế giành kết quả càng tốt hơn.

Vì thế, thậm chí Sở Lập Tung nguyện ý tạm thời bị oan khuất.

Ý tưởng của Sở Lập Tung không khó hiểu, nhưng chuyện tới tay Kỷ Tông Khánh, ông nghĩ đến càng nhiều hơn.

Ông bị thương đã không thể chữa trị, mắt thấy sinh mệnh đã tới hồi cuối.

Kỷ Tông Khánh chinh chiến sa trường nhiều năm, ông không sợ hãi tử vong, nhưng ông lại sợ vợ con lẻ loi hiu quạnh, cuộc sống gian nan.

Chỉ cần ông tỉnh lại, liền suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng làm ra quyết định.

Ông quyết định, dời kỳ hạn vạch trần chuyện này thành năm năm sau.

Con trai độc nhất của Kỷ Tông Khánh đã chết trận, dưới gối chỉ còn một đôi song sinh nữ, sau khi ông chết, vợ góa con côi yếu đuối chỉ sợ sống không dễ.

Ông không thể không suy tính nhiều hơn vì các nàng.

Kỳ thật ông thực hiểu biết đức hạnh chính mình bào đệ, đối với chuyện đối phương có thể chăm sóc tốt hai cháu gái hay không, ông cầm thái độ phủ định.

Kỷ Tông Khánh nhờ mẹ già của chính mình, làm bà ấy lưu ý nhiều hơn, chờ sau khi các con gái ra hiếu, chọn hai mối hôn nhân tốt cho họ.

Thân là con trai, ông ấy chưa chắc không biết Hà thái phu nhân làm người như thế nào. Nhưng còn thê tử, hôn sự là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, có lời hứa hẹn này, ông vẫn có thể yên tâm phần nào.

Còn về vì sao phải dời việc vạch trần thông đồng với địch thành năm năm sau, nguyên nhân chỉ có một, chính là vì tránh cho Hoàng đế tứ hôn.

Con trai vì nước hy sinh, rồi sau đó ông lại đại nghĩa diệt thân, mặc dù Kỷ Tông Khánh đã qua đời, cũng chắc chắn sẽ được triều đình mạnh mẽ khen thưởng ca ngợi.

Dưới tình huống này, tất nhiên sẽ ơn trạch tỷ muội Kỷ Uyển Thanh.

Hoàng đế muốn ơn trạch con gái của công thần đã hy sinh, biện pháp tốt nhất đương nhiên là tứ hôn.

Chọn một con cháu tôn thất thân phận không thấp, hạ thánh chỉ tứ hôn, biểu hiện hoàng gia xem trọng công thần, đặt một dấu chấm hết viên mãn cho chuyện này.

Nhưng mà, cô nhi công thần dễ làm như vậy sao?

Tứ hôn loại này bề ngoài ngăn nắp lượng lệ, thực tế đau khổ rất nhiều. Nói đến cùng tỷ muội Kỷ Uyển Thanh cũng chỉ là bé gái mồ côi cha mà thôi, hầu phủ đổi chủ, thực tế đã không có nhà mẹ đẻ dựa vào.

Con cháu tôn thất thân vương quận vương, thân phận cao quý, bên ngoài tất nhiên sẽ cung thê tử được tứ hôn, nhưng trong lòng hắn chưa chắc sẽ thuận.

Cổ đại là xã hội nam quyền, một khi lòng dạ phu quân không thuận, đau khổ chỉ có chính mình có thể biết.

Mặc dù vấn đề này may mắn không có, vương phủ thê thiếp thành đàn, quan hệ phức tạp, Kỷ Tông Khánh cũng không hy vọng các con gái đặt mình trong đó chịu khổ.

Con gái lớn thông minh, còn có thể ứng phó. Con gái út tính tình và thân thể yếu đuối, căn bản không chịu nổi. Đến lúc đó lỡ như có chuyện gì, hoàng gia tường cao nhà lớn, vợ góa căn bản không chỗ đòi lý lẽ.

Kỷ Tông Khánh hy vọng các con gái gả cho nhà bình thường hiền lành, hoà thuận vui vẻ cả đời.

Năm năm sau, các con gái khẳng định đều lấy chồng, có lẽ còn sinh cháu ngoại. Đến lúc đó, Tưởng Kim giao một phong thư cho con gái lớn, một phong thư cho Đông Cung Hoàng thái tử.

Kỷ Tông Khánh không chút nghi ngờ năng lực của Hoàng thái tử, năm năm sau thế lực Đông Cung đã không thể lay động, Tứ hoàng tử cũng trưởng thành, đến lúc đó nên làm như thế nào liền giao cho điện hạ lựa chọn.

Mà hiệp nghị thông đồng với địch, ông đặt trong đồ cưới của con gái lớn.

Thư viết cho con gái, ông chỉ tuyển chọn nói một ít, làm nàng phối hợp người của Đông Cung tới điều tra; mà thư viết cho Hoàng thái tử, ông kỹ càng tỉ mỉ thuyết minh tình huống, thỉnh tội, cuối cùng, còn khẩn thiết thỉnh cầu đối phương, bảo hộ vợ con giùm chính mình.

Có quá trình tỉ mỉ, quan cảm của Hoàng thái tử sẽ càng khắc sâu một ít.

Kỷ Tông Khánh ẩn ẩn có phát hiện bạn tốt Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức có chỗ dị thường, đáng tiếc ông đã hấp hối, căn bản không thể làm gì nữa.

Xét những nguyên nhân này, hơn nữa lúc ấy chỉ dựa vào Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu, chỉ sợ rất khó hoàn thành việc thông đồng với địch. Ông e sợ dưới mặt nước còn có thế lực khác, nếu không thể trừ tận gốc, chỉ sợ vợ góa con côi yếu đuối là đối tượng bị trả thù đầu tiên.

Ông đánh giá cao Hoàng thái tử làm người, đối phương nhận được phong thư thư, tìm ra chứng cứ thông đồng với địch, hẳn sẽ bảo hộ vợ con mình.

Kỷ Tông Khánh viết thư giao cho Tưởng Kim, lệnh ông ấy năm năm sau phân biệt đưa cho hai người, nếu thế cục biến hóa quá lớn, cũng có thể châm chước làm việc.

Tưởng Kim ẩn ẩn phát hiện một ít, thấy tiểu chủ tử gả vào Đông Cung, hiện tại nàng và Hoàng thái tử mấy ngày liền sai người tìm kiếm của hồi môn, ông ấy do dự mấy ngày, rốt cuộc quyết định đưa ra thư trước thời hạn một năm.

Cố nén đau xót, Kỷ Tông Khánh dốc hết sức lực, chính là hy vọng vì nước tận trung, đồng thời, có thể trù tính vì vợ con nhiều hơn một ít.

Kỷ Uyển Thanh sớm đã biết được mọi chuyện, xem xong thư phụ thân gửi, lập tức đau lòng khó nhịn, rơi lệ đầy mặt.

Mẫu thân của nàng theo sát phụ thân mà đi, tổ mẫu nói không giữ lời, thúc thẩm càng là không chịu nổi, cuối cùng cô phụ tấm lòng của phụ thân dành cho các con.

Trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng khóc áp lực, rất thấp, lại đâm đau lòng người. Hà ma ma tự mình canh giữ trước cửa phòng nhịn rồi lại nhịn, mới kiềm chế được nước mắt.

Khóc thật lâu, Kỷ Uyển Thanh lau sạch sẽ nước mắt, đặt ánh mắt lên ba món di vật kia.

Không sai, Kỷ Tông Khánh viết trong thư, thuyết minh nơi cất giấu chứng cứ chính là rương nhỏ nhìn như tầm thường kia, chìa khóa là trâm bạc bên trong.

Rương nhỏ này rất trụy tay, nhưng xem vật liệu gỗ lại không quý báu, gõ nhẹ lên tiếng chắc chắn dị thường, không có một chút dấu hiệu trống rỗng. Cho nên, lúc trước hai phu thê mới bài trừ khả nghi có tường kép.

Hiện giờ xem ra, chỉ sợ chính nó cũng là vật bất phàm.

Trên thực tế, Kỷ Uyển Thanh suy đoán không sai. Rương nhỏ này là chiến lợi phẩm của Kỷ tổ phụ, được đại tướng quân địch cất chứa thích đáng, sau khi trở về ông ấy nghiên cứu thật lâu, mới phát hiện manh mối. Đây là một vật tuyệt hảo giấu mật tin, đao phách không lạn, nước lửa bất xâm, sau đó truyền cho con trai Kỷ Tông Khánh.

Chỉ là, hiện tại xác thật làm nàng có chút khó xử, lăn qua lộn lại nhìn một lần, lại không phát hiện ổ khóa.

Kỷ Uyển Thanh ngưng mi suy tư một lát, quét mắt trâm bạc, đầu trâm là một bụi hoa mai. Nàng lại liếc mắt chính diện cái rương, trên đó điêu khắc mười hai loại hoa cỏ, sinh động như thật, một loại một ô, chiếm cứ toàn bộ mặt.

Mẫu đơn, thu cúc, sơn trà, hoa mai, hải đường, hoa sen vân vân cái gì cần có đều có.

Khoan đã! Hoa mai?

Trong lòng nàng vừa động, lập tức ngưng thần nhìn kỹ ô vuông khắc hoa mai.

Hoa văn trên đó, có vẻ không khác gì mấy với đầu trâm hoa mai.

Khẳng định chính là nơi này!

Kỷ Uyển Thanh đại hỉ, lập tức cầm cây trâm, nhắm trâm đầu ngay đồ án hoa mai trên bề mặt rương nhỏ, dán lên hơi dùng sức ấn một chút.

Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ, rương vốn dĩ kín kẽ, thế nhưng từ mặt bên bắn ra một ngăn kéo.

Ngăn kéo rất nhỏ, chiều rộng chiều dài bằng với mặt bên, nhưng không sâu, ước chừng cũng chỉ có thể cất hai ba phong thư.

Hiện tại, ngăn kéo lộ ra phong bì màu vàng nghệ, trên đó còn có chút vết máu khô cạn đỏ thẫm.

Kỷ Uyển Thanh lập tức kéo ra ngăn kéo, lấy thư, vội vàng mở ra.

Chữ viết rõ ràng, đây là một phần hiệp nghị phi thường chính thức. Phía dưới bên trái phân biệt là Hoàng hậu và Thát Đát Khả Hãn ký tên, còn có đoan đoan chính chính phượng ấn của Hoàng hậu và ấn giám năm đó của đại vương tử.

Dấu ấn đỏ thắm chói mắt, nàng run rẩy giơ tay khẽ chạm.

Chính là bà ta, chính là phong thư này, mới dẫn đến chính mình phụ huynh chết trận, gia đình nhỏ hạnh phúc khoảnh khắc phá thành mảnh nhỏ.

Kỷ Uyển Thanh hô hấp dồn dập, nhịn rồi lại nhịn, mới cố lắm trấn định lại, mở ra một phong thư khác.

Không sai, phong thư này là Lâm Giang Hầu.

Chuyện quá lớn, chỉ hứa hẹn bằng miệng, Thát Đát Khả Hãn khẳng định không làm, hắn cần thiết được hiệp nghị chính thức bằng văn bản.

Chứng cứ thông đồng với địch rốt cuộc tới tay.

Kỷ Uyển Thanh miễn cưỡng bình phục cảm xúc, lập tức thông tri Hứa Trì, làm hắn có thể đình chỉ tra tìm. Kế tiếp, chính là chờ đợi Cao Húc về phòng.

Thay đổi thời điểm khác, chỉ sợ nàng sẽ sai người đi ra ngoài truyền lời, nhưng hôm nay không được, trước mắt tình hình chiến đấu mới là việc cấp bách.

Kỷ Uyển Thanh nôn nóng chờ đợi, ngay cả con trai cũng không thể chuyên tâm chú ý, chỉ lần nữa phân phó đám người Hà ma ma lưu ý nhiều hơn.

Như vậy chờ chờ, không ngờ là, trước giờ cơm trưa Cao Húc đã trở lại.

Hắn không còn ngày thường ôn nhuận, trên mặt thế nhưng ẩn có khói mù.

Phải biết rằng, Cao Húc là một người thực ổn trọng, không đề cập tới ngụy trang bên ngoài, cho tới bây giờ khi hắn nghị sự xong trở lại phòng, chưa bao giờ mang theo cảm xúc.

Kỷ Uyển Thanh thực kinh ngạc, nhưng không đợi nàng hỏi ra miệng, hắn liền trước một bước phát hiện khóe mắt thê tử ửng đỏ.

“Thanh Nhi, sao lại thế này?” Cao Húc hơi chau mày kiếm.

“Điện hạ.”

Nàng cũng không nói nhiều, vẫy lui tất cả cung nhân ma ma trong phòng, lấy hiệp nghị ra đưa cho hắn: “Điện hạ, tìm được hiệp nghị thông đồng với địch rồi.”

Nói xong, nàng tóm tắt chuyện Hứa Trì, Tưởng Kim và quá trình cha nàng sắp xếp.

“Hả?”

Vẻ mặt Cao Húc ngưng trọng vài phần, xem xong hai hiệp nghị thông đồng với địch, xác nhận không sai, lại xem hai phong thư Kỷ Tông Khánh viết.

“Điện hạ, cha thiếp được Sở tướng quân giao phó, lại suy xét thế cục trong triều thời điểm đó, cho nên mới tính toán dời thời hạn vạch trần chuyện thông đồng với địch.” Kỷ Uyển Thanh không quên biện giải vì phụ thân.

“Cô biết.”

Thư Kỷ Tông Khánh viết cho Đông Cung rất dày, giải thích kỹ càng tỉ mỉ tất cả chuyện mà mình biết, bao gồm ông ấy và Sở Lập Tung suy tính. Cuối cùng, chính là thỉnh tội, cùng với khẩn thiết cầu Hoàng thái tử điện hạ bảo hộ vợ con mình một chút.

“Lúc ấy Đông Cung xác thật tao ngộ suy sụp, nhu cầu cấp bách tu chỉnh và tích tụ lực lượng.”

Hai người Sở Lập Tung chủ trương, cũng miễn sau khi Cao Húc biết lâm vào tình thế lưỡng nan. Dù sao từ trước đến nay hắn không dung tha tội ác bậc này, cho dù tạm thời nhịn xuống, chỉ sợ cũng nghẹn đến mức khó chịu.

Kỷ Tông Khánh dời thời gian vạch trần hơi dài chút, tuy có lòng riêng, nhưng cũng không ảnh hưởng đại cục.

Cao Húc nhìn ái thê bên cạnh, điểm này lòng riêng, hiện giờ xem ra cũng là tốt.

Chứng cứ thông đồng với địch đã tới tay, hiện giờ Đông Cung ăn sâu bén rễ, không thể lay động, theo lý thuyết là có thể hoàn toàn đánh sập một đảng Khôn Ninh Cung.

Chỉ là, hắn nhìn ánh mắt thê tử chờ đợi, lại thấp giọng nói: “Thanh Nhi, chỉ là hiện giờ việc vạch trần chân tướng chỉ sợ phải hoãn một chút.”

Nhắc tới cái này, khuôn mặt tuấn tú của Cao Húc lại lần nữa nhiễm khói mù, hắn lạnh lùng nói: “Thành Kế Châu bị phá, bệ hạ nam thú, cô thay mặt thiên tử thân chinh, Ngụy Vương Trần Vương tự xin lãnh binh, hiện tại cũng không thể sinh chuyện.”

“Nam thú?”

Kỷ Uyển Thanh chỉ nghe nói qua tây thú, kiếp trước cuối đời nhà Thanh, liên quân tám nước công hãm kinh thành, Từ Hi Thái Hậu lãnh Quang Tự, vội vàng trốn chạy về Thiểm Tây, vì che giấu chạy trốn khó nghe, nói tránh đi là “Tây thú”.

Nàng khiếp sợ, không phải như nàng nghĩ chứ?

Phải biết rằng, Đại Chu phồn vinh hưng thịnh, binh hùng tướng mạnh, không đến nông nỗi kia a!

Vẻ mặt Cao Húc lạnh băng, từ kẽ răng bài trừ một câu: “Không sai, chính là như nàng nghĩ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.