Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 138: Chương 138




Editor: Vy Vy 1505

Xương Bình Đế bị nâng về Càn Thanh cung, Tôn Tiến Trung tự mình đỡ người lên long sàng, nương thân thể che đậy, lặng lẽ nhét một viên thuốc trong tay vào miệng chủ tử.

Viên thuốc này là đêm qua cùng đưa lại đây, bình sứ nhỏ chứa thuốc bột, viên thuốc này được bao bọc trong giấy, trang giấy viết một dòng chữ cực nhỏ, thuyết minh, sau khi Hoàng đế hôn mê, trước khi ngự y bắt mạch, cần phải cho Hoàng đế uống.

Thuốc viên là vật bất phàm, vào miệng lập tức tan, nhét vào rồi không cần lại để ý tới.

Có một câu nói rất đúng, tai vách mạch rừng để ngừa vạn nhất, chuyện bí mật không thể nói ra ngoài miệng.

Tôn Tiến Trung tim đập dồn dập, tay cũng run nhè nhẹ, nhưng tốt xấu gì cũng trải qua không ít việc lớn việc nhỏ, vẫn vô cùng lưu loát làm xong, không lộ chút sơ hở nào.

Ông ta cũng không biết thuốc viên này có công hiệu gì, chỉ có thể trong lòng lo sợ hầu hạ Xương Bình Đế cởi giày nằm xuống, xả chăn gấm đắp lên.

Hoàng Thái tử và mấy văn võ trọng thần đi vào hầu, quan viên còn lại chỉ có thể chờ ở ngoài điện.

Ba ngự y bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới, trong đó ngự y đứng đầu là được ngự tiền thái giám cõng chạy như điên lại đây, ông ấy tuổi tác lớn chạy không được, bị thả xuống đất cũng không rảnh lo nghỉ, đỡ đỡ mũ, liền bò lăn đi vào.

Lão ngự y họ Kim, vừa bắt mạch chính là cả kinh: “Bệ hạ mạch tượng căng chặt cứng rắn, vừa ngắn vừa gấp, đây là nóng giận công tâm dẫn phát gan dương thượng kháng.”

Gan dương thượng kháng, tức là cao huyết áp, nghiêm trọng có thể mất mạng tại chỗ. Hai năm nay Xương Bình Đế đã ẩn ẩn có bệnh trạng này, cũng được ngự y báo cho nhiều lần phải bảo trì tâm tình bình thản.

Ba ngự y đều biết tình huống, bởi vậy không ai kinh ngạc, theo quy củ hai người khác nhanh chóng tiến lên thay phiên thăm mạch.

Thật là như vậy sao?

Kỳ thật cũng không phải, lần này Hoàng đế tất nhiên bạo nộ, nhưng không nghiêm trọng như ngự y bắt mạch như vậy, nguyên do là viên thuốc kia ngụy trang.

Không sai, chính là ngụy trang.

Cao Húc hiểu biết tình huống bệnh của Xương Bình Đế, sai người chuyên môn nghiên cứu chế tạo thuốc nhằm ngụy trang. Nhưng mọi việc đều có tính hai mặt, Lưu thái y tỏ vẻ, nếu không muốn bị chẩn bệnh ra dấu vết, dược vật chỉ có thể không độc không hại, hơn nữa hiệu quả duy trì thực ngắn ngủi.

Vậy là được rồi, rốt cuộc ngoại trừ đế vị, Cao Húc cũng không tính toán làm gì phụ hoàng hắn, xong việc khiến cho đối phương an hưởng tuổi già đi.

Ngụy trang thành công, hắn an bài bước kế hoạch tiếp theo.

An bài gì chứ?

Bước tiếp theo an bài chính là Kim ngự y.

Chờ ba vị ngự y, cùng với các thái y phía sau đuổi tới thay phiên bắt mạch, nhanh chóng xác nhận tình huống là thật không sai, Kim ngự y là ngự y đứng đầu, lập tức nói với Cao Húc: “Điện hạ, bệnh tình của bệ hạ rất nghiêm trọng, cần lập tức thi châm, chậm liền không kịp.”

Ngự y thái y còn lại thâm chấp nhận, sôi nổi tán thành.

Cao Húc gật đầu: “Lập tức thi châm, không được chậm trễ.”

Người phụ trách thi châm là Kim ngự y y thuật cao minh nhất, nhưng tình huống Hoàng đế lần này hiển nhiên có chút nghiêm trọng, khuôn mặt già đầy nếp nhắn của ông vô cùng nghiêm túc: “Bẩm điện hạ, trong nội thất người rất nhiều, chỉ sợ……”

Lời còn chưa dứt, nhưng mọi người đều hiểu, hiện trường thi châm đương nhiên cần bảo trì an tĩnh, người không liên quan có thể càng ít càng tốt.

“Kim ngự y chọn người hiệp trợ, Càn Thanh cung lưu lại hai người hầu hạ, còn lại chư vị theo cô cùng lui ra ngoài.”

Cao Húc dứt khoát lưu loát, lãnh đám người Vương Thụy Hành, Hoắc Xuyên ra nội thất, chờ bên ngoài.

Kim ngự y chọn dược đồng của chính mình làm trợ thủ, Càn Thanh cung lưu lại người là Tôn Tiến Trung và đồ đệ của ông ta, nói là hầu hạ kỳ thật là giám sát.

Vì tránh ảnh hưởng, cửa nội thất được đóng lại, hai bên không nhịn được nhìn nhau.

Tuy không hiểu biết lẫn nhau, nhưng có thể lưu lại cuối cùng, trong lòng hai bên đều hiểu rõ.

Kim ngự y có một bộ kim châm tổ truyền vô cùng tinh diệu, trị bệnh cứu người tương đối lợi hại. Nhưng mọi người đều không biết, bộ châm pháp này còn một phần nhỏ không phải cứu người dùng.

Cứu người và hại người, thường thường chỉ ở một ý niệm của người hành y.

Kim ngự y đương nhiên không dám hại Hoàng đế, nhiệm vụ của ông chính là trước khi đại cục định ra, làm trạng huống thân thể Hoàng đế không thích hợp ngồi trên long ỷ.

Tường đảo mọi người đẩy, tuy hình dung Xương Bình Đế như vậy không quá thích hợp, nhưng vẫn là cái lý này, Đông Cung đã nắm quyền, cha con tranh chấp, hắn là tất thắng.

Lão ngự y tất nhiên trung tâm với Hoàng đế, nhưng ông còn có bốn đời cùng đường con cháu, nếu đại thế đã mất, kết quả đã định, ông không giãy giụa lâu lắm, đã bị công hãm.

Trên tay ông động tác không ngừng, từng cây kim châm trát trên đầu trên người Hoàng đế, đáy lòng an ủi chính mình, tốt xấu gì Hoàng Thái tử chỉ cần ngụy trang, hiển nhiên cũng không tính toán hành thích vua.

Ai, không thể không thừa nhận, kim thượng tương đối ngu ngốc, Đông Cung anh minh, lê dân bá tánh thiếu bị lăn lộn mười năm hai mươi năm cũng là chuyện tốt.

Hai bên Kim ngự y, Tôn Tiến Trung tuy không nói chuyện với nhau, nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nửa canh giờ sau, cửa nội thất bị mở ra.

Cao Húc lãnh đám người Vương Thụy Hành đón lên, trầm giọng hỏi: “Phụ hoàng như thế nào? Có tỉnh lại chưa?”

Trán Kim ngự y thấm ra mồ hôi to như hạt đậu, lau một phen chắp tay nói: “Hồi bẩm điện hạ, lần này bệ hạ rất hung hiểm, vi thần vô năng, chỉ có thể khó khăn lắm ổn định tánh mạng của bệ hạ, còn về bệnh huống, còn phải chờ bệ hạ tỉnh lại, mới có thể phán đoán rõ ràng.”

Tuy ông nói lời lưu lại đường sống, nhưng sắc mặt thực ngưng trọng, hiển nhiên tình huống không khách quan.

Cao Húc gật đầu: “Kim khanh và mọi người cần phải tinh tế lưu ý.”

Một chúng ngự y thái y ứng, hắn lại quay đầu nhìn Vương Thụy Hành: “Vương các lão, long thể bệ hạ tạm thời không ngại, ông lãnh chư khanh giải tán trước đi.”

Tánh mạng Xương Bình Đế không ngại, nhưng không biết sẽ hôn mê bao lâu, sáu bộ yêu cầu bình thường vận chuyển, cả triều văn võ không thể vẫn luôn bãi công. Huống hồ Càn Thanh cung là giao điểm giữa tiền triều và hậu cung, không phải tình huống nguy cấp, một đoàn người ngoài không thể tụ lại lâu dài.

Trọng thần thay phiên lưu lại cùng với Hoàng Thái tử thủ là được.

Vương Thụy Hành gật gật đầu, an bài trọng thần thay phiên thủ, liền đi ra ngoài truyền sắc lệnh của Thái tử, làm người bên ngoài nhanh chóng tan.

Ông ấy lớn tuổi, liên tục vài lần bị kích thích lớn, người có chút héo, Cao Húc sai người chẩn mạch, làm lão thủ phụ đi xuống nghỉ một chút.

Mọi việc an bài thỏa đáng, người cũng tan, Cao Húc đứng trước long sàng một lát, thay Hoàng đế dịch dịch chăn gấm, mặt mang quan tâm, thực tế ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nửa ngày ngồi dậy, hắn phân phó đám người Tôn Tiến Trung hầu hạ thật kỹ, liền dạo bước ra Càn Thanh cung.

“Ý chỉ của bệ hạ lúc lâm triều, lập tức ban hạ.”

Hắn chọn hai người, phân biệt phụ trách cung vua và Lâm Giang Hầu phủ, lại dặn dò: “Trước tiên bắt giữ chín tộc Kỷ gia, lại theo luật xử trí, ngoài ra, cần bài trừ một mạch Tĩnh Quốc công.”

Xương Bình Đế nói còn chưa dứt lời liền ngã xuống, cũng chưa kịp bị nhắc nhở, vì thế, Cao Húc liền bổ sung hoàn chỉnh. Kỷ Minh Tranh là công thần, phụ thân hắn Kỷ Tông Khánh lại là người bị hại trong việc thông đồng với địch, đương nhiên không nằm trong danh sách người bị liên lụy.

Sau đó, hắn lại hạ lệnh Đại Lý Tự lập tức tra rõ một chuyện thông đồng với địch, cố gắng đạt tới không bỏ sót một người nào.

Điểm này không khó, bởi vì thực tế Đông Cung đã điều tra gần hoàn chỉnh, hiện tại bắt giữ theo danh sách, cũng bổ sung vài chi tiết cuối cùng là được.

Mọi người lĩnh mệnh đi xuống, Lâm Dương chờ bên cạnh nãy giờ mới nhích lại gần.

“Điện hạ, Trần Vương và Anh Quốc Công quả nhiên nhân lúc loạn rời cung, hiện tại ước chừng đã đến từng người phủ đệ.”

Cao Húc hừ lạnh một tiếng: “Làm việc theo kế hoạch sớm định ra.”

Lâm Giang Hầu Kỷ Tông Văn là một trong những đầu sỏ thông đồng với địch, bị bắt ngay trên triều, Trần Vương và Anh Quốc Công may mắn chút, Xương Bình Đế ngã xuống quá đột nhiên, đại điện khoảnh khắc hỗn loạn thành một đoàn, bọn họ không tiến mà lui lại, nhân lúc loạn ra Văn Hoa điện.

Hai người liếc nhau, tất cả đều không cần nói gì.

Trước tiên nhân lúc loạn rời cung, lại nắm chặt thời gian ra khỏi thành lao tới Kinh Vệ Doanh, nếu không nghĩ ngồi chờ chết, chỉ có thể liều mạng.

Chuyện lúc lâm triều còn chưa bị tuyên dương, hai người này một người là thân vương tôn sư, một người là quốc công, thực thuận lợi ra hoàng cung.

Bọn họ tách ra hành động, chạy gấp về từng người phủ đệ.

Rốt cuộc chỉ mang một đám thân vệ ra khỏi thành rõ ràng là cử chỉ không khôn ngoan, làm sao cũng phải mang theo tín vật chưởng binh, lệnh bài thông hành quan trọng, những vật cần thiết vân vân.

Tín vật chưởng binh, Kinh Vệ Doanh lệnh bài thông hành đều là Anh Quốc Công cần lấy, mà Trần Vương muốn lấy chính là bằng chứng hiệu đổi tiền bạc, còn có một chìa khóa mật thất ngầm.

Trước kia, Trần Vương ở một đảng Kỷ hậu vô cùng nghẹn khuất, nhưng bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ngủ đông, áp lực như vậy, hắn khó tránh khỏi phát tiết tinh lực vào chỗ khác.

Mấy năm nay, hắn cũng tích cóp không ít tiền bạc, đều gửi trong “Bảo khánh tiền trang” lớn nhất cả nước, hai bên ước định không nhận người, chỉ nhận bằng chứng, nhưng số tiền này quá lớn, muốn lấy hết cần hẹn trước.

Hắn phòng ngừa chu đáo, còn tìm một thôn trang hẻo lánh ở vùng ngoại ô Thông Châu, nặc danh mua và đào mật thất thật lớn, cất giữ chính là lương thảo, số lượng cũng không ít.

Mật thất này phòng hộ nghiêm mật, không có chìa khóa không thể mở ra.

Trước kia, Trần Vương vì phòng ngày sau có biến làm chuẩn bị, hiện giờ ngược lại thật có thể dùng tới.

Hắn lặc dừng tuấn mã trước Trần Vương phủ, xoay người xuống, vừa phân phó thủ lĩnh thân vệ điểm đầy đủ tất cả thân vệ, thời gian một chén trà nhỏ cần tập hợp trước cửa lớn, vừa vượt qua ngạch cửa, vội vàng vào ngoại thư phòng.

Xuyên qua sảnh ngoài, dọc theo đỏ thẫm hành lang gấp khúc, hắn đến ngoại thư phòng, bình lui tất cả hạ phó hầu hạ, một mình vào cửa cũng xoay người khóa lại.

Thánh chỉ chưa kịp ra cung, vương phủ tạm bảo trì gió êm sóng lặng, nhưng Trần Vương vẫn rất cẩn thận, nghỉ chân lắng nghe một lát, tất cả như thường, hắn mới đi thẳng đến ám cách ẩn nấp sau án thư.

Cúi người mở ra ám cách, lấy ra bằng chứng để lấy bạc và chìa khóa, Trần Vương cẩn thận xem xét, xác nhận không sai.

Hắn thở dài một hơi, trong lòng lại nặng trĩu, chuyến này thực hung hiểm, chín chết một sống cũng không quá.

Chỉ là hắn lại không thể không đua, nếu không làm con của phế hậu kiêm tội nhân thông đồng với địch, kẻ đoạt đích thất bại, chờ đợi hắn mặc dù không phải biếm thành thứ dân, cũng là giám thị giam cầm cả đời.

Nếu thật rơi vào kết cục này, hắn tình nguyện liều chết.

Tay Trần Vương đột nhiên nắm chặt, chìa khóa đồng thau đâm vào lòng bàn tay hắn, bén nhọn đau đớn.

Hắn đã không rảnh nghĩ chuyện khác, lập tức ra khỏi thành mới là việc quan trọng lúc này.

Ngàn đầu trăm tự chỉ trong nháy mắt, Trần Vương lập tức thả nhẹ lực đạo, vừa xoay người, vừa cất vào trong ngực.

Ai ngờ lúc này, biến cố phát sinh.

“Rầm” một tiếng vang lớn, cửa lớn ngoại thư phòng bị người từ ngoài đạp mạnh một chân, hai cánh cửa rắn chắc đột ngột vòng nửa vòng, “phanh” đập thật mạnh vào vách, lại bị bắn ngược lại.

Trong lòng Trần Vương rùng mình, bỗng chốc ngẩng đầu, bạo nộ: “Người nào dám can đảm làm càn?!”

Bởi vì biến cố lúc lâm triều, thánh chỉ còn chưa kịp ra cung, lúc này kinh thành tất cả như thường, trái tim hắn đột nhiên co rụt lại, nhưng còn xem như trấn định.

Cửa nhanh chóng đóng mở, mở đóng, thấy rõ tình cảnh ngoài thư phòng.

Ngoài cửa quả nhiên có người, dẫn đầu song song hai người, bên trái là một thanh niên anh tuấn xa lạ mặc kính trang màu xanh lá đậm, ánh mắt như điện, mà người phía bên phải rõ ràng là Đinh Văn Sơn.

“Đinh Văn Sơn!!”

Trong nháy mắt suy nghĩ cuồn cuộn, khoảnh khắc Trần Vương hiểu ra, khóe mắt hắn như nứt ra, ngực dâng lên lửa giận: “Ngươi cái này cẩu tặc, dám phản bội bản vương!”

Hắn đã từng cỡ nào tín nhiệm Đinh Văn Sơn! Đinh Văn Sơn là một trong những phụ tá của Trần Vương phủ, nếu không phải hắn trời sinh tính cẩn thận, không ít chuyện cơ mật cũng không cho phụ tá biết, nếu không chỉ sợ kết quả sẽ càng tệ.

Nhưng, hiện tại đã thực tệ rồi.

“Điện hạ lời này sai rồi.”

Đinh Văn Sơn một thân văn sĩ trường bào trước sau cười tủm tỉm, không nhanh không chậm loát râu dài, mới nói: “Tại hạ vốn là tâm phúc của Đông Cung, nhưng điện hạ ba lần đến mời, ta thấy điện hạ tâm ý thành khẩn, vì thế mới cố mà đi một chuyến.”

Đây là thật sự, Đinh Văn Sơn là Trần Vương thành ý mời về, không cần nhiều lời, là bộ hạ của Đông Cung.

Trần Vương dị thường phẫn nộ, tâm niệm quay nhanh suy tư đối sách, Hứa Trì lại lười vô nghĩa, vung tay lên: “Bắt lấy, áp tải về đi.”

Đối phương tập hợp tất cả thân vệ trước cửa lớn, ngược lại tiện lợi cho bọn họ, có Đinh Văn Sơn tiếp ứng, thực mau liền hạ gục chướng ngại, vây quanh ngoại thư phòng, cũng bắt sống mục tiêu.

Hiện tại dù gì Trần Vương vẫn là hoàng tử thân vương, một thân mãng bào vô cùng bắt mắt, bị người thấy sẽ có phiền toái không cần thiết. Vì thế, Hứa Trì sai người trùm cho đối phương kiện áo choàng đen, trực tiếp từ cửa nhỏ bên sườn rời đi, sạch sẽ nhanh nhẹn hoàn thành nhiệm vụ.

Ném Trần Vương bị chế trụ chặt chẽ lên xe, hắn cười cười: “Ngài cũng không cần nhớ thương Anh Quốc Công, thực mau ông ta liền tới làm bạn ngài.”

Nói đến Anh Quốc Công, bắt giữ người này khó khăn hơn Trần Vương một chút, bởi vì ông ta trải qua nhiều chuyện, hành động càng cẩn thận.

Ông ta vội vàng về Anh quốc công phủ, một khắc không trì hoãn, trở về ngoại thư phòng lấy các vật quan trọng, cúi đầu vừa thấy triều phục trên người, ấn đường nhíu lại.

Ngoại thư phòng vốn có chuẩn bị quần áo, ông ta nhanh chóng cởi triều phục, thay một bộ ít chú ý nhất, vừa nhìn qua chỉ như lão gia huân quý nhà nào.

Anh Quốc Công không đi cửa trước, ngược lại dặn dò tâm phúc, điệu thấp dắt con ngựa đi cửa sau.

Ông ta không gây chú ý chút nào, mẹ già vợ đẹp con thơ cháu nhỏ không mang theo một ai, thấy trong phủ vẫn còn bình tĩnh, ông ta lặng lẽ trốn ra cửa sau.

Nhưng Anh Quốc Công rốt cuộc không thể chạy, có nhãn tuyến nhìn chằm chằm tiền viện, những nơi trọng điểm chung quanh Quốc công phủ cũng an bài đủ trạm gác lớn lớn bé bé.

Tin tức truyền lại thực mau, chờ ngựa bị dắt lại, Anh Quốc Công vội vàng xoay người lên, vừa vặn bị chặn .

“Điện hạ, đã thuận lợi bắt giữ Trần Vương và Anh Quốc Công.”

Cao Húc đứng dưới hành lang gấp khúc trước chính điện Càn Thanh cung, gió đầu hạ nóng phất quá vạt áo vàng kim, hắn thu hồi tầm mắt nhìn ra phương xa, gật đầu, hỏi: “Tình huống Khôn Ninh Cung và Lâm Giang Hầu phủ như thế nào?”

“Hồi bẩm điện hạ, hai nơi này tiến triển thuận lợi, mật thám nhân thủ của chúng ta theo danh sách nhất nhất rút khỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.