Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 33: Chương 33




Editor: Vy Vy 1505

Gió lạnh tuyết lớn liên tục mấy ngày mấy đêm, cuối tháng chạp trời càng ngày càng lạnh, nội điện ấm áp dễ chịu, Kỷ Uyển Thanh cuộn tròn trong lòng Cao Húc ngủ ngon lành.

Không biết bắt đầu từ ngày nào, hai người không còn mạnh ai nấy ngủ nữa, lúc mới bắt đầu là nàng ôm hắn, dần dần sau đó tiểu phu thê lên giường tự nhiên ôm nhau, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau.

Trương Đức Hải rón ra rón rén vào phòng, cách màn trướng nhẹ gọi: “Điện hạ, điện hạ nên thức dậy.”

Trong trướng giọng nam “Ừ” một tiếng, Cao Húc mở mắt, nhẹ nhàng rút ra cánh tay gối dưới đầu nàng.

“Điện hạ.” Hắn vừa động, Kỷ Uyển Thanh liền tỉnh.

Vốn dĩ mỗi ngày nàng đều kiên trì cùng nhau thức dậy, hầu hạ ông chủ lớn mặc quần áo rửa mặt chải đầu, săn sóc một phen, lại tiễn hắn ra cửa. Nhưng đã nhiều ngày nguyệt sự tới, nàng có chút lười nhác, sáng sớm cũng không thể nào mở mắt.

“Ừ,” Cao Húc rũ mắt, thấp giọng nói: “Nàng ngủ tiếp đi.”

Kỷ Uyển Thanh thân thể khỏe mạnh, nhưng mấy ngày này nữ tử luôn yếu ớt hơn ngày thường, hắn xem ở trong mắt.

Nàng chớp chớp mắt buồn ngủ mông lung, lên tiếng, để sát vào một chút, hôn hôn cằm hắn.

Ấm áp xúc cảm vừa chạm vào lập tức rời đi, hắn ôm nàng một lát, mới ngồi dậy, thay nàng dịch dịch góc chăn.

Kỷ Uyển Thanh nhìn theo hắn rời giường, lại lần nữa nặng nề ngủ đến khi Hà ma ma gọi nàng thức dậy.

Nàng thở dài, trời lạnh thế này, mỗi ngày trời chưa sáng phải rời giường, chỉ vì thỉnh an Hoàng hậu không có ý tốt với mình, thật là một loại tra tấn.

Nhưng bên ngoài người ta là mẹ chồng, oán giận xong, nên thức dậy vẫn phải thức dậy.

“Nương nương, điện hạ thực tốt.”

Hà ma ma vui rạo rực, từ khi Cao Húc không ngủ ở nơi khác trong lúc Kỷ Uyển Thanh đến quỳ thủy về sau, địa vị của hắn lập tức thăng một bậc trong cảm nhận của bà, mỗi ngày có cơ hội sẽ dặn dò vài lần, chủ tử phải duy trì, đừng chủ quan để mất.

Nói câu thành thật, biểu hiện của Cao Húc thật không tệ, Kỷ Uyển Thanh theo thường lệ xem xét chính mình đã hầu hạ ông chủ lớn đủ tốt chưa.

Tổng kết một phen, nàng vô cùng có nắm chắc nói với Hà ma ma: “Ma ma, con biết.”

Rửa mặt thay quần áo thỏa đáng, dùng xong đồ ăn sáng, Kỷ Uyển Thanh phủ thêm áo choàng lông chồn tía thật dày, mang theo lò sưởi tay bằng đồng hoa văn mẫu đơn, ra cửa đi đến Khôn Ninh Cung.

Rèm cửa vừa được vén lên, gió lạnh gào thét thổi đến, Kỷ Uyển Thanh rụt rụt cổ, bước nhanh xuống hành lang gấp khúc, lên kiệu.

Trên kiệu có lò sưởi lớn, cảm giác tốt hơn không ít.

Thái tử phi nghi thức vây quanh kiệu ra Thanh Ninh Cung, dọc theo đường đi có thái giám thô sử quét sạch tuyết đọng, đến Khôn Ninh Cung.

Kỷ Uyển Thanh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vào Tây Noãn Các thỉnh an, liền an tĩnh ngồi xuống. Cung nhân dâng lên nước trà, nàng chỉ nương tay áo rộng che giấu, làm động tác nhấp một ngụm, ngay cả miệng chung trà cũng không dám chạm vào môi.

Ở nơi đây, nàng không thể không để tâm.

Hoàng hậu ước chừng cũng biết, nhưng bà không thể cường ấn Kỷ Uyển Thanh uống trà, cũng không để ý lắm, dù sao đối phương không được Thái tử sủng ái, mấy chuyện này không quan trọng.

Phải biết rằng, trước khi Thái tử đại hôn, Hoàng hậu từng tính toán cho Kỷ Uyển Thanh dùng chút lạnh lẽo dược vật, để tránh thai.

Ở trong cung hạ thuốc, vẫn là dùng dược với Thái tử phi, nhất định không thể để lại dấu vết. Thuốc tránh thai không sắc không vị lại không thể phát hiện tất nhiên có, nhưng cần thời gian dài kiên trì dùng, mỗi ngày một chút.

Hoàng hậu không có người bên cạnh Kỷ Uyển Thanh, mỗi ngày thỉnh an đối phương cũng thực cẩn thận, thao tác thực tế khó khăn, hơn nữa hiện nay nàng đã âm thầm đầu phục, nếu trở mặt mất nhiều hơn được, chuyện này liền bị bỏ qua.

“Con tiếp chưởng nội vụ Thanh Ninh Cung đã mấy ngày, hiện giờ rõ ràng tình huống chưa?” hiện giờ Kỷ Hoàng hậu quan tâm chuyện khác, bà thực vừa lòng Kỷ Uyển Thanh nhanh chóng thành công chưởng quản nội vụ, nói chuyện vẻ mặt ôn hoà rất nhiều.

Rốt cuộc tới, Kỷ Uyển Thanh sớm đã nghĩ sẵn trong đầu, lập tức không chậm trễ: “Nội trạch có kho than đá, phòng quản sự, phòng giặt quần áo ……”

“Mỗi phòng có một người quản sự, phía trên có một tổng quản sự, họ Trương tên Hưng, người này là tiền điện an bài đến, chỉ sợ không thể đổi cũng không thể thu phục.”

Các phòng, các kho Thanh Ninh Cung kết cấu cũng không khác gì các cung khác, tuy nàng nói rõ ràng, nhưng trên thực tế cũng không có ý nghĩa. Những phương diện khác, nàng tránh nặng tìm nhẹ, dù sao mới chưởng quản, chỉ hiểu biết mặt ngoài cũng bình thường.

Mấy chi tiết này tuy không lớn, nhưng liên quan tình huống bên trong Thanh Ninh Cung, Kỷ Uyển Thanh thực cẩn thận, sớm đã báo cho Thái tử, hắn gật đầu đồng ý, nàng mới nói.

Hoàng hậu ngưng thần nghe xong, gật gật đầu: “Bước tiếp theo, con nên quen thuộc các loại tình huống, sau đó cài cung nhân hồi môn của con dung nhập vào trong làm việc, hằng ngày cũng có thể được một ít tin tức của tiền điện.”

Đây mới là mục đích cuối cùng của Hoàng hậu. Bên người Thái tử không có nữ nhân, hậu trạch hư không, vẫn luôn do tiền điện phái người xử lý, các quản sự lớn nhỏ có quan hệ thiên ti vạn lũ với nhân viên tiền điện.

Nếu quen thuộc, mọi người đều là người trong Thanh Ninh Cung, hằng ngày kết giao không thể thiếu trao đổi chút tin tức, cung nhân hồi môn của Kỷ Uyển Thanh dung nhập, cùng nhau làm việc, thực dễ dàng đề cập một hai câu trong lúc lơ đãng.

Mấy tin tức này khẳng định cũng không phải quan trọng gì, chuyện cơ mật không ai dám hồ ngôn loạn ngữ, nhưng đối với Hoàng hậu, thế này đã không tệ, tốt hơn nhiều so với trước kia hai mắt bôi đen.

Nếu vận khí không tệ, còn có thể kết hợp thế cục bên ngoài, phân tích nghiền ngẫm một vài.

Đương nhiên, muốn được vậy đều căn cứ vào Kỷ Uyển Thanh phối hợp.

Hoàng hậu đoán trước đối phương bằng mặt không bằng lòng, sẽ trộn lẫn mấy tin tức thật giả, tránh nặng tìm nhẹ: “Con là đứa bé ngoan, bổn cung không muốn làm khó dễ con.”

“Chỉ là bổn cung cũng có tai mắt ở Thanh Ninh Cung, hy vọng con đừng khiến bổn cung thất vọng.” Bà nắm tay Kỷ Uyển Thanh vỗ vỗ, những lời này ba phải cái nào cũng được, nhưng có thể đe doạ, làm người ta miên man suy nghĩ.

Bộ giáp khảm hồng ngọc trên tay Hoàng hậu bén nhọn, đụng chạm da thịt cổ tay Kỷ Uyển Thanh, xúc cảm lạnh băng hơi hơi đau đớn, nàng rũ mắt, nửa ngày, mới chần chờ nói: “Chuyện này không phải một hai ngày có thể làm được.”

“Bổn cung biết, nhưng chỉ cần con chịu làm, thời gian dài nhất định có thể thành.” Một ngày không thành, thì mười ngày, mười ngày không thành thì trăm ngày, trễ lắm thì một hai năm, không có chuyện nào làm không thành.

Kỷ Uyển Thanh không thể trốn tránh, trước mắt chỉ có thể kéo dài thời gian.

“Được rồi, cũng không còn sớm, con về trước đi.” Hoàng hậu buông lỏng tay, phân phó nhũ mẫu: “Ma ma, bà tiễn Thái tử phi.”

Kỷ Uyển Thanh thân phận xấu hổ, chỗ tốt duy nhất chính là không cần ở Khôn Ninh Cung lâu lắm, để tránh làm Thái tử chán ghét hơn nữa.

Nàng ra Tây Noãn Các, lấy khăn lụa, nương tay áo rộng che giấu, dùng sức lau lau cổ tay, bị nữ nhân kia sờ qua, cả người nàng đều không thoải mái, trở về không thiếu được dùng xà bông thơm cẩn thận rửa mấy lần.

Đoàn người Kỷ Uyển Thanh đi dọc theo hành lang gấp khúc ra chỗ kiệu đang chờ, gió tuyết rất lớn thổi qua hành lang, nàng kéo mũ áo choàng, nhanh hơn bước chân.

Ai ngờ trải qua khúc cua, lại gặp phải một người không ngờ.

Người này đúng là Ngụy Vương phi. Kỷ Hoàng hậu là mẹ chồng của nàng, tuy nàng ở vương phủ ngoài cung, nhưng không thiếu được cách mấy ngày tiến cung thỉnh an một lần, lần này vô tình đụng phải.

Ngụy Vương phi mày liễu mắt phượng, mặt hạnh má đào, là một nữ tử trương dương mỹ diễm. Tính tình cũng giống dung mạo nàng, cao ngạo kiêu căng, có lẽ nàng biết rất rõ chân tướng Kỷ Uyển Thanh bị tứ hôn cho Thái tử, khi hành lễ có vài phần không tình nguyện.

Nhưng cho dù không muốn, nàng vẫn phải hành lễ thỉnh an, thân phận Thái tử phi còn đó, đây là quân thần có khác.

Kỷ Uyển Thanh có vài phần buồn cười, phải biết rằng, bản thân Ngụy Vương thấy nàng, mặt ngoài cũng là tất cung tất kính, Ngụy Vương phi chắc là ở nhà mẹ đẻ bị sủng đến lợi hại, kinh nghiệm không đủ, mới có thể lộ sơ hở.

Nàng cũng không thèm để ý, hai người ranh giới rõ ràng, cũng không phải người một nhà, dây dưa ở Khôn Ninh Cung không phải là chuyện tốt.

Nàng gật đầu kêu đứng dậy, liền rời đi trước, Ngụy Vương phi chỉ phải né tránh đến một bên.

Trở lại Thanh Ninh Cung, dùng cơm trưa, Kỷ Uyển Thanh ngủ trưa nửa canh giờ mới dậy, thấy Cao Húc đã trở lại.

“Điện hạ?” Nàng chớp chớp mắt, sao lại thế này? Không phải trời chưa tối không thấy người sao?

“Hôm nay phong ấn.” Cao Húc nhướng mày, đáng kinh ngạc như vậy sao?

Kỷ Uyển Thanh bừng tỉnh hiểu ra. Cái này nàng biết, quan viên Đại Chu triều có kỳ nghỉ đông, không dài, chỉ khoảng nửa tháng, nha môn đóng cửa, ấn giám phong lên, chờ qua năm lại mở cửa làm việc.

“Điện hạ, kế tiếp ngài có thể nghỉ ngơi rồi sao?”

Thật là một dấu hiệu tốt, Cao Húc nhàn sẽ về phòng tìm nàng, có được tính là bước đầu giống nhà không?

Kỷ Uyển Thanh vui tươi hớn hở: “Điện hạ, thiếp hầu hạ ngài đổi quần áo nhé.” Ở trong phòng, vẫn nên thay thường phục cho thoải mái.

“Ừ.”

Cao Húc vui vẻ đáp ứng, ngồi xuống để thê tử gỡ tử kim quan cho hắn, thay một cây trâm vấn tóc bằng gỗ mun, lại đứng lên, thay một bộ quần áo gấm Tứ Xuyên màu xanh ngọc thêu mây tím.

Phu thê nắm tay ngồi xuống nhuyễn tháp, hắn dựa nghiêng vào gối màu xanh rêu thêu con dơi: “Nhàn là có thể nhàn một ít, nhưng muốn hoàn toàn nghỉ ngơi là không có khả năng.”

Kỷ Uyển Thanh cũng hiểu. Cái gọi là phong ấn chỉ áp dụng cho nha môn bình thường thôi. Triều đình sáu bộ quan trọng, sao có thể bãi công hơn mười ngày, cứ vận tác theo lẽ thường. Cao Húc là Hoàng Thái tử, đương nhiên hắn không thể bỏ việc.

“Nhàn một ít cũng tốt, có thể nghỉ ngơi một chút.”

Hắn hơi hơi mở cánh tay, nàng lập tức dựa vào lòng hắn: “Điện hạ còn trẻ, nhưng cũng nên chú ý thân thể, nếu không về sau sẽ có hại.”

Ngữ khí già nua này là học với ai?

Cao Húc liếc xéo nàng, vẻ mặt lại giãn ra, hắn nhẹ “Ừ” một tiếng, cảm giác hưởng thụ.

Hắn không có thói quen ngủ trưa, bận rộn quen rồi, giờ rảnh rỗi liền phân phó Trương Đức Hải lấy một quyển sách, dựa nghiêng trên gối lật xem.

Kỷ Uyển Thanh cũng không tách ra, nương tay hắn nhìn sách một hồi, cảm thấy duỗi cổ cũng quá mệt mỏi, liền từ bỏ. Nàng nghĩ nghĩ, phân phó Lê Hoa dọn một bàn con trên nhuyễn tháp, lấy chút mứt táo hạt dưa tới.

Hiện tại Lê Hoa biết Thái tử không thích cung nữ đến gần, đưa đến bên cạnh liền giao cho Trương Đức Hải, cũng không tiến lên, lặng lẽ thối lui đến một góc tường.

Kỷ Uyển Thanh tâm tình rất tốt, lột ra một viên hạt dưa, vui rạo rực quay đầu lại, đưa tới bên miệng Cao Húc.

Hắn nhìn nàng, há miệng ăn hạt dưa, tiếp tục đọc sách.

Kỷ Uyển Thanh tiếp tục lột hạt dưa, lúc này cho chính mình, tiếp theo lại lột, lại đưa cho hắn.

Tiểu phu thê chàng một cái thiếp một cái, trong phòng im ắng, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng lật sách, cùng với khi kẹp hạt dưa ‘cách’ rất nhỏ.

Bầu không khí ấm áp vẫn luôn liên tục, trời thực lạnh, khó được Cao Húc về sớm, dùng xong bữa tối, hai người tiêu thực, liền sớm rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.

Ai ngờ mới vừa nằm trên giường đắp chăn gấm, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Trong Thanh Ninh Cung, không có khẩn cấp tình huống, ai cũng không dám chạy vội, càng miễn bàn chạy tới chính phòng của chủ tử.

Cao Húc bỗng chốc mở mắt, lập tức xoay người ngồi dậy, gian ngoài Trương Đức Hải đã trao đổi tin tức với người tới, vội vàng vào buồng trong, gấp giọng nói: “Điện hạ, Lâm Dương có tin tức kịch liệt muốn bẩm báo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.